Chí Tôn Chiến Thần

Chương 310: Đan Kiếp, đột phá Vũ Hoàng




Giờ phút này, thứ mà Tiểu Điệp đang hồi tưởng trong đầu chính là khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc bên cạnh Tôn Tại Ngôn, bọn họ cùng nhau khiêu vũ, cùng nhau ngắm hoa hay cùng nhau chạy đua trên mặt tuyết.

Khoảng thời gian đó chính là thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời cô ta.

Nếu có thể, tất nhiên cô ta sẽ muốn trở lại khoảng thời gian tốt đẹp khó quên đó rồi.

“Tôi đồng ý.”

“Tôi đồng ý!”

Tiểu Điệp ngẩng đầu lên nói: “Tôi đồng ý trở về, tôi muốn trở về.”

Con người chỉ khi rơi vào thời khắc giữa sự sống và cái chết mới biết được nỗi khát vọng lớn nhất sâu trong nội tâm mình là cái gì.

Tiểu Điệp hận Tôn Tại Ngôn, nhưng cô ta cũng yêu Tôn Tại Ngôn.

Thủy Thanh Diệu cười: “Cô muốn trở về là có thể trở về sao? Nơi này là Nam Thành, Thủy Vân Thiên muốn xử lý kẻ nào thì chắc chắn có thể xử lý kẻ đó.”

Đúng vậy, đã rơi vào tay Thủy Vân Thiên rồi còn đòi trở về?

Nếu có thể trở về, chẳng phải Tiểu Điệp đã trở về từ lâu rồi sao?

Không còn cách nào cả, vốn dĩ là không thể được.

Chút hy vọng vừa mới nhen nhóm đã bị dập tắt hoàn toàn, cô ta đau đớn cúi đầu, nức nở.

“Cô có thể chết rồi.”

Thủy Thanh Diệu ném tàn thuốc còn đang dang dở về hướng Tiểu Điệp, chỉ cần tia lửa chạm vào bất kỳ bộ phận nào trên người Tiểu Điệp, thì lập tức một ngọn lửa sẽ bùng cháy kịch liệt.

Cái chết gần trong gang tấc.

Vào chính thời khắc nghìn cân treo sợi tóc đó, vèo một tiếng, chỉ thấy một chiếc đũa bay xuyên qua không trung tới, chuẩn xác ghim thẳng vào điếu thuốc lá kia, trực tiếp hất điếu thuốc chưa hút xong bay ra ngoài, đóng đinh trên tường!

Cộp!!!

Chiếc đũa kéo theo điếu thuốc lá, chạm vào tường tạo thành một cái hố.

Người đàn ông đứng bên cạnh chiếc đũa cảm thấy một trận gió vụt qua, gò má anh ta bị xé toạc, máu tươi bắt đầu chảy ra.

Vừa nãy nếu chiếc đũa đi lệch hướng một chút thôi thì có lẽ cái mạng anh ta cũng không còn nữa rồi.

“Hả?”

Thủy Thanh Diệu quay đầu nhìn về phía Giang Sách, chỉ thấy trong tay anh còn đúng một chiếc đũa, điều này chứng tỏ chiếc đũa vừa nãy là do Giang Sách ném ra.

Có điều, tốc độ này, độ chính xác và cả sức mạnh cũng thật quá đáng sợ?

Chuyện này mà con người vẫn có thể thực hiện được sao? Qủa thực giống như các cao thủ võ lâm trong tiểu thuyết võ hiệp, Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan chẳng phải cũng giống thế này sao?

Người đàn ông này, thật sự quá đáng sợ.

Thủy Thanh Diệu lạnh lùng nói: “Giang Sách, cậu cho rằng cậu có thể bảo vệ được cô ta ư?”

Giang Sách không đáp mà hỏi ngược lại: “Vậy ông cho rằng ông có thể giết được cô ấy ư?”

Khẩu khí lớn thật!



Trước mặt chủ nhân Thủy Vân Thiên, Giang Sách là người đầu tiên, và cũng là người duy nhất có thể nói ra những lời ngạo nghễ như vậy.

Thủy Thanh Diệu bị chọc cười.

“Giang Sách, sự gan dạ sáng suốt của cậu đúng là kinh người, kỹ năng cũng vô cùng lợi hại.”

“Nói thật, nếu cậu không làm hại con trai tôi, tôi thậm chí còn thấy luyến tiếc khi phải ra tay giết cậu đấy, tôi thật sự rất muốn cậu làm việc cho tôi.”

“Nhưng cũng hết cách rồi, cậu dám động tay tới đứa con trai duy nhất của Thủy Thanh Diệu này, mạng của cậu đã sớm không còn tồn tại trên cõi đời này nữa rồi.”

“Bản thân cậu còn khó bảo toàn được tính mạng của mình, thì sao giữ được mạng cho người phụ nữ này đây?”

Giang Sách rót một bát rượu với phong thái không hề hoang mang, vừa uống vừa nói: “Tôi nói rồi, ông không động được vào cô ấy là không động được. Không tin, ông thử xem?”

Thủy Thanh Diệu dùng ánh mắt nhắc nhở nhìn về phía một tên thuộc hạ.

Tên thuộc hạ kia lập tức giơ con dao găm hướng về phía sau lưng Tiểu Điệp định đâm.

Keng!

Một chiếc đũa đâm thẳng vào lòng bàn tay người nọ, con dao găm rơi xuống đất tạo ra một tiếng keng, tiếp theo, người kia đau đớn kêu gào thảm thiết.

Giang Sách thật sự thật sự có tài.

Thủy Thanh Diệu nhìn Giang Sách, ông ta cười khẩy một tiếng, mở miệng nói: “Kỹ năng của cậu quả thực không tồi, nhưng biết sao đây? Đầu óc của cậu lại không thông minh chút nào, tứ chi phát triển nhưng đầu óc lại đơn giản, sao có thể là đối thủ của Thủy Thanh Diệu tôi?”

“Tôi không ngại nói cho cậu biết, rượu cậu uống đã bị tôi hạ độc từ lâu rồi, cậu chỉ có một con đường chết thôi!”

Tiểu Điệp khóc càng thảm thiết hơn.

Đây cũng chính là chuyện cô ta làm giúp Thủy Thanh Diệu, hạ độc vào trong rượu, khiến Giang Sách mất đi năng lực chiến đấu.

Người bình thường nghe được lời này xong sẽ tuyệt vọng vô cùng, nhưng Giang Sách thì không hề.

Anh khinh thường hừ lạnh một tiếng, tiếp tục làm theo ý mình, rót đầy một bát rượu nữa.

“Hử? Ông nói, ông hạ độc trong rượu sao?”

“Vậy tại sao đến tận bây giờ tôi vẫn chẳng hề hấn gì?”

Lúc nói, Giang Sách còn khiêu khích uống một hơi cạn sạch, sau đó lại tiếp tục rót thêm một bát khác.

Anh nói khiến Thủy Thanh Diệu bắt đầu chú ý.

Đúng vậy, từ lúc vừa tới đến bây giờ, Giang Sách đã uống hết bốn năm bát rượu rồi, nhưng sao anh vẫn không bị làm sao hết, còn đứng rất vững nữa kìa.

Hay là đang cố gắng gượng?

Không thể có chuyện đó, nhìn trạng thái tinh thần của Giang Sách, dáng vẻ của anh trông chẳng có gì là đang cố gắng gượng cả.

Hơn nữa, loại thuốc đó cực kỳ lợi hại, căn bản là không thể gắng gượng được.

Trên thực tế, ông ta đâu biết rằng, ở phương diện y học, mấy loại bụi đời nhỏ bé này làm sao có thể so sánh được với trình độ của Giang Sách? Ngay khoảnh khắc bưng bát rượu lên, Giang Sách đã biết trong rượu có vấn đề rồi.

Cho nên, Giang Sách đã phòng bị từ trước, dùng kim bạc làm tan tính chất của thuốc, nên cơ thể mới không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.

Thao tác kinh người như thế có nói ra cũng không ai nghe hiểu được, huống chi Giang Sách vốn cũng đâu định lên tiếng giải thích?



Khuôn mặt Thủy Thanh Diệu lộ vẻ nghi hoặc, không thể nào hiểu được.

“Hừ, cơ thể cậu không có việc gì thì đã sao?”

Thủy Thanh Diệu duỗi tay phất lên: “Giết chết cậu ta!”

Một tên thuộc hạ lập tức lao tới, nhưng tựa như một con thiêu thân lao đầu vào lửa, điều chờ đợi anh ta chỉ là một con đường dẫn tới cái chết.

Giang Sách thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn đối phương lấy một cái, tiện tay đem vỏ chai rượu rỗng vung từ trên xuống dưới, không nghiêng cũng không lệch, đập thẳng vào đầu người kia, chỉ trong tích tắc, bình vỡ, người ngã.

Giang Sách dùng một chân giẫm lên người người kia, hờ hững nói: “Thực lực của đám Thủy Vân Thiên các người chỉ có như vậy thôi sao?”

“Đừng có láo xược, mọi người cùng xông lên!”

Theo lệnh của Thủy Thanh Diệu, tất cả mọi người cùng xông lên, nhưng dù có bao nhiêu con thiêu thân lao vào cũng đâu thể dập tắt được ngọn lửa mãnh liệt đang cháy hừng hực chứ?

Bọn họ, tất cả đều sẽ biến thành đống tro tàn dưới ngọn lửa.

Cứ từng tên thuộc hạ bị đánh bại, mà Giang Sách, đến lông tóc cũng không hề bị tổn hại một chút nào.

Sức chiến đấu như vậy khiến người ta phải sợ hãi, người xem thì cứ trợn mắt há hốc mồm.

Mấy chục giây sau, tất cả mấy tên thuộc hạ đều ngã rạp trên mặt đất, không một tên nào là đứng dậy nổi, lại nhìn sang Giang Sách vẫn đang uống rượu dùng bữa ở đó, không hề có dấu hiệu gì là bị thương.

“Người của ông, không thể không đánh.” Giang Sách thuận miệng nói một câu.

“Ha ha, tôi thừa nhận tôi đã xem thường cậu. Nhưng mà Giang Sách, cậu cho rằng đánh bại được những người này là rất lợi hại sao? Nói cho cậu biết, đây chỉ là một bộ phận nhỏ của Thủy Vân Thiên mà thôi!”

Thủy Thanh Diệu lôi điện thoại di động ra gọi điện, ngay lập tức, một nhóm người nữa lại đuổi tới.

“Người của tôi có rất nhiều.”

“Giang Sách, tôi xem cậu đánh tới khi nào mới xong?”

“Đánh không lại cậu, thì làm cho cậu mệt tới chết!”

Nhìn một đám người bên ngoài rầm rầm đi tới, Giang Sách khẽ gật đầu, nói: “Đúng vậy, nhiều người như vậy, hệt như rau hẹ, cái này lại đến cái khác, nếu chỉ có mình tôi đánh thì rất mất sức.”

“Vậy thì, phải tìm thêm sự trợ giúp.”

Giang Sách tiện tay móc điện thoại di động ra bấm một nút, sau đó lại quay về chỗ ngồi.

Mười giây…

Hai mươi giây…

Ba mươi giây…

Một chút động tĩnh cũng không có.

Thủy Thanh Diệu cười khẩy nói: “Giang sách, cậu còn cố làm ra vẻ sao? Hôm nay, không ai tới cứu cậu được đâu! Giết chết cậu ta cho tôi!”

Nhưng ngay thời điểm đám thuộc hạ kia xung phong liều chết lao tới thì chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Mặt đất run rẩy, sát khí tràn ngập bốn phía.

Người, đã tới!