Trình Hải hoàn toàn không biết phải làm thế nào, hình như đối phương không tới đây để đòi hỏi lời giải thích, mà chỉ muốn Khoa học công nghệ Tẩm Mộng mang tiếng xấu.
Bản thân mục đích này không hề đơn giản.
Giang Sách cau mày, trong lòng càng tính toán hơn.
Thật ra điều kiện mà Trình Hải vừa mới đưa ra đã cực kỳ rộng rãi rồi, hơn nữa là một người vợ, nếu Hứa Quân Mỹ thật sự yêu chồng mình sâu đậm thì cô ta sẽ không bao giờ có dáng vẻ như bây giờ.
Bởi vì trong điều kiện mà Trình Hải đưa ra có một chuyện mà Hứa Quân Mỹ sẽ không bao giờ từ chối, đó chính là giúp Uông Cường – chồng của cô ta hồi phục sức khỏe.
Hình như Hứa Quân Mỹ hoàn toàn không quan tâm đến điều kiện này.
Có lẽ là do cô ta không nghe rõ, hoặc là cô ta thật sự có mưu đồ gì khác?
Giang Sách tiến lên một bước, cố ý nói: "Tôi cũng có chút nghiên cứu về y thuật, hay là để tôi tới kiểm tra tình trạng của Uông Cường thử xem. Công ty chúng tôi có thể cung cấp sự trợ giúp lớn nhất để chồng của cô hồi phục sức khỏe."
Anh từng bước chứng thực điều kiện, để cho đối phương nghe thấy một cách rõ ràng.
Nhưng Hứa Quân Mỹ lại giống như gặp phải đại địch, vẻ mặt trở nên cực kỳ mất tự nhiên, dáng vẻ kiêu ngạo hống hách ban nãy cũng biến mất trong tích tắc, thậm chí còn trở nên hơi căng thẳng.
Cô ta vô thức lùi về sau một bước nhỏ: "Ha ha, lời nói của mấy tên gian thương vô lương tâm như các anh thì làm sao tôi có thể tin tưởng cơ chứ? Tôi đã sử dụng sản phẩm bên các anh nên mới hại chồng tôi biến thành bộ dạng như vậy."
"Vậy mà bây giờ anh còn muốn tôi tin các anh, để các anh tiếp tục chữa trị cho chồng của tôi. Ha ha, chẳng khác nào tôi đang muốn đẩy chồng của mình vào con đường chết cơ chứ?"
"Các anh đừng có mơ!"
Lần này Giang Sách đã nhìn thấy rõ rồi.
Đối phương hoàn toàn không đến vì chuyện của chồng mình, mà chỉ muốn tới đây để gây hấn.
Người phụ nữ bình thường nghe thấy điều kiện như vậy đâu thể từ chối một cách thẳng thừng như vậy? Bọn họ còn ước gì có người mau chóng chữa trị cho chồng của mình mới đúng.
Chắc chắn người phụ nữ này có vấn đề.
Giang Sách trông có vẻ hờ hững nói: "Cô Hứa, cô cố chấp không cho chúng tôi chữa trị cho chồng của cô, có phải là vì cô đang sợ chúng tôi sẽ chữa khỏi cho chồng của cô, rồi cô không thể nào gây sự được nữa đúng không?"
Nói thì nhẹ nhưng sức nặng của câu nói này thì cực kỳ nặng.
Hứa Quân Mỹ nuốt nước bọt. Nếu cô ta vẫn cố chấp từ chối, chắc chắn sẽ khiến người khác nhìn ra sơ hở.
Xung quanh có nhiều cặp mắt đang hướng về mình như vậy.
Cuối cùng, Hứa Quân Mỹ ảm đạm nói: "Được, tôi sẽ cho các anh khám bệnh, nhưng anh chỉ có thể khám, còn chúng tôi sẽ không uống một viên thuốc nào của anh! Tôi sẽ tự đi tìm bác sĩ chuyên môn để chữa trị cho chồng của tôi."
Bác sĩ chuyên môn ư?
Ha ha, bây giờ ở khu vực Giang Nam, xét về y thuật thì ít có ai có thể vượt qua Giang Sách anh.
Anh tiến lên hai bước đi tới trước mặt Uông Cường, rồi ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng, tiến hành quan sát ba trăm sáu mươi độ không một góc chết đối với Uông Cường. Trong quá trình này, Hứa Quân Mỹ không ngừng nuốt nước bọt.
Sau khi kiểm tra xong, Giang Sách liền mỉm cười.
Trong lòng anh đã hiểu rõ rồi.
Đầu tiên, quả thật chân của Uông Cường đã bị bỏng, nhưng không phải là vết bỏng trong trận cháy rừng vào ba ngày trước, mà chỉ mới bị bỏng vào ngày hôm qua, cho nên thời gian là không khớp.
Rõ ràng đây là âm mưu để giá họa cho Khoa học công nghệ Tẩm Mộng.
Ngoài ra, trong lúc Giang Sách tiến hành quan sát, anh đã phát hiện ra Uông Cường không thật sự ngốc nghếch, mà chỉ đang giả ngốc.
Mặc dù anh ta giả vờ giống y như thật, nhưng Giang Sách vẫn nhìn ra điều bất thường thông qua phản ứng tự nhiên của cơ thể anh ta.
Sau khi hiểu rõ mấy chuyện này, Giang Sách đã đứng dậy nói: "Ôi chao, xem ra anh ta thật sự rất có khả năng biến thành người thực vật, bệnh tình rất nghiêm trọng."
Bây giờ Hứa Quân Mỹ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta chỉ vào mặt Giang Sách nói: "Bây giờ anh còn muốn nói điều gì nữa không? Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi phải để cho toàn bộ phương tiện truyền thông báo chí biết Khoa học công nghệ Tẩm Mộng các anh độc ác đến nhường nào!"
Dứt lời, bảy tám chiếc xe van chạy tới đây, rồi một đám phóng viên và người quay phim đã có mặt ở hiện trường.
Tốc độ nhanh đến mức không thể tin được.
Không cần nghĩ cũng biết, bọn họ đều là do kẻ đứng sau đã sắp xếp ổn thỏa từ trước, chỉ cần chụp được khoảnh khắc tranh luận, để Khoa học công nghệ Tẩm Mộng không thể nào phân minh thì sẽ hoàn toàn mang tiếng xấu.
Nhìn thấy nhiều phóng viên như vậy, Trình Hải nhất thời trợn tròn mắt.
Bọn họ phải giải thích thế nào đây?
Hết đường chối cãi!
Sản phẩm của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng xuất hiện vấn đề, ông tin rằng chưa tới nửa tiếng nó sẽ được đưa lên trang nhất, đến lúc đó có muốn cứu vãn cũng chẳng thể nào cứu vãn được nữa.
Ngày tận thế của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng sắp đến rồi.
Hứa Quân Mỹ ngẩng đầu lên, gương mặt chẳng hề có vẻ đau thương, mà chỉ có vẻ đắc ý và vui vẻ, như thể cuối cùng cô ta cũng đạt được mục đích rồi.
Trong lúc mọi người đều cho rằng Tẩm Mộng tiêu đời rồi thì không ai để ý tới, Giang Sách đã vươn tay ấn vào người Uông Cường, chạm vào mấy huyệt lớn trên người anh ta.
Ngay sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Uông Cường vốn đã bị bại liệt, ngốc nghếch, hai chân đã được bó bột bỗng bật dậy khỏi xe lăn.
Anh ta vừa nhảy vừa cười, gãi ngứa khắp người.
Thậm chí chân đang bó bột cũng bị đập nát, rồi dứt khoát ngồi bệt xuống đất để gãi ngứa.
Cảnh tượng này khiến những người có mặt tại đây đều mơ màng, chuyện này... chuyện này là sao? Một người bị bại liệt mà vẫn có thể hành động tự nhiên như vậy ư? Dù bọn họ nhìn thế nào cũng cảm thấy không dám tin.
Hứa Quân Mỹ cũng giật mình, chuyện này hoàn toàn khác so với kế hoạch ban đầu của cô ta.
Dưới tình huống cấp bách, thậm chí cô ta còn chẳng vận não mà buột miệng hỏi: "Uông Cường, anh đang làm cái quái gì vậy?"
Đây là phản ứng bình thường của một người vợ khi nhìn thấy chồng của mình có thể hành động ư?
Rõ ràng là không.
Vừa dứt lời, Hứa Quân Mỹ liền biết mình đã lỡ lời nên vội vàng bịt miệng lại.
Nhưng đã quá muộn.
Các phóng viên cảm nhận được điều gì đó không ổn, nên đồng loạt chĩa ‘nòng súng’, ghi âm lại câu nói của Hứa Quân Mỹ, rồi liên tục đặt câu hỏi cho cô ta.
Mấy phóng viên này chính là súng.
Bạn có thể sử dụng bọn họ để đối phó với Giang Sách, tất nhiên Giang Sách cũng có thể sử dụng bọn họ để đối phó với bạn.
Hứa Quân Mỹ hoảng loạn đến biến sắc, vội né tránh phóng viên, không trả lời một câu hỏi nào, điều này càng khiến mọi người nhìn ra có điều gì đó không ổn.
Giang Sách mỉm cười, nhìn về phía Uông Cường nói: "Bây giờ anh cảm thấy như thế nào?"
Uông Cường vừa cười vừa gãi ngứa.
"Tôi cảm thấy rất ngứa, ngứa quá."
"Hơn nữa tôi cũng không biết tại sao mà mình luôn muốn cười, xin anh hãy cứu tôi, xin anh hãy cứu tôi với."
Không ngờ người bị bại liệt lại có thể đi lại, tên ngốc có thể nói chuyện bình thường, hai chân bị thương cũng có thể đập vỡ bột thạch cao để có thể cử động tự do. Không cần Giang Sách giải thích thì mọi người cũng có thể nhìn ra vấn đề ở bên trong.
Giang Sách hừ lạnh, rồi không quan tâm đến Uông Cường nữa.
Anh điểm mấy huyệt đạo, thế là Uông Cường nhanh chóng trở lại như thường.
Trong vòng mười mấy phút này, anh đã để cho anh ta tận hưởng mùi vị vừa ngứa vừa cười.
Sau đó Giang Sách nhắm vào một người khác, đó chính là Hứa Quân Mỹ.
"Anh, rốt cuộc anh là ai?"
"Tại sao cô lại cố ý hãm hại Khoa học công nghệ Tẩm Mộng chúng tôi?"
"Cô mau nói đi!!!"
Sắc mặt Hứa Quân Mỹ trắng bệch, cô ta định rời đi, nhưng một đám bảo vệ đã đồng loạt bao vây, không cho cô ta cơ hội để chạy thoát.
Kể cả mấy người tới diễn kịch giúp cô ta cũng không một ai có thể rời khỏi đây.
Các phóng viên điên cuồng chụp ảnh, quần chúng ăn dưa thích thú đứng xem náo nhiệt, còn lớn tiếng hò hét.
Trong lúc tay chân luống cuống, Hứa Quân Mỹ đã ngồi bệt xuống sàn rồi gào khóc.
"Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi chỉ nhận tiền của người ta, rồi làm theo những gì mà bọn họ yêu cầu thôi."
"Các anh đừng ép tôi nữa."