Chí Tôn Chiến Thần

Chương 322: Rời đi Cửu U Minh Thành




Mấy ngày kế tiếp, thiết bị khôi phục kiểu mới mà Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng tung ra thị trường bán rất chạy, một lượng lớn gia đình của nhân viên bị thương đều đến cửa hàng mua về giúp người bị thương khôi phục.

Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng không chỉ quyên tiền, lại còn cung cấp thiết bị, trong khoảng thời gian ngắn đã nhanh chóng ngồi lên đầu các trang báo, nhận được vô số những lời khen ngợi.

Mấy ngày qua, Giang Sách không ở lại văn phòng tổng phụ trách khu Giang Nam để điều hành các công việc, thì lại đến Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng xem xét tình hình tiến độ làm việc, tuy trong khoảng thời gian này Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng không kiếm được tiền, nhưng lại thắng ở danh tiếng.

Chiếm được danh tiếng cực tốt trong các xí nghiệp.

Sau chiến dịch lần này, tương lai bất kể là Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng có nghiên cứu phát triển ra sản phẩm gì, tin chắc đều sẽ được người dân yêu thích.

Ngay lúc hai người Giang Sách và Trình Hải ngồi ở trong phòng làm việc bàn bạc bước tiếp theo của kế hoạch, lễ tân đi tới nói: "Chủ tịch Giang, tổng giám đốc Trình, bên ngoài có một vị trẻ tuổi tự xưng là nhân viên quản lý của Cục Công nghiệp và Thương mại, Viên Gia Tường, chỉ đích danh muốn gặp người phụ trách của công ty."

Cục Công nghiệp và Thương mại?

Bọn họ tới làm gì?

Trình Hải đứng lên: “Để tôi đi xem."

Ông ấy đi theo lễ tân ra ngoài, Giang Sách híp mắt, đứng dậy đi theo.

Bọn họ mời Viên Gia Tường đến phòng khách, sau đó bưng trà nước đến hầu hạ, Trình Hải ngồi ở phía đối diện anh ta.

Giang Sách thì im lặng ngồi ở phòng nhỏ bên cạnh, ở bên này có thể nghe rõ âm thanh ở trong phòng tiếp khách, đây cũng là nguyên nhân vì sao Giang Sách cố ý xây phòng này.

Chỉ nghe Trình Hải cười hỏi: "Các vị là nhân viên quản lý của Cục Công nghiệp và Thương mại à?"

Viên Gia Tường rất không lễ phép mà gác chân trên cạnh ghế, sau đó nâng cốc trà lên uống một ngụm, rồi trực tiếp phun trên đất.

"Mẹ nó, không phải Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng các ông rất có tiền à? Sao đãi khách bằng cái này? Khó uống quá đi."

Trình Hải nhíu mày, trong lòng thầm nhủ sao người này lại bất lịch sự quá vậy?

Nhưng ông ấy không dám muốn đắc tội anh ta.

"Tiểu Dương, đổi trà Long Tỉnh cho khách."

“Vâng ạ.”

Viên Gia Tường gật đầu: “Thế này còn được, công ty lớn phải có dáng vẻ mà một công ty lớn nên có, đừng có keo kiệt bủn xỉn thế chứ."

Trình Hải đè xuống lửa giận, hỏi lại một lần nữa: "Xin hỏi, cậu đảm nhiệm chức vụ gì ở Cục Công nghiệp và Thương mại thế?"

Viên Gia Tường trừng Trình Hải.

"Ông đang nghi ngờ thân phận của tôi sao?"

"Dựng cái lỗ tai chó của ông lên mà nghe cho rõ, chủ nhiệm văn phòng Cục Công nghiệp và Thương mại - Viên Đông, đó là chú ba của tôi."



"Ông nói xem tôi làm gì ở Cục Công nghiệp và Thương mại?"

Trình Hải đau đầu, thân phận này của đối phương là thật hay giả chưa bàn đến, nhưng chủ nhiệm văn phòng là chú ba cậu thì cậu giỏi lắm sao?

Kết quả là, cậu vẫn chưa nói cậu đang làm gì ở Cục Công nghiệp và Thương mại mà.

"Trà đã được pha xong ạ." Lễ tân bê trà đến đặt ở trước mặt Viên Gia Tường.

Anh ta cúi đầu uống một ngụm, cực kỳ hài lòng.

Nhìn từ động tác dáng vẻ của anh ta thì căn bản không giống là người của Cục Công nghiệp và Thương mại, trái lại còn giống một tên lưu manh hơn!

Trình Hải tức giận, nhưng mặt mày vẫn phải cười hỏi: "Thế xin hỏi, lần này cậu tới Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng của chúng tôi là vì chuyện gì?"

Viên Gia Tường nói: "Gần đây công ty các ông có tung ra thiết bị mới trên thị trường, bán rất chạy đúng không?"

"Tạm vậy."

"Hôm nay tôi tới, chính là muốn kiểm tra danh sách chế tác của các ông, xem các ông có cố ý lên giá, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hay không!"

Nghe xong lời này, cuối cùng Trình Hải không nhịn nổi nữa.

"Thiết bị mới của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng chúng tôi đều được bán ra với giá gốc, chẳng những không kiếm được tiền, ngược lại còn cho không phí vận chuyển!"

"Cậu nói chúng tôi lên giá chào hàng, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, không khỏi khiến người ta chạnh lòng quá đấy."

Viên Gia Tường chẹp miệng: “Ôi ôi ôi, coi ông kích động chưa kìa, chính trực không sợ gian tà, tôi chỉ mới nói có thế, ông đã kích động cái gì? Chẳng lẽ, bị tôi chọc trúng điểm yếu rồi sao?"

Quả thực chính là vô sỉ không nói lý!

Trình Hải là người nghiêm túc, căn bản không có cách nào với tên vô lại này, tức không biết phải nói gì cho phải.

Viên Gia Tường tiếp tục nói: "Không kiếm được tiền, lại còn bỏ vốn ra bán, ha ha, lời này nói ra ai tin chứ?"

"Trên thế giới này, không gian thì không phải doanh nhân."

"Ông nói tôi nghe thử xem, các ông làm như vậy thì có thể kiếm được lợi lộc gì? Các ông bỏ tiền vốn ra bán thì được của hời gì? Nói đi."

Chuyện này phải bảo người ta nói thế nào?

Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng một mặt là vì làm việc thiện, về mặt khác là vì muốn tích lũy danh tiếng.

Chuyện này ai có mắt nhìn đều thấy được.

Nhưng nhìn ra được lại không thể nói ra được, nói ra sẽ khiến người ta cảm thấy giả tạo.



Trình Hải vừa vội vừa giận, trong bụng tràn ngập lửa giận với tên vô lại này mà lại không có cách nào phát tiết.

Viên Gia Tường thì lại lơ đễnh, ngón tay gõ mặt bàn, lạnh nhạt nói: "Nhanh đi, đưa danh sách chế tác thiết bị mới của công ty ông ra đây cho tôi xem, nếu không thành vấn đề, không phải có thể chứng minh rằng ông vô tội sao?"

Đây là câu duy nhất trước mắt anh ta nói đúng.

Trình Hải sai nhân viên cấp dưới cầm danh sách chế tác đến, đặt ở trước mặt Viên Gia Tường.

Viên Gia Tường cầm lên xem.

Thật ra, nhìn dáng vẻ không hề nghiêm túc của Viên Gia Tường là biết, anh ta xem không hiểu gì, chỉ làm bộ làm tịch tùy ý xem qua thôi.

Trên thực tế, bản danh sách tỉ mỉ kỹ càng thế này, cho dù là nhân viên chuyên môn cũng phải tìm chút thời giờ thật sự nghiên cứu mới có thể hiểu rõ, đối phương xem xét một cách mù quáng thế này thì xem ra được gì?

Quả nhiên, sau đó lời Viên Gia Tường nói suýt nữa khiến Trình Hải tức hộc máu.

Anh ta vừa rung đùi vừa nói: "Này, bản danh sách này của ông có vấn đề rồi, chỉ với chút ít tài liệu trên danh sách của ông, cộng thêm phí nhân công, một bộ thiết bị nhiều nhất cũng không tới 100 tệ, cừ thật, lúc ông bán ra ngoài thị trường lại bán một bộ với giá 528 tệ!"

"Thế này mà còn bảo mình không kiếm tiền, bán vốn sao."

"Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng các ông thật đúng là biết kinh doanh."

Nếu đổi thành người bình thường, Trình Hải đã sớm nhảy dựng lên đuổi đi, anh ta đang nói cái khỉ gì vậy?

Anh ta không hiểu thì đừng có xem!

Lại còn tốn 100 tệ phí hao tổn, 100 tệ thì cậu cầm đi sản xuất một bộ thiết bị cho tôi xem xem? Đứng nói chuyện mà không nhìn thế, thật sự không có học.

Trình Hải cắn răng, hầm hừ nói: "Có lẽ cậu không hiểu rõ về danh sách này, số tài liệu bên trong ấy không hề rẻ. Hơn nữa, chúng tôi còn phải tiết kiệm phí nhân công hết sức mới có thể đè xuống cái giá là 528 tệ này, thật sự không hề kiếm được đồng nào."

"Đủ rồi, đã đến nước nào rồi còn giả vờ với tôi?"

Viên Gia Tường không có ý tốt nói: “Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng các ông nói là lấy giá bán thấp hơn giá gốc, chẳng những thắng được danh tiếng lại còn nhân cơ hội kiếm không ít tiền bạc, khá lắm một mũi tên trúng hai con chim!"

"Nếu không phải tôi có trí tuệ hơn người, tra ra vấn đề của các ông, chỉ sợ là cả xã hội đều bị các ông lừa cho chẳng hay biết gì."

"Hôm nay, tôi nhất định phải khiến Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng các ông mất trắng tay! Các ông bán ra được bao nhiêu tiền, cứ lấy con số đó ra làm mốc mà xử lý, phạt gấp năm lần! Tôi còn muốn cho cả xã hội biết một mặt xấu xí của các ông, khiến các ông thân bại danh liệt!"

Trình Hải khóc không ra nước mắt, trong lòng đùng đùng lửa giận.

Chuyện gì thế này?

Mình đã bất chấp phí tổn mà làm chuyện tốt, chẳng những không có được thanh danh tốt, ngược lại còn mang tiếng xấu rồi bị phạt.

Dạo này, chuyện tốt khó làm thế ư?

Người tốt, quả thật thấy rất chạnh lòng!