Thoáng cái hai ngày đã trôi qua, ngày mừng thọ của bà ngoại cũng đã tới.
Thật không may hạng cải tạo của nhà họ Đinh bên kia lại xảy ra một chút chuyện cần Đinh Mộng Nghiên tới hiện trường giải quyết nên lễ mừng thọ cô không thể tới được.
Vì vậy chỉ có Đinh Khải Sơn, Tô Cầm cùng với Giang Sách tiến đến bữa tiệc mừng thọ của bà.
Bữa tiệc tổ chức tại nhà hàng cao cấp nhất thành phố-nhà hàng Hạc Phong, đầu bếp cũng là người tài giỏi nhất toàn thành phố, tổng cộng đã có 50 món ăn tinh xảo đẹp mắt được bày biện lên.
Người nhà họ Tô mời tất cả họ hàng thân thích, thậm chí bạn bè liên quan trong giới làm ăn cũng được mời tới nhiều.
Một nhà ba người Đinh Khải Sơn vừa đến đã thấy cậu em Tô Hồng Văn đích thân ra tận cửa nghênh đón, hai chị em đã lâu không gặp nhau, lúc gặp mặt không nhịn được mà có chút khách sáo.
"Mộng Nghiên không tới à??" Tô Hồng Văn hỏi.
"Ai, cái con nhóc đó gần đây bận nhiều việc, cũng không thể phân thân ra giải quyết việc công ty, quả thực không có ý gì đâu." Tô Cầm có chút áy náy nói.
"Không vấn đề gì, chị đến là được rồi, chúng ta vào bên trong ngồi đi."
Lúc này một cô gái nhanh nhẹn hoạt bát xuất hiện từ phía sau Tô Hồng Văn, Giang Sách vừa nhìn liền nhận ra.
Đây chính là người anh giúp giải quyết chuyện tiền thuốc men giá trên trời kia- Tô Nhàn.
"Anh rể!" Tô Nhàn thấy Giang Sách, vui vẻ kêu lên.
Tô Hồng Văn quay sang nói với cô ấy: "Các bậc bề trên ngồi một bàn, con cháu bề dưới ngồi một bàn, Nhàn nhi, con đưa anh Giang Sách tới chỗ ngồi đi."
“Vâng, con biết rồi ạ."
Tô Nhàn lôi kéo cánh tay Giang Sách rời đi, không hiểu tại sao khi nhìn thấy chị họ Đinh Mộng Nghiên không xuất hiện ở buổi tiệc này khiến trong lòng Tô Nhàn dâng lên một chút vui vẻ.
Cô ấy vừa đi vừa nói chuyện: "Dạo này đầu óc em lại có chút lo lắng."
Giang Sách lạnh lùng nói: "Không có tiền."
Tô Nhàn cười khúc khích vui vẻ: "Em mới chỉ trêu anh mà anh đã sợ tới vậy hả?"
Ha người tới ghế của mình rồi ngồi xuống, lúc này bàn tiệc đã kín người ngồi, đều là bậc con cháu tầm hơn hai mươi tuổi, thậm chí con cháu của mấy người họ hàng cũng đều ngồi ở đây.
Trong đó có một gã thắt bím tóc, thấy Tô Nhàn và Giang Sách 'Cấu kết làm bậy, nhất thời lửa giận trong lòng bắt đầu trỗi dậy.
"Tô Nhàn, anh ta là ai thế?" Thanh niên thắt bím tóc nói bằng giọng không mấy hòa đồng.
Anh ta không phải người của nhà họ Tô, mà do ba anh ta có mối quan hệ hợp tác với nhà họ Tô nên mới được mời tới đây dự tiệc mừng thọ.
Thanh niên thắt bím tóc thích Tô Nhàn rất lâu rồi, cũng không biết đã thể hiện ra ngoài bao nhiêu lần nhưng mỗi một lần đều bị Tô Nhàn cự tuyệt.
Lúc này thấy Tô Nhàn thân mật cùng người đàn ông khác, nhất thời cảm thấy có chút ghen tuông.
Tô Nhàn hừ lạnh một tiếng: "Anh ấy là ai mắc mớ gì tới anh?"
Thanh niên thắt bím tóc nói: "Em không chịu chấp nhận anh cũng bởi vì anh ta sao?"
Giang Sách sửng sốt, cái gì thế này?
Hết lần này tới lần khác Tô Nhàn không chỉ không giải thích mà còn đổ thêm dầu vào lửa: “Đúng, không sai, đây chính là chồng tốt của tôi đấy, anh yêu, thấy thế nào?"
Nói xong Tô Nhàn đưa hai tay khoác lên cánh tay Giang Sách, cố ý làm ra vẻ chim nhỏ nép vào lòng người.
Giang Sách sợ đến mức vội vàng rút tay ra.
"Cái kia, đừng hiểu lầm, tôi là Giang Sách, là anh rể của Tô Nhàn."
Tô Nhàn chu mỏ một cái ra vẻ rất không vui.
Thanh niên thắt bím tóc thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn Giang Sách, châm chọc khiêu khích nói: "Anh chính là cái thằng con rể bất lực đưa tới cửa-Giang Sách à? Thế nào, ăn trong chén còn chưa đủ, còn muốn liếc trong nồi à? Cả em lẫn chị đều muốn tóm lấy ư?"
Giang Sách cau mày, nói như vậy là thế nào chứ?
Tô Nhàn cáu giận nói: "Trịnh Vận, ngậm cái miệng thối của anh lại.”
"Hừ."
Đang lúc cãi nhau ồn ào, tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu, đồ ăn cũng đã được dọn lên, ai nấy đều cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa.
Để chọc Trịnh Vận tức giận, Tô Nhàn cố ý gắp một miếng thịt đặt ở trong bát Giang Sách, chậm rãi nói: "Anh rể, anh nếm thử xem miếng thịt này ăn có ngon không?"
Tất cả hình ảnh đó được Trịnh Vận ghi vào trong mắt, đáy lòng có chút tức giận.
Anh ta vỗ chiếc đũa xuống bàn, âm dương quái khí hỏi: "Giang Sách, tôi nghe nói sau khi anh xuất ngũ trở về vẫn ở nhà vợ, ngay cả một công việc ổn định cũng không có?"
Tất cả những người trên bàn ăn đều hướng ánh mắt khinh bỉ về phía Giang Sách.
Con rể đưa tới cửa, loại đàn ông ăn bám này đang bị coi thường, đặc biệt khi thấy Tô Nhàn ân cần đối đãi với Giang Sách như vậy càng chứng minh thêm anh ta là kẻ thích ăn bám phụ nữ.
Tô Nhàn tức giận, thay Giang Sách nói: "Ai cần anh lo? Anh rể tôi một ngày không làm gì cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn anh đấy!"
"A? Phải không?"
Trịnh Vận vừa cười vừa nói: "Tôi bây giờ là Phó giám đốc của Khoa học kỹ thuật Thắng Trung, mỗi tháng tiền lương không cao cũng phải hơn mười vạn ba, cộng thêm các khoản trợ cấp phúc lợi nữa. Vậy xin hỏi vị anh rể tốt này một tháng kiếm được bao nhiêu?"
Mọi người có chút hả hê nhìn Giang Sách.
Trịnh Vận tuy rằng cũng không phải người giàu có gì, càng không phải phú nhị đại nhưng so với người bình thường cũng là kẻ có tiền rồi.
Một tháng hơn mười vạn, một năm trên trăm vạn, hơn nữa còn chưa tính thêm thu nhập ngoài, phúc lợi thưởng thêm, một năm cũng phải đến hai trăm vạn đi.
Hai trăm vạn đối với một người bình thường mà cũng không thể theo nổi.
Hơn nữa Giang Sách còn là cái loại không bằng người bình thường, là thứ con rể bất lực đưa tới cửa, chỉ thích ăn bám người. So với Trịnh Vận thì anh quả là một kẻ vô cùng rác rưởi.
Trên bàn có người châm chọc nói: "Trịnh Vận, cậu như vậy không được. Biết rõ người ta là phế vật rồi còn đụng chạm đến nỗi đau của người ta, rất hư đó."
Tên còn lại tiếp tục đáp: "Lời này tôi không quá đồng tình, có vài người nghèo nhưng không cao giọng, không gây sự, sống cũng rất tốt. Nhưng có vài người không chỉ nghèo, không bản lĩnh lại còn coi mình là quan trọng, cái này không thể trách người khác đụng tới nỗi đau của anh ta được."
Trên bàn anh một câu tôi một câu đều nói Giang Sách vô dụng.
Tô Nhàn tức bực giậm chân, vài lần muốn lên tiếng giải thích thay Giang Sách nhưng đều bị Giang Sách cản lại.
Tô Nhàn nhỏ giọng hỏi: "Anh rể, anh như vậy là sao chứ? Rõ ràng anh có tiền như vậy, sao phải chịu sự khinh bỉ chứ?"
"Bị khinh bỉ? Không có đâu." Giang Sách uống một ngụm rượu, nhàn nhạt nói rằng: "Em không cảm thấy dáng vẻ dương dương đắc ý của mấy người này rất giống hề sao? Chúng ta cứ yên lặng uống rượu dùng bữa… thư thả xem bọn họ diễn hài kịch đi."
Tô Nhàn mím môi lại, tuy anh nói như vậy nhưng tâm tình cô ấy vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Mấy cô gái ngồi trên bàn hoàn toàn khác với Tô Nhàn, mấy người đó vội vàng dồn sức đi lấy lòng Trịnh Vận, còn gì vinh dự bằng có thể kết bạn được với một người trẻ tuổi hàng năm kiếm được cả tiền triệu cơ chứ?
"Trịnh Vận, tôi mời cậu một chén."
"Tôi là A Mỹ, đây là danh thiếp của tôi."
"Còn có tôi nữa Trịnh Vận, ba tôi hợp tác với công ty nhà cậu đó."
Trịnh Vận vui vẻ tiếp nhận những lời tâng bốc của mấy cô gái này, thậm chí còn cố ý nhìn Tô Nhàn giống như đang nói: Thế nào, thấy anh có nhiều người thích vậy mà vẫn coi trọng em chính là vinh hạnh của em đó, còn không mau chủ động lấy lòng anh?
Tô Nhàn “xì” một tiếng, quay đầu không nhìn anh ta mà quay sang cười cười với Giang Sách ở bên cạnh.
Một màn này khiến Trịnh Vận giận tới không kìm chế được.
Anh ta cảm thấy sự nhục nhã vừa rồi còn chưa đủ, còn muốn Giang Sách phải chịu nhục hơn nữa.
Dám mê hoặc người con gái của anh ta, anh ta sẽ khiến ngày hôm nay Giang Sách không thể ngóc đầu lên được, muốn cho anh phải mất mặt hoàn toàn!