Chí Tôn Chiến Thần

Chương 53: 3 kiện bảo vật




Giang Sách nghe xong cũng không nhịn được mà líu lưỡi. Anh biết trong thẻ mình có tiền, chỉ là không ngờ lại nhiều tới vậy.

Anh lúng túng cười nói: "Quản lý Viên, mấy năm nay may mà có anh quản lý. Nói thật, tôi không am hiểu về vấn đề tài chính, nếu không có anh giúp đỡ, bây giờ tôi chắc chắn không có nhiều tiền như vậy được."

Viên Chấn được khen ngợi mà lo sợ: "Lời này của ngài Giang khách sáo quá rồi. Đừng nói là quản lý tài sản giúp anh, cho dù muốn tôi dâng mạng thì tôi đây cũng không tiếc."

"Khụ khụ, không cần đâu."

Viên Chấn tiếp tục nói: "Ngài Giang, anh lấy tấm thẻ này làm gì cũng được. Còn tài sản vẫn có thể giao cho tôi quản lý như trướ, như vậy thì mới có thể khiến tài sản của ngài không ngừng tăng lên."

Giang Sách hiếu kỳ: "Vậy doanh thu một ngày của tôi là bao nhiêu?"

Viên Chấn cười: "Ngoại trừ đầu tư và cổ tức ra, với tài sản đồ sộ như bây giờ của ngài, chỉ xét tiền lãi ngân hàng thôi thì mỗi ngày có thể nhận hơn năm nghìn."

Hơn năm nghìn?

Đây chỉ là tiền lãi ngân hàng, nếu như cộng thêm những khoản thu nhập khác thì chẳng phải là một con số khổng lồ sao?

Nhưng Giang Sách lại là một khá khiêm tốn và tiết kiệm, với chi tiêu hiện giờ của anh thì mấy đời cũng không xài hết khoản tiền khổng lồ như vậy.

Giang Sách nhìn tấm thẻ vàng Long Phượng Tử trong tay rồi nói một cách châm chọc: "Cho dù là tôi thì cũng có lúc không thể không sử dụng tiền bạc để giải quyết."

Anh nhét thẻ vào túi quần rồi đứng lên: "Tôi còn có chuyện quan trọng phải làm, không ở lại thêm nữa."

Viên Chấn chắp tay: "Vậy anh cứ làm việc của mình, có rảnh thì tới chỗ của tôi ngồi một chút."

"Được."

"Đi thong thả."

Sau khi đi ra khỏi ngân hàng Thụy Sĩ, Giang Sách gọi một chiếc taxi rồi đi thẳng đến văn phòng của người tổng phụ trách khu Giang Nam.

Tiến vào thang máy, đi đến văn phòng của người tổng phụ trách ở tầng 16.

Giang Sách vẫy vẫy tay ra hiệu Mộc Dương Nhất gọi Thủy Bình sang. Sau một hồi chợ đợi, Thủy Bình bước tới trước bàn làm việc của Giang Sách.

Đây là một chàng thanh niên tuấn tú với đôi mắt vàng, lộ ra khí chất nho nhã và ấm áp.

So sánh với người khác, Thủy Bình càng giống một nhà tri thức hơn, thiếu đi chút sự bá đạo của người nhà binh. Cậu ta cũng là người thông minh nhất bên cạnh Giang Sách.

Giang Sách đi thẳng vào vấn đề: "Thủy Bình, tôi cần cậu giúp một chuyện."

"Lão đại, anh cứ nói đi."

Giang Sách đặt tấm thẻ vàng Long Phượng Tử lên bàn.

"Cậu cầm tấm thẻ này, tìm một thân phận thích hợp rồi mua Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng về cho tôi."



"Sau khi mua xong, với bên ngoài, cậu chính là chủ tịch của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng. Còn trên thực tế, tôi là người điều khiển nó."

Thủy Bình gật đầu rồi cất thẻ vào.

"Lúc nào bắt đầu làm việc?"

Thủy Bình mỉm cười: "Bây giờ tôi làm ngay."

"Được rồi!"

Vào lúc này, tại biệt thự trong tiểu khu Liễu Danh Uyển, Đinh Mộng Nghiên ngồi than thở trên ghế sofa.

Cả nhà bọn họ bị 900 triệu đè tới mức thở không nổi.

Đang lúc đau lòng thì cô nhận được cuộc điện thoại từ Đinh Khải Sơn.

"Alo, ba à, có chuyện gì sao?"

"Đến quán cà phê Thanh Mộng ở số 224 đường Trường Hà một chuyện."

"Ồ? Tới đó làm gì?"

"Cứ tới thì con sẽ biết."

Cúp máy xong, Đinh Mộng Nghiên hoang mang mang giày vào, lái xe chạy tới quán cà phê Thanh Mộng. Vừa dừng xe, cô lập tức thấy Đinh Khải Sơn đi tới.

"Ba, ba gọi con tới đây là gì vậy?"

Đinh Khải Sơn quan sát từ đầu đến chân Đinh Mộng Nghiên rồi gật đầu: "Ừm, ăn mặc cũng được. Đi theo ba."

Ông không hề giải thích mà túm lấy tay Đinh Mộng Nghiên rồi kéo cô vào quán cà phê, sau đó sắp xếp cô vào ngồi trong phòng riêng.

Đối diện Đinh Mộng Nghiên là một người đàn ông tóc dài, nhìn có chút cảm giác nghệ thuật. Người đàn ông này cũng không quá lớn tuổi, dáng vẻ như chưa đầy ba mươi.

Đinh Khải Sơn giới thiệu: "Mộng Nghiên, đây chính là Tiểu Mạnh mà ba từng nói với con. Cậu ấy là con trai của chủ nhiệm của ba, tên là Mạnh Chí Định. Hai người cứ tâm sự đi nhé."

Đinh Mộng Nghiên trợn tròn mắt, rốt cuộc chuyện gì đâu?

Trò chuyện gì với một người đàn ông chưa từng quen biết đây? Nói cái gì chứ?"

Mạnh Chí Định nhìn Đinh Mộng Nghiên một chút rồi gật đầu.

"Ừm, gương mặt tạm được, dáng người cũng ổn, phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của tôi. Nếu như cưới vào nhà thì có thể làm mẫu cho tôi vẽ tranh."

Chuyện gì đây?

Sắc mặt Đinh Mộng Nghiên vô cùng hoang mang, cô hỏi: "Ba, rốt cuộc đây là chuyện gì vậy?"

Đinh Khải Sơn tối mặt lại: "Vẫn chưa hiểu sao? Ba bảo con và Tiểu Mạnh xem mắt. Người ta là du học sinh mới về nước, vô cùng có năng khiếu nghệ thuật, lại là con một của chủ nhiệm ba. Bất kể là tướng mạo, tài hoa hay xuất thân đều bỏ xa tên Giang Sách kia trăm dặm! Mộng Nghiên, con lo biểu hiện cho tốt, đừng để Tiểu Mạnh thất vọng nhé."



Đừng để anh ta thất vọng?

Đinh Mộng Nghiên cảm thấy vô cùng tổn thương.

Cô xem như đã rõ, mặc dù trước đó Đinh Khải Sơn luôn miệng bảo sẽ giữ Giang Sách lại và tạm hoãn việc xem mắt.

Nhưng từ sau khi Giang Sách nợ 900 triệu thì Đinh Khải Sơn lập tức đổi ý.

Đinh Khải Sơn chướng mắt Giang Sách, lại không dám đắc tội với chủ nhiệm nên mới gọi Đinh Mộng Nghiên ra xem mắt.

Đinh Mộng Nghiên tức xanh mặt, trịnh trọng nhìn Mạnh Chí Định và nói: "Ngài Mạnh, có lỗi quá, tôi đã kết hôn rồi."

"Tôi biết."

Mạnh Chí Định vô cùng bình tĩnh mà nói: "Mặc dù cô là hàng qua tay, nhưng vẫn còn mới chín phần nên tôi cũng không để ý."

Phốc.

Đinh Mộng Nghiên nghe xong lập tức muốn đánh người.

Hàng qua tay?

Mới chín phần?

Tên Mạnh Chí Định này không chỉ không lễ phép mà cũng chẳng có chút EQ nào, đoán chừng từ nhỏ anh ta đã được nuông chiều nên mới có tính tình khốn kiếp như vậy.

Mạnh Chí Định tiếp tục nói: "Trước mắt tôi khá hài lòng với vẻ ngoài của cô. Người phụ nữ có thể lọt vào mắt xanh tôi không nhiều, cô hẳn nên cảm thấy tự hào."

Đinh Mộng Nghiên cười lạnh: "Thật sự cảm ơn, nhưng tôi không có hứng thú với anh."

"Ồ?" Mạnh Chí Định nhàn nhạt nói: "Có thể cô không hứng thú với tôi, nhưng tôi lại có thể giúp cô giải quyết tình cảnh khốn đốn hiện giờ."

"Tôi đã nghe rồi, chồng bây giờ của cô làm một kẻ bỏ đi chỉ biết ở rể, còn nợ đến 900 triệu, căn bản không thể trả nổi."

"Cô ly hôn với anh ta rồi gả cho tôi, như vậy cô sẽ không còn liên quan gì đến anh ta. Món nợ 900 triệu kia cũng chẳng còn liên quan đến nhà cô, các cô không cần phải chịu áp lực nữa."

"Cuối cùng..."

Mạnh Chí Định đặt một tờ chi phiếu lên bàn: "Chỉ cần cô đồng ý ly hôn và tái giá với tôi thì tôi bằng lòng đưa chồng bây giờ của cô năm mươi vạn tiền bồi thường."

"Mặc dù năm mươi vạn chẳng là gì so với khoản tiền nợ, nhưng nó có thể giúp anh ta mai danh ẩn tích, trốn đến nơi không ai tìm ra để an ổn sống hết đời."

"Vậy thì cả nhà cô sẽ thoát nguy hiểm, chồng cô cũng có thể giữ mạng."

"Thế nào? Suy nghĩ chút đi."

Đinh Mộng Nghiên hít sâu vài hơi, nhìn tấm chi phiếu trên bàn tới ngơ người.