Chí Tôn Chiến Thần

Chương 342: Thiên Địa Ngũ Hành Ngọc




"Lớp trưởng, cậu không ăn sao?"

"Đúng vậy, chè ngon quá, tôi muốn một chén nữa."

"Giang Sách thực sự không đơn giản, ngay cả đầu bếp Long Thành Viên cũng mời được, trâu bò thật!"

Những người bạn cùng lớp trước đó còn bu bám nịnh hót Chung Đào, giờ lại đang khen ngợi Giang Sách.

Họ hoàn toàn không có chính kiến, ai lợi hại hơn thì theo người ấy.

Mặc dù không biết làm thế nào mà Giang Sách với mức lương hàng tháng là tám ngàn lại mời được đầu bếp này, nhưng chắc chắn người có thể mời được đầu bếp thì phải rất có thực lực.

Nhìn thấy chè trôi nước trước mặt, Chung Đào không nuốt nổi, thậm chí còn không muốn cầm bát lên.

"Hừ!"

Anh ta vỗ bàn một cách nặng nề, cơn tức giận đang xông len ngùn ngụt.

Giang Sách mỉm cười lắc đầu, bưng chè lên và nói, chè trôi nước hạng nhất cả nước ăn ngon thật.

Mọi người đang ăn thì cửa phòng mở ra và một người phụ nữ bước vào.

Sau khi nhìn thấy người phụ nữ, đôi mắt của các chàng trai trong phòng lại sáng lên.

Cô ấy là cô gái xinh đẹp thứ nhì trong lớp - Dương Quân Như, năm đó cô ấy cùng với Đinh Mộng Nghiên được mệnh danh là "Hai tiên nữ Quân Mộng", cũng là một đại mỹ nữ, không thiếu người theo đuổi.

Thấy không thể lợi dụng Đinh Mộng Nghiên, các chàng trai bắt đầu có ý đồ với Dương Quân Như.

"Quân Như, sao bây giờ cậu mới đến?"

“Trên đường bị tắc đường, tôi xin lỗi vì đã đến muộn.” Giọng nói của Dương Quân Như rất nhỏ nhẹ, khi nói cô ấy thường cúi đầu xuống, trông giống như một cô gái nhỏ ở nhà khiến đám đàn ông phải nuốt nước miếng.

"Quân Như, ngồi với tôi này."

Đinh Mộng Nghiên đưa tay nắm lấy tay Dương Quân Như và bảo cô ấy ngồi xuống cạnh mình, hai người họ là bạn tốt của nhau thời còn đi học, nhưng sau khi đi theo con đường riêng thì cũng mất liên lạc luôn.

Sau nhiều năm, chị em tốt gặp lại, cả hai đều rất hạnh phúc vui vẻ.

Hai người đẹp lại ngồi bên nhau, các chàng trai lại ào ào rơi lệ. Họ không được ngồi cạnh mỹ nữ, đó là điều đáng tiếc, đáng tiếc.

Chung Đào ho khan và hỏi: "Quân Như, tôi nghe nói rằng cậu đã kết hôn với một huấn luyện viên bóng đá hả?"

Dương Quân Như gật đầu.

Chung Đào tiếp tục: "Tên gì ấy nhỉ? Hình như là... La Phong?"

La Phong?

Đột nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người có mặt đều sáng lên.



Một nam sinh nói với nụ cười trên môi: "Đó là La Phong, 'huấn luyện viên sửa bóng', đã bị cổ động viên đánh gãy chân và bị đội sa thải vào tháng trước vì dàn xếp tỷ số sao?"

Dương Quân Như cúi đầu, sắc mặt của cô ấy hơi xấu hổ.

Chung Đào rất đắc ý.

Anh ta biết về vấn đề của La Phong nen đã cố tình hỏi điều này, chỉ để làm bẽ mặt Dương Quân Như trước mặt mọi người.

Khi còn đi học, điểm số của Dương Quân Như luôn áp đảo khiến anh ta khó chịu, sau đó, khi anh ta muốn theo đuổi Dương Quân Như, anh ta bị từ chối trực tiếp trước mặt mọi người.

Món nợ này, anh ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Đã đến lúc thanh toán rồi!

Chung Đào lạnh lùng nói: "Quân Như, cậu cũng thật là. Cậu xinh đẹp, học lực giỏi, còn đang là nghiên cứu sinh, có rất nhiều người theo đuổi cậu, sao cậu không lấy một đại gia và tận hưởng cuộc sống chứ? Sao lại lựa chọn kết hôn với 'tình yêu' hả? Điên rồi phải không?"

Dương Quân Như khẽ cắn môi, trông rất tủi thân.

"Anh Phong đối xử với tôi rất tốt."

“Tốt thì có ích gì?” Chung Đào khinh bỉ nói: “Đàn ông là phải có năng lực, có thể kiếm được tiền! Dù có đối xử với cậu tốt đến đâu nhưng không kiếm được tiền cũng có ích lợi gì chứ? Ví dụ như có người lương tháng bảy tám ngàn, mà không biết phấn đấu, suốt ngày chỉ biết mặt dày ăn uống.”

Khi chỉ trích La Phong, anh ta không quên mỉa mai Giang Sách.

Chung Đào lại hỏi: "Nghe nói chồng cậu bị người ta đánh gãy chân, sức khỏe ngày càng xấu đi, nằm trên giường cũng không cử động được à? Không những không kiếm được tiền, cậu còn phải nuôi anh ta sao?"

Không khí vui vẻ của buổi họp lớp trở nên rất căng thẳng trong phút chốc.

Dương Quân Như giống như một tù nhân bị bên kia tra khảo.

Cô ấy cúi đầu, hai tay không biết đặt ở đâu.

Đinh Mộng Nghiên phát hiện ra rằng Dương Quân Như có vết chai trên tay! Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn Dương Quân Như được nuông chiều, được nâng niu và không bao giờ làm việc nặng, vậy làm sao cô ấy có thể có vết chai chứ?

Nó chỉ có thể giải thích một điều - La Phong bị gãy chân, Dương Quân Như một mình gánh vác gánh nặng của gia đình.

Chung Đào không chịu bỏ qua, tiếp tục mỉa mai: "Quân Như, nghe nói các người đã kết hôn ba năm, nhưng còn chưa có con à?"

Dương Quân Như gật đầu: "Anh Phong rất bận."

"Bận rộn ư? Haha, theo tôi thấy thì anh ta không có năng lực trong lĩnh vực đó rồi, đúng không?" Chung Đào cười xấu xa nói: "Bây giờ lại bị gãy chân rồi, cho dù muốn có một đứa con thì cũng là có lòng mà không có sức. Quân Như, hay là tôi giúp cậu sinh một đứa con nhé?”

"Khốn nạn!!!"

Mọi người không nghe nổi nữa, Đinh Mộng Nghiên thậm chí còn vỗ bàn đứng dậy.

Chung Đào không quan tâm, vui vẻ nói: "Tôi chỉ nói đùa thôi, sao mọi người nghiêm túc vậy?"

"Ngoài ra, tất cả đều hiểu lầm rồi. Ý của tôi là muốn nói - giúp Quân Như tìm một bác sĩ giỏi hơn và chữa khỏi bệnh cho La Phong, để sau này có thể có con mà?"

Mặc dù lời giải thích này hơi miễn cưỡng, nhưng cũng làm giảm bớt bầu không khí khó xử.



Đinh Mộng Nghiên ngồi xuống và lạnh lùng nói: "Cậu có thể tìm được bác sĩ nào tốt hơn chứ?"

Chung Đào mỉm cười.

"Mộng Nghiên, cậu xem thường lớp trưởng quá rồi.”

"Tôi cũng không giống người chồng rác rưởi của cậu đâu. Anh ta chỉ có thể biết mấy đầu bếp, làm vài bát trôi nước, thì tính là cái thá gì đâu chứ?”

"Tôi thì khác."

"Tôi biết bác sĩ giỏi nhất ở Giang Nam, có thể cứu mạng đấy!"

Bác sĩ tốt nhất ở Giang Nam?

Đinh Mộng Nghiên hỏi: "Ý cậu là nhà họ Thạch sao?"

Chung Đào bật cười: "Tuy rằng nhà họ Thạch thuật đứng đầu trong lĩnh vực y tế, nhưng trước đó liên tục bị người ta trêu đùa, y thuật cũng không còn là hàng đầu nữa."

Đinh Mộng Nghiên hỏi lại: "Có phải y quán của nhà họ Tân không?"

Chung Đào nâng gác chéo chân lên: "Cậu nói đúng một nửa. Vị thần y mà tôi biết là đệ tử thân cận của ông cụ Tân. Chính là đệ tử chân truyền của y thuật nhà họ Tân đấy, còn cao hơn y thuật của chủ nhân nhà họ Tân nữa.”

Giang Sách càng nghe càng thấy không đúng, tại sao đoạn miêu tả này lại giống anh thế?

Chung Đào lại nói: "Tôi và vị thần y đó là bạn tốt, tôi gọi điện là anh ấy sẽ qua. Quân Như, đừng lo lắng, tôi có thể gọi cho thần y ngay bây giờ và nhờ anh ấy chữa trị cho chồng cậu."

Dương Quân Như mừng rỡ như điên.

"Có thật không?"

"Tất nhiên, tôi sẽ gọi ngay bây giờ."

Chung Đào cầm điện thoại di động lên và chuẩn bị gọi điện, lúc gọi còn lén liếc nhìn Dương Quân Như.

Không phải cô ta đã từ chối mình sao?

Haha, vậy thì tận dụng cơ hội này để buộc Dương Quân Như phải phục tùng!

Chỉ có anh ta mới có thể liên hệ với thần y, về sau không phải Dương Quân Như sẽ nghe lời anh ta nói sao? Haha, Chung Đào đã tưởng tượng ra cảnh bế Dương Quân Như lên giường rồi.

Anh ta liếm môi và bấm số của thần y.

Trong lòng anh ta vẫn có chút lo lắng, bởi vì thật ra anh ta không thật sự biết vthần y, dãy số này là do ông chủ của công ty anh ta tìm được từ nhà họ Tân, anh ta lén sao chép lại thôi.

Không chắc liệu có gọi được hay không.

Bíp bíp, điện thoại đổ chuông.

Ngay khi mọi người đang nín thở chờ đợi, đột nhiên, điện thoại di động của Giang Sách trên bàn ăn vang lên.