Vốn đang chìm trong tuyệt vọng, đau thương, sau khi nghe thấy những lời Giang Sách nói xong, Diêu Hàng hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Có ý gì?
Kéo tao đi ăn đi uống đi hát, mua hết cái này tới cái khác, hố tao một số tiền lớn xong lại nói hai ta không hợp? Xem tao là thằng ngốc để trêu chọc mua vui sao?
Anh ta vẫn giữ vững bình tĩnh, cố gắng nở nụ cười gượng gạo: "Anh Giang, những lời này của anh có ý gì?"
Giang Sách khó khăn mở lời: "Hầy, tuy tính cách của anh rất là phóng khoáng, nhưng tôi bỗng phát hiện anh chẳng hứng thú với nghệ thuật gì cả. Suốt buổi tối, anh chẳng phát biểu tí cảm nhận gì về nghệ thuật. Rất xin lỗi, nhưng tôi không muốn làm bạn với người chẳng có tí tế bào nghệ thuật nào, hai ta dừng ở đây thôi."
"Từ giờ trở đi, xin anh đừng đi theo tôi nữa, tạm biệt."
Khụ!
Từng gặp qua không ít người lạ lùng, nhưng chưa từng gặp kỳ dị như vậy.
Hố người ta hơn mấy triệu, chẳng những không nói lời cảm ơn, còn chê bai người ta không có tế bào nghệ thuật?
Mà thôi, đây không phải điểm mấu chốt.
Sở dĩ Diêu Hàng sẽ đồng ý chi tiền ra là vì nhìn trúng gia tài của Giang Sách nên số tiền này chẳng qua chỉ là vốn đầu tư giai đoạn trước mà thôi, về sau sẽ cướp lại toàn bộ.
Nhưng bây giờ một câu không thể làm bạn bè của anh tương đương với việc chặt đứt hoàn toàn con đường của anh ta.
Đến lúc đó, Giang Sách phủi mông chạy lấy người, rời khỏi Nam Thành, trời nam biển bắc, Diêu Hàng biết chạy tới đâu tìm người? Hơn mấy triệu cứ vậy mất trắng ư?
Nói thật thì làm suốt mấy năm làm thợ săn nhà giàu ở Nam Thành, Diêu Hàng chưa từng gặp chuyện bực mình như vậy!
Nhưng giờ, sau khi suy nghĩ cẩn thận, Diêu Hàng lập tức thông suốt, có phải mình bị người ta đùa giỡn không?
Có phải ngay từ đầu mục đích của Giang Sách chính là trêu anh ta, cố ý tiêu tiền của anh ta, nhưng không hề có ý định sẽ làm bạn với anh ta?
Càng nghĩ càng thấy đúng.
"Từ từ, không đúng, không đúng, không thích hợp."
Diêu Hàng lùi về sau hai bước, chỉ tay vào mặt Giang Sách: "Anh cố tình đùa giỡn với tôi, đúng không?"
Giang Sách cũng lộ ra gương mặt thật. Nụ cười trên môi rút về, anh bình tĩnh trả lời: "Bây giờ mới nhận ra, anh thật sự nên mua đồ bổ não về ăn đi."
Nhục nhã tột cùng!
Diêu Hàng “săn giết” phú hào nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị người ta phản đòn.
Trộm gà không thành lại mất nắm gạo, anh ta tức đến siết chặt tay, hung tợn nói: "Giang Sách, mày dám đùa tao hả? Mày biết tao là ai không?"
"Ồ? Anh là ai?"
"Ha ha, vậy để tao nói cho mày biết tao là ai?!"
Diêu Hàng vỗ tay một cái, nếu hai bên đã lật mặt, vậy không cần thiết phải giả vờ nữa.
Một đám đàn em của anh ta bước tới từ hai bên ngã tư đường, tay đứa nào cũng cầm một cây gật sắt, mặt mày như hung thần ác sát, nhìn là biết không có tí ý tốt nào.
Diêu Hàng vốn tính đợi thời cơ thích hợp rồi mới ra tay, ai ngờ lại bị Giang Sách nhìn thấu mục đích, không còn cách nào chỉ có thể trực tiếp khai chiến!
"Nói cho nó biết, tao là ai?"
Đám đàn em đồng loạt hô to: "Thợ săn nhà giàu, Diêu Hàng, đại ca Diêu!"
Tiếng hô hào vang lên không ngớt, hùng hồn vang dội.
Người trên đường chẳng những không sợ, còn tụ năm tụ ba đứng hóng hớt. Người dân ở Nam Thành đã sớm quen với chuyện ẩu đả trên đường, đặc biệt là những vụ hẹn đánh nhau lúc tối khuya thế này, có đếm cũng không đếm hết nổi.
Vậy nên, bọn họ thực sự rất hưởng thụ bầu không khí như vậy, ai cũng chờ mong đám Giang Sách sẽ bị đánh cho nằm sấp xuống đất, nhất định sẽ vô cùng hấp dẫn cho xem.
"Thợ săn nhà giàu?" Giang Sách gật đầu, danh hiệu này đúng là rất thú vị.
Sau khi nhìn thấy đám côn đồ đột ngột xuất hiện, cuối cùng Tân Uẩn cũng thấy rõ bộ dạng vốn có của Diêu Hàng, cũng hiểu được tại sao Giang Sách nãy giờ lại cố ý hãm hại Diêu Hàng.
Cô ấy vẫn quá ngây thơ, giờ mới sáng mắt ra nước ở Nam Thành sâu thế nào.
Nếu không có Giang Sách, có lẽ cô ấy sẽ thật sự xem Diêu Hàng là người tốt, đối xử khách khí với anh ta, cuối cùng dẫn sói vào nhà, kết cục thật không dám tưởng tượng.
Bên kia, Diêu Hàng đang chỉ tay vào mặt Giang Sách: "Đừng nói ông đây không cho mày cơ hội, hôm nay, chỉ cần mày cho tao một tỉ, chuyện hôm nay tao sẽ bỏ qua, còn không…”
Giang Sách lập tức ngắt lời anh ta: "Đừng có mơ nữa, tiền hả, tao sẽ không chia cho mày, dù chỉ một đồng một cắc."
Mặt mũi Diêu Hàng càng thêm không vui.
"Nhãi ranh, có phải mày tưởng bản thân có chút tiền thì ngon lắm không?"
"Nói cho mày biết, đây là Nam Thành, là địa bàn của tao!"
"Mày cũng thấy dưới trướng tao có bao nhiêu người rồi đấy, nếu không muốn chết thì mau ngoan ngoãn ói tiền ra, bằng không ba người chúng mày đừng mơ đến chuyện nhìn thấy mặt trời ngày mai!"
Giang Sách thở dài, hỏi anh ta: "Ở thời đại này, người có tiền là lớn nhất, tao có tiền hơn mày, sao mày còn dám đứng trước mặt tao kiêu ngạo thế?"
Diêu Hàng nở nụ cười: "Có tiền chính là lớn nhất? Ha ha ha ha, má nó, đầu óc mày bị nước vào rồi đúng không? Mày có nhiều tiền thì sao chứ? Tao có hơn hai mươi người anh em đấy, mỗi người một chân thôi cũng đủ giẫm chết mày."
Giang Sách nói tiếp: "Đúng không? Nhưng tao có tiền, tìm đại cũng có thể kéo tới nhiều người hơn mày đấy."
"Ha ha, đi đâu tìm?"
"Nơi này là Nam Thành, là địa bàn của tao! Dù mày có tiền thì cũng không có chỗ xài đâu!"
Diêu Hàng bày ra bộ dạng nắm chắc phần thắng. Mà cũng đúng thôi, trước kia, lúc anh ta “săn giết” nhà giàu, không phải không có người chống đối, nhưng ở chốn Nam Thành này, ngoại trừ những thế lực lớn như Thủy Vân Thiên, thật đúng là không có mấy ai đáng làm đối thủ của Diêu Hàng.
Càng phản kháng, chết càng thảm.
Nên anh ta căn bản chẳng thèm để ý tới lời Giang Sách nói.
Giang Sách đút hai tay vào túi, lẩm bẩm: "Tao không tin, ở Nam Thành này, có tiền chẳng lẽ còn không tìm thấy người?"
Anh xoay người nhìn về phía đám đông xung quanh, lớn giọng kêu gọi: "Các vị hương thân phụ lão, các vị cũng thấy rồi đấy, hôm nay tôi bị kẻ xấu chặn đường gây rối, hy vọng mọi người sẽ ra tay giúp đỡ, Giang Sách tôi nhất định sẽ hậu tạ!"
Không có ai đáp lại anh, thậm chí có người còn quăng cho anh ánh mắt xem thường.
Diêu Hàng nhún vai: "Tao đã nói gì nào? Ở Nam Thành này, số người dám đối nghịch với thợ săn nhà giàu tao đây có thể đếm trên đầu ngón tay. Giang Sách, mày mau từ bỏ suy nghĩ này đi."
Giang Sách thở dài, nói tiếp: "Các vị hương thân phụ lão, thôi thì tôi đây làm một vụ mua bán với các vị đi. Tôi tình nguyện bỏ tiền mua răng của tên xấu xa này, một cái răng một nghìn tệ! Chỉ cần các vị cầm răng của gã tới tìm tôi, tôi lập tức chuyển tiền cho các vị!"
Trong lúc nhất thời, người người nháo nhào.
Mọi người quay sang nhìn nhau, ai cũng nóng lòng muốn thử, nhưng vì cố kỵ cái danh thợ săn nhà giàu nên chưa có ai dám ra tay.
Giang Sách nở nụ cười, tung cú chót: "Mười nghìn tệ! Răng của đám người xấu xa này, mỗi cái mười nghìn tệ!"
Lần này, tất cả mọi người đều động lòng không thôi.
Một cái răng mười nghìn tệ, người lớn bình thường có khoảng hai mươi tám đến ba mươi hai cái răng, nói cách khác, chỉ cần đả đảo một người, nhổ hết tất cả răng của anh ta, vậy là có thể kiếm lời ba trăm nghìn rồi.
Một người ba trăm nghìn, hơn hai mươi người, thì chính là hơn sáu triệu!
Nghĩ thử xem, sáu triệu rơi tán loạn trên đường, không có ai đứng ra nhận là cảnh tượng thế nào? Sẽ hấp dẫn sự chú ý của bao nhiêu người?
Đứng trước tiền tài, tất cả đều là giả dối.
"Tiền, tôi muốn tiền!"
"Xông lên!"
"Tránh ra hết đi, đừng giành với tôi!"
Nếu chỉ có một hai người, có lẽ sẽ không dám đối nghịch với đám Diêu Hàng, nhưng cả con đường hơn ngàn người, ai còn sợ điểm này nữa? Cho dù muốn báo thù cũng chẳng biết tìm ai mà trả thù.
Đám người sôi trào, Diêu Hàng và đám đàn em của anh ta chính thức tàn đời!