Giang Sách hơi khó xử, bộ thần châm này anh vốn mua lại cho Tân Tử Dân, ai dè người ta lại không chịu nhận.
Tân Tử Dân vỗ vai Giang Sách, cười ha hả nói: “Bác già rồi, cũng sắp nghỉ hưu rồi, nếu nhận lấy bộ thần châm này cũng không phát huy được tác dụng gì, ngược lại là cháu đấy Giang Sách, một ngôi sao mới nổi, nếu cháu có thể dung hòa bộ thần châm này với mình thì y thuật của cháu sẽ tăng vọt.”
“Cháu ư?”
“Chính xác.” Tân Tử Dân trịnh trọng nói: “Cháu cứ yên tâm, bác sẽ dốc hết sức lực để giúp cháu sử dụng thành thạo bộ Thần châm này, dùng kết hợp với Biển Thước thần châm, Giang Sách, ngay cả bác cũng rất mong đợi, không biết y thuật của cháu sẽ đạt tới cảnh giới nào.”
Thạch Văn Bỉnh hừ lạnh.
“Cảnh giới gì chứ?”
“Một tên vừa mới hành nghề chưa được mấy ngày, ngay cả nền móng còn chưa nắm chắc thì cả đời đừng hòng mà có tiền đồ.”
Đây chính là câu nói điển hình cho việc không ăn được nho chê nho xanh.
Tân Uẩn lạnh lùng đáp trả: “Ha ha, hình như người mới này đã năm lần bảy lượt đánh bại thế hệ sau của mấy thế gia y thuật trong giới y thuật, không biết bọn họ có còn mặt mũi để sống tiếp hay không?”
Trước giờ Tân Uẩn chưa bao giờ thích oán hận người khác, cũng không nhịn được lên tiếng.
Bởi vì Thạch Văn Bỉnh thật sự quá đáng ghét.
Thạch Văn Bỉnh nghiến răng, không nói gì nữa, anh ta đã liên tục gặp thất bại, nếu còn tiếp tục giằng co về chuyện này thì anh ta chỉ càng bất lợi hơn thôi.
Buổi đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra.
Tiếp theo đều là mấy vật phẩm tốt nhưng Giang Sách chẳng hề có hứng thú.
Cho đến khi vật phẩm thứ mười bảy xuất hiện.
Đây là một lá gan cơ thể người được bảo quản cực kỳ tốt, vừa mới lấy xuống cách đây không lâu.
Sự xuất hiện của lá gan tươi sống này đã thu hút sự chú ý của toàn trường, không ai có thể dời mắt, ai cũng muốn chiếm lấy nó làm của riêng.
Không giống như Thần châm, lá gan là thứ mà ai cũng có thể sử dụng được.
Không ai dám bảo đảm liệu sau này lá gan của mình có xảy ra vấn đề gì không, cho dù mình không có vấn đề, chẳng lẽ bạn bè người thân cũng không có vấn đề gì ư?
Ở xã hội ngày nay, nơi cung cấp nội tạng cơ thể người cực kỳ khan hiếm.
Có tiền cũng chẳng mua được.
Cho dù bạn giàu có đến đâu đi chăng nữa, cũng rất khó mua được một lá gan mà mình có thể sử dụng ở ngoài thị trường.
Do đó mỗi lá gan tươi sống đều vô cùng đắt đỏ, bởi vì nó có thể cứu sống mạng của bạn vào thời điểm mấu chốt.
Thử hỏi một món đồ tốt như vậy, liệu có ai là không muốn có được nó không?
Kể cả Thạch Văn Bỉnh, ai cũng đang nhìn chằm chằm vào nó.
MC cũng rất thẳng thắn, chẳng hề phí lời, mà tuyên bố thẳng mức giá khởi điểm là một trăm triệu.
Mỗi lần ra giá không được thấp hơn một nghìn vạn.
Rất rõ ràng, mức giá này vượt xa giá trị bản thân của lá gan, nhưng ai bảo đây là thứ quý hiếm? Bạn muốn có nó thì người khác cũng thế, tất nhiên thứ mà ai cũng muốn sẽ rất đắt đỏ.
“Bây giờ bắt đầu đấu giá!”
Sau khi MC tuyên bố bắt đầu, có người giàu có chẳng hề do dự đưa ra mức giá ‘một trăm ba mươi triệu’.
Sau đó có người nhanh chóng đưa ra mức giá cao hơn.
Liên tục có người tham gia đấu giá, lá gan này là bảo bối mà ai cũng muốn sở hữu, nên đấu giá cực kỳ kịch liệt, chẳng mấy chốc, giá cả đã đẩy lên tới ba trăm triệu.
Ba trăm triệu, một con số khá là khổng lồ.
Đúng lúc này, Thạch Văn Bỉnh luôn âm thầm quan sát bỗng lên tiếng.
“Tôi ra giá năm trăm triệu.”
Mục đích anh ta tới đây lần này là để lấy được lá gan này, để về chữa trị cho một khách hàng cao quý, chỉ cần có thể chữa khỏi cho ông ta thì năm trăm triệu hoàn toàn chỉ là vấn đề nhỏ.
Do đó Thạch Văn Bỉnh nhất định phải lấy cho bằng được lá gan này.
Theo sự quan sát của anh ta, trong buổi đấu giá lần này, người thật sự có tiền không hề nhiều, mà đa số đều là người có giá trị bản thân chỉ hơn bốn trăm triệu, nên Thạch Văn Bỉnh cũng không phí lời, mà dứt khoát ra giá năm trăm triệu, có thể hạ gục chín mươi chín phần trăm những người có mặt tại đây.
Quả nhiên anh ta đã đoán đúng.
Sau khi Thạch Văn Bỉnh ra giá xong thì không còn ai ra giá nữa.
Năm trăm triệu, một con số vô cùng khổng lồ, gần như không có ai có thể theo kịp.
Sau một lúc im lặng, có một ông chú giơ tay lên ra hiệu: “Tôi ra giá năm trăm mốt triệu.”
Ông ta lắp bắp nói, hơn nữa còn cực kỳ mất tự tin chỉ tăng lên cho một nghìn vạn, xem ra đây đã là mức cực hạn của ông ta rồi, có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy, ông ta cũng sắp nghèo rớt mồng tơi rồi.
“Sáu trăm triệu.”
Thạch Văn Bỉnh hờ hững đưa ra một con số, dứt khoát ‘hạ gục’ người khác.
Sau nhiều lần xoắn xuýt, cuối cùng người đó cũng từ bỏ việc ra giá, sáu trăm triệu, ông ta không thể theo kịp nữa rồi.
Thạch Văn Bỉnh dửng dưng tự nhiên cầm tách trà lên nhấp một ngụm, trước khi anh ta tới Nam Thành đã mang theo một tỷ, để lấy được lá gan này.
Bây giờ anh ta bỏ ra sáu trăm triệu, cho dù hơi đắt một tý, nhưng anh ta vẫn chịu đựng được, hơn nữa đây là món đồ cực kỳ xứng đáng.
Đợi anh ta mang lá gan này về, chữa khỏi cho vị khách cao quý kia, đừng nói là sáu trăm triệu, mà ngay cả sáu tỷ cũng có thể kiếm lại được.
Toàn trường im lặng như tờ.
Không ai theo nữa.
MC đợi một lát, rồi cầm micro lên hỏi: “Còn ai ra giá nữa không?”
Lúc này, Thạch Văn Bỉnh vô tình hữu ý liếc nhìn Giang Sách đang ngồi ở dãy ghế sau, rồi khiêu khích: “Tên kia, chẳng phải lúc nãy anh rất đắc ý à? Sao thế, anh có giỏi thì ra giá xem nào?”
Trong buổi đấu giá hôm nay, Thạch Văn Bỉnh luôn chèn ép Giang Sách, cuối cùng bây giờ cũng tìm được cơ hội để nói lời ác ý, làm sao anh ta có thể bỏ qua chứ?
Anh tưởng mình bỏ hai trăm triệu để mua Biển Thước thần châm là lợi hại lắm sao?
Anh hãy nhìn tôi đây này, bỏ ra sáu trăm triệu để mua một lá gan.
Thạch Văn Bỉnh tôi mạnh hơn Giang Sách anh nhiều.
Đối mặt với lời khiêu khích của Thạch Văn Bỉnh, Giang Sách chỉ hờ hững nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Giang Sách bỗng giơ tay lên, dùng giọng nói trầm thấp nói ra con số chấn động lòng người nhất.
“Tôi ra giá tám trăm triệu.”
Tám trăm triệu ư?
Tám trăm triệu!!!
Đây là con số vô cùng khiếp sợ, tăng thẳng lên hai trăm triệu so với mức giá ban đầu, một chiêu đè bẹp Thạch Văn Bỉnh xuống bên dưới.
Thạch Văn Bỉnh chưa kip uống trà xong, nghe Giang Sách nói thế thì suýt sặc đến chết.
“Tên kia, anh đang làm gì đấy?”
Giang Sách nhún vai nói: “Anh bảo tôi theo giá thì tôi làm theo lời anh thôi, sao thế, anh chê tôi theo ít quá à?”
Thạch Văn Bỉnh tức muốn nổ phổi.
Bây giờ anh ta không thể nhìn thấu Giang Sách, không biết Giang Sách đang đẩy giá lên, hay muốn lấy cho bằng được lá gan này.
Nếu anh đẩy giá lên thì Thạch Văn Bỉnh buộc phải bỏ ra một khoản tiền lớn mới có thể lấy được lá gan này.
Nhưng nếu không phải thì Thạch Văn Bỉnh có nên tiếp tục theo anh nữa hay không?
Ngẫm lại sai lầm của Biển Thước thần châm trước đó, rồi nghĩ đến tính quan trọng của lá gan này, Thạch Văn Bỉnh cố nén lửa giận, đập bàn quát: “Mẹ kiếp, cọp không ra uy thì anh tưởng tôi là mèo bệnh à?”
“Để xem ai nhiều tiền hơn ai?”
“Anh cứ tới đi, để xem ai sợ ai?”
Thạch Văn Bỉnh giơ tay lên nói: “Tôi ra giá chín trăm triệu.”
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, bỏ ra chín trăm triệu, con số này đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của mọi người.
Đồng thời, con số này cũng nằm ngoài dự đoán của Thạch Văn Bỉnh.
Nếu không có Giang Sách đẩy giá lên, có lẽ anh ta đã lấy được với mức giá sáu trăm triệu, chứ không cần phải bỏ thêm ba trăm triệu nữa.
Nhưng mà anh ta đã nghĩ nhiều rồi.
Cho dù là chín trăm triệu thì anh ta cũng chẳng lấy được.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Thạch Văn Bỉnh, Giang Sách từ từ giơ cánh tay chết tiệt kia lên, rồi dùng giọng điệu trầm thấp nhưng lại khiến anh ta tổn thương nhất: “Tôi ra giá một tỷ.”