Trên đường trở về, Trình Đan Đình vẫn luôn đắm chìm trong niềm vui sướng mới vừa rồi.
Khôi phục lại tinh thần, cô ấy nói với Giang Sách: “Lần này cảm ơn anh, số tiền thiếu anh tôi sẽ mau chóng trả lại.”
Giang Sách xua tay: “Không cần trả lại.”
“Sao hả? Sao mà anh hào phóng thế?”
“Cô là cháu gái của chú Trình, chú Trình đã có những đóng góp to lớn cho Khoa học Công nghệ Tẩm Mộng trong suốt nhiều năm như vậy, mỗi lần tôi muốn cho ông ấy tiền, ông ấy cũng không chịu lấy.
Bây giờ tôi lấy tiền tiêu lên người cô coi như là báo đáp với chú Trình đi.”
Trình Đan Đình có chút ngạc nhiên, không ngờ Giang Sách thế mà lại có thể là người khẳng khái như vậy.
Cả một đường không nói gì, trở lại Khoa học Công nghệ Tẩm Mộng, Giang Sách đưa cô ấy tới trước mặt Trình Hải, sau đó liền đi làm việc của bản thân.
“Chờ một chút.”
“Còn có chuyện gì?”
Trình Đan Đình hỏi: “Anh không có gì muốn nói với tôi sao?”
Giang Sách mỉm cười: “Không có đâu.”
“Anh không muốn nói một chút với tôi… Về việc xây dựng ngành công nghiệp giải trí sao?”
“Tôi không thích làm khó người khác, việc mà cô vốn không muốn làm thì tôi sẽ không ép cô đi làm.”
Nói xong, anh rời khỏi đại sảnh.
Trình Đan Đình nhìn theo bóng lưng rời đi của Giang Sách rồi lâm vào trầm tư.
Hai ông cháu đã rất lâu rồi không gặp nhau, Trình Hải vừa bước tới là hỏi đông hỏi tây Trình Đan Đình ngay, nhưng không biết vì sao Trình Đan Đình vẫn luôn trong trạng thái thất thần.
Trình Hải là người sành sỏi, tự nhiên nhìn ra được trong đó có điều không thích hợp.
Ông cố ý hỏi: “Là ai làm cho cháu gái ngoan của ông canh cánh trong lòng thế này đây?”
Trình Đan Đình sửng sốt, cố ý chu chu miệng: “Không có đâu, cháu chỉ bỗng nhiên cảm thấy… Cũng không phải tên đàn ông nào cũng đáng ghét như vậy, vẫn có một số ít đàn ông rất có trách nhiệm.”
Trình Hải cười ha ha.
Có thể làm cháu gái ông đưa ra được đánh giá đàn ông như thế, vậy thì nhất định không phải là người đàn ông bình thường, Trình Hải đã đoán được đó là ai.
“Thế nào? Có hứng thú làm việc chung cùng người đàn ông này để biết nhiều hơn về cậu ta không?”
Trình Đan Đình đỏ bừng mặt: “Cháu không thèm có hứng thú tìm hiểu một người đàn ông đâu.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa có một chiếc xe chạy tới đưa vào một đống lớn quần áo sang trọng, toàn bộ đều là thứ mà Trình Đan Đình mua ở trung tâm thương mại.
“Xin hỏi người nào là cô Trình Đan Đình vậy? Xin mời ký nhận quần áo của cô.”
“Là tôi.”
Trình Đan Đình đặt tất cả quần áo lên sô pha ở đại sảnh, nhìn quần áo ngập tràn mà ngu người.
Cô ấy nhớ tới việc Giang Sách đã cứu cô ấy như thế nào khi chính cô ấy bị kẻ bắt cóc bắt lấy.
Càng thêm nhớ tới tấm thẻ đã gãy của bản thân, khi đó Giang Sách đã như thế nào không so đo hiềm khích trước đây mà giúp đỡ cô ấy.
Thậm chí, Giang Sách còn không yêu cầu bất cứ một sự báo đáp nào cả.
Trình Hải cố ý lại như vô tình nói: “Chà, nhiều quần áo như vậy, chỗ này được với trăm vạn nhỉ? Không rẻ đâu nha.”
Trình Đan Đình ngây ngẩn nhìn quần áo, nói: “Tuy rằng cháu không có hứng thú đối với tìm hiểu đàn ông, nhưng cháu thật sự cảm thấy hứng thú với xây dựng ngành công nghiệp giải trí.”
Trình Hải nhịn không được giương cao khóe miệng.
Việc này thành công rồi!
Ông lập tức liền gọi Giang Sách lại đây: “Đại thiếu gia, chúc mừng, Đan Đình nó bằng lòng ở lại nước giúp cậu xây dựng ngành công nghiệp giải trí rồi.”
Giang Sách có chút bất ngờ.
“Làm sao mà đột nhiên lại…”
Trình Đan Đình kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Đừng có vui mừng sớm, trước khi đồng ý giúp đỡ anh, chúng ta phải có ba điều quy ước, nếu anh đồng ý yêu cầu của tôi thì tôi mới sẵn lòng ở lại.”
“Cô nói đi.”
“Thứ nhất, mục đích tôi xây dựng ngành công nghiệp giải trí là phát huy nghệ thuật Trung Hoa, khai thác những người mới tiềm năng, mở rộng sức ảnh hưởng của ngành công nghiệp này, chứ không phải vì giúp anh đả kích đối thủ.”
Giang Sách gật đầu: “Tôi có thể chấp nhận.”
“Thứ hai, tuy rằng anh là cổ đông, nhưng tất cả mọi việc liên quan đến công ty giải trí đều buộc phải do tôi quyết định.”
Trình Hải nhíu mày: “Chuyện này sao mà được chứ?”
Trình Đan Đình nhìn Giang Sách: “Thế nào?”
Giang Sách gật đầu: “Đồng ý.”
“Thứ ba, tôi yêu cầu số vốn ban đầu là ba mươi vạn, còn cần anh giúp tôi thu mua hai công ty, cũng như là thành lập trụ sở công ty giải trí của chính mình.”
Điều thứ ba này mà muốn làm được thì ít nhất phải tốn số vốn 100 vạn.
Dựa theo ý tưởng của Trình Đan Đình, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm cho vượt trội nhất.
Muốn làm cho vượt trội, qua loa đại khái thì không được, bắt buộc phải tiêu tiền.
Không riêng việc phải bỏ tiền mà còn phải bỏ tiền vào những chỗ quan trọng.
Giang Sách khẽ cười một tiếng: “Hoàn toàn không có vấn đề.”
Ba điều quy ước hoàn toàn thông qua, từ giờ trở đi, dự án ngành công nghiệp giải trí của Khoa học Công nghệ Tẩm Mộng chính thức khởi động, Trình Đan Đình trở thành sếp tổng của ngành công nghiệp giải trí.
Vào ngày đầu tiên sau khi nhậm chức, các nhân viên liên quan đều được triệu tập đến cuộc họp.
Trong phòng họp nho nhỏ, Giang Sách, Trình Hải, Thủy Bình, Mộc Dương Nhất tất cả đều đến đông đủ.
Trình Đan Đình mở máy chiếu lên.
Cô ấy trực tiếp nói thẳng: “Cái gọi là ngành giải trí, trên thực tế về bản chất cũng giống với các ngành khác, quan trọng nhất chính là hai mảng “Tài nguyên” và “Kênh”.
Về phương diện kênh, thành phố Giang Nam có đầy đủ các doanh nghiệp cung cấp lớn bé khác nhau, chúng ta có thể từ từ chậm rãi tiêu tiền để đả thông.
Mà mảng tài nguyên này là chỗ quan trọng mà chúng ta phải xuống tay.”
“Tài nguyên ngành giải trí lại chia làm hai khía cạnh là “Tác phẩm” và “Nhân tài”.
Trước mắt chúng ta chính là một nghèo mạt hai trắng tay, cái gì cũng không có, muốn xây dựng nền móng từ con số không thì tốn thời gian mất sức vẫn chưa chắc có thể đạt được hiệu quả.
Cho nên đề xuất của tôi là trực tiếp thu mua thì khá ổn hơn.”
Trên máy chiếu hiện ra hai công ty.
Trình Đan Đình nói: “Hai công ty này, một công ty là chuyên môn đào tạo nghệ sĩ, một công ty là chuyên sản xuất phim điện ảnh và truyền hình, trước mắt bởi vì tác động lớn của thị trường nên gần như không thể tiếp tục.
Vừa hay chúng ta có thể nhân cơ hội đồng thời thu lấy chúng là có thể đồng thời giải quyết hai vấn đề nhân tài và tác phẩm khó giải quyết này.”
“Tiếp đó, việc chúng ta cần phải làm là đưa vào sử dụng trụ sở công ty giải trí của chính mình, muốn làm to làm lớn thì không thể không có “Căn cứ địa” của bản thân.”
Cô ấy lại lấy ra một tấm bản đồ, dùng đinh ghim đánh dấu một điểm.
“Nơi này cách trụ sở điện ảnh thành phố Giang Nam gần vô cùng, lại có giao thông cực kỳ thuận tiện.
Tuy rằng lựa chọn xây dựng trụ sở ở chỗ này thì kinh phí đầu tư trong giai đoạn đầu sẽ khá lớn, nhưng một khi xây dựng thành công thì sau này ở phương diện ghi hình có thể tiết kiệm được một lượng lớn tiền vốn, còn có thể thuận lợi trong các khía cạnh giao lưu, là địa điểm vô cùng lý tưởng để xây dựng trụ sở.”
Trình Đan Đình nói chuyện thoải mái, nói ra từng lý tưởng của cô ấy cho mọi người nghe.
Tất cả mọi người ở đây đều phục sát đất.
So sánh với Trình Đan Đình, phương án vốn đã được thảo luận trước đó của bọn họ cơ bản chỉ là cái rắm, không thể không cảm thán, vẫn nên để người chuyên nghiệp tới làm chuyện chuyên nghiệp.
Nếu căn cứ và làm theo cách làm trước đây của nhóm người Giang Sách và Mộc Dương Nhất, phỏng chừng rất nhanh chóng sẽ buông xuôi mất.
Sau khi cuộc họp triển khai xong, Giang Sách dẫn đầu vỗ tay.
Không thể không nói, tuy rằng Trình Đan Đình kiêu ngạo nhưng mà người ta có vốn liếng để kiêu ngạo, bản lĩnh của cô ấy trong ngành giải trí cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được.
Có một “Hổ tướng” là Trình Đan Đình đây, Giang Sách cuối cùng đã phát triển được ngành công nghiệp giải trí.
Vào lúc kết thúc cuộc họp.
Trình Đan Đình giao lại bút lông đen cho Giang Sách, vỗ vỗ lên bảng trắng nhỏ, nói: “Người mà không có tên thì không ổn, Giám đốc Giang, đến đặt một cái tên cho đế quốc giải trí trong tương lai của anh đi.”
Giang Sách cầm bút đứng bên cạnh bảng trắng một hồi lâu, cuối cùng viết ra bốn chữ to màu đen: “Giải trí Ức Mạch”!!!.