Chí Tôn Chiến Thần - Mộ Thính Bạch

Chương 66: 66: Cho Ông Mười Giây Cút Ngay





Tại hiện trường đã kê sẵn hai chiếc bàn lớn được để trống phía trên, một chiếc chứa đầy các món ăn của Robert, chiếc còn là của Nhiếp Tranh, bên trên lại chỉ để một cái bình.
Đầu tiên phải kể đến phải là các món ăn của Robert, sau khi thức ăn được mở nắp, các món ăn tinh xảo đều lộ ra bên ngoài.
Năm màu rực rỡ, sắc thái đa dạng, phong phú vô cùng.
Hương thơm thoang thoảng phiêu tán trong không khí, vương vấn khắp mọi nơi khiến người xem phải nuốt nước miếng liên tục.
Không riêng gì màu sắc đẹp đẽ, mùi hương mê người, mà chạm khắc cũng vô cùng tinh xảo, cho dù ở đẳng cấp nào thì đây cũng là những món ăn tuyệt vời nhất cho một bữa tiệc hoàn hảo long trọng.
Nhìn lại cái bình của Nhiếp Tranh một chút: chất liệu bằng đất nung vừa xấu xí lại thô kệch, đơn giản là không thể so sánh cùng nhau.
Cũng giống như một vị công chúa cao quý cùng một cô thôn nữ nghèo khổ, giữa hai người tựa hồ không không có điểm chung gì có thể mang ra so sánh, tựa như một trời một vực.
Tô Trung Nguyên thấy món ăn của Nhiếp Tranh không nén được buông lời châm chọc mỉa mai: “Nhìn đi, ông ta lắc qua lắc lại cả nửa ngày, kết quả là làm ra một thứ rác rưởi như thế này? Hãy nhìn những món ăn ngon lành của Robert mà xem, mỗi một món ăn đều có thể dùng từ ‘tác phẩm nghệ thuật’ để hình dung cũng không quá đáng, thế nào, bây giờ thì đã biết cái gì gọi là chênh lệch chưa?”
Nhiếp Tranh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Đúng thật, nói về sắc hương vị và hình dáng bên ngoài, bất kì một món ăn nào ở trên bàn của ngài Robert đều hấp dẫn hơn của tôi.”
“Coi như ông còn biết được bản thân mình có khả năng gì.”
“Nhưng mà…” Nhiếp Tranh hai mắt lộ ra một đạo quang mang: "Điều quan trọng nhất của các món ăn là phải làm người ăn cảm thấy hài lòng, món ăn đó phải khiến cho người thưởng thức chúng ăn như muốn nuốt cả ngón tay vào bụng.
Nếu như chỉ tập trung chú trọng vào vẻ bề ngoài mà bỏ qua giá trị nội tại bên trong của chính các món ăn, ngược lại thật sự không đáng.”
Tô Trung Nguyên giễu cợt: “Được thôi, đã thế tôi sẽ khiến cho ông chết được nhắm mắt.
Hiện tại chúng ta liền đem hai bàn đồ ăn đưa lên cho mẹ của tôi ăn thử, ai ăn ngon hay không, nhìn liền biết được ngay thôi.”
Nói xong ông ta liền bưng lên một chén điểm tâm đi tới trước mặt bà cụ.
“Mẹ, mẹ há miệng ra.
Đây là bánh sinh nhật do ngài Robert chính tay làm, mẹ cắn một miếng thử xem sao.”
Tô Trung Nguyên đem bánh ngọt đút vào miệng bà cụ, kết quả…
Bà cụ lập tức quay phắt mặt đi, rất ghê tởm nói: "Không ăn, không ăn."
Sắc mặt Tô Trung Nguyên lập tức trầm xuống: "Mẹ, món này ngon lắm, mẹ ăn một chút đi."
"Không ăn, có mùi khó chịu lắm."
"Có mùi?"
Tô Trung Nguyên cầm thử một miếng đưa lên mũi ngửi thử, không có mùi gì hết mà.
Tô Cầm ở bên cạnh thấy thế trong lòng thật vui vẻ, ngoài mặt vẫn giả bộ nói: "Mẹ có khẩu vị khác với người bình thường, khi người khác ngửi cảm thấy mùi vị rất thơm ngon nhưng mẹ ngửi vào lại cảm thấy hôi thối, cũng không có gì phải ngạc nhiên đâu."
Tô Trung Nguyên không hiểu rõ chân tướng bên trong, còn muốn mạnh mẽ ép bà cụ ăn một miếng, kết quả lại bị bà cụ cầm lấy ném trên mặt đất.
“Không ăn, ta không ăn!”
Tô Trung Nguyên không còn cách nào khác, đành phải đứng dậy đặt bánh ngọt xuống đổi lấy một bát canh, còn chưa kịp bưng lên đã bị bà lão lần nữa hất đổ.
Nhiều lần liên tiếp, bà cụ hoặc lật úp bát đĩa hoặc quay mặt đi nhất quyết không ăn.
Đến cuối cùng, một bàn toàn những món ngon mỹ vị, bà cụ cũng không đụng đến một miếng nào, Tô Trung Nguyên gấp gáp đến mức đầu đầy mồ hôi.
Ông ta không thể nào tin được kết quả này, cầm đũa tự mình nếm thử, những món ăn này Robert làm không tệ, rất ngon, làm sao có thể...!
Giang sách cười, nhàn nhạt nói: “Xem ra, vị đầu bếp đẳng cấp thế giới này của ông cũng không thể làm cho Bà cụ cảm thấy vừa lòng?”
Tô Trung Nguyên tức giận thở không ra hơi, gầm lên: "Mẹ tôi chẳng qua gặp chút vấn đề về ăn uống, bà không thèm ăn cho nên dù ai làm bà cũng không thích, đó vốn không phải là lỗi của ngài Robert.”
“Phải không?”
Nhiếp Tranh đứng dậy, đem nắp bình thức ăn mở ra, trong nháy mắt mùi hương bốc lên, xông thẳng vào mũi mọi người.
Ông ta nhìn quanh điềm tĩnh nói: “Món ăn này không phải cứ càng tinh tế, càng đắt tiền thì sẽ càng ngon.
Đó là vấn đề về sự phù hợp.
Ví dụ, có một số người không thích ăn cá, cho dù anh có nấu nó ngon và hoàn hảo đến đâu đi nữa người ta không thích thì chính là vẫn không thể nào ăn nỗi.”
“Một đầu bếp giỏi không chỉ cần biết nấu ăn mà còn phải hiểu được lòng khách hàng”.
Dưới những cung bậc cảm xúc khác nhau, khẩu vị cũng sẽ khác nhau rất lớn.
Mặc dù là cùng loại cảm xúc hạ, nhưng trong tình trạng bệnh tật hay sức khỏe khác nhau, khẩu vị cũng sẽ khác nhau.”
“Người đầu bếp không biết cách cảm thụ lời nói, không biết cách thay đổi khẩu vị món ăn theo cảm xúc và khẩu vị của khách hàng thì chỉ biết nấu những món ăn giống nhau, giáo điều, cứng nhắc và tất nhiên bọn họ không bao giờ được coi là đầu bếp giỏi.
"
"Con người có thể nấu ăn, và máy móc cũng có thể nấu ăn.
Sự khác biệt lớn nhất giữa con người và máy móc chính là...!những món ăn do con người làm ra là có cảm xúc."
Trong lúc nói chuyện, Nhiếp Tranh đã đổ một chén canh từ trong bình ra ngoài, bên trong còn kèm theo thịt nát, rau dưa.v.v..
Nhìn qua giống như là một chén lẩu thập cẩm.
Canh còn chưa kịp đưa đến trước mặt bà cụ, đã thấy biểu tình của bà lập tức liền thay đổi.
Bà cúi đầu ngửi ngửi: "Thơm quá, thơm quá, tôi muốn ăn."
Mọi người đứng xem trợn mắt há hốc mồm.
Khi Nhiếp Tranh mang canh đến, bà cụ không thể chờ đợi được nữa, há to miệng húp một ngụm, ăn uống sạch sẽ canh và thịt.
Một chén còn chưa đủ, liền một hơi uống hết ba chén canh lớn mới chịu dừng lại.
Sau khi uống xong, sắc mặt lẫn tinh thần đều rất sảng khoái, nhìn qua vô cùng tốt, hơn nữa giống như lý trí cũng được khôi phục lại một chút.
Nhìn thấy điều này, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc, cảm thấy tay nghề của Nhiếp Tranh thật quá phi thường, quả thực chính là Trù Thần giáng thế.
Giang Sách cười cười, đi đầu vỗ tay thật lớn, tán thưởng tài nghệ của ông ta.
Những người khác từ trong trái tim mình cũng không ngớt những lời tán dương dành cho vị đầu bếp chỉ có một tay nhưng vô cùng tài giỏi này, liên tiếp những tràng pháo tay chân thành tha thiết vang lên không ngớt.
Ngay cả Tô Trung Nguyên và Robert đang đứng giữa cũng đều phải cúi đầu, tỏ vẻ xấu hổ.
Vốn định đến đây để thể hiện tài nghệ nấu ăn của mình một chút và làm bẽ mặt đám người Tô Cầm, Tô Hồng Văn, kết quả ai có thể nghĩ đến nửa đường lại nhảy ra một Nhiếp Tranh như thế này?
Trù nghệ của ông ta quả thực phải công nhận là đã đạt tới trình độ tuyệt hảo rồi!
Mà ngay tại thời điểm này...!
Ánh mắt bà cụ đột nhiên rạng rỡ hẳn lên, nhìn chằm chằm vào Tô Trung Nguyên, ngữ khí bất thiện hét lớn: "Thằng hai, cuối cùng thì anh cũng chịu trở về nhà rồi?"
Tô Trung Nguyên khiếp sợ, lại nhìn Bà cụ, phát hiện hai mắt bà sáng ngời có thần, cùng với bà cụ mắc chứng bệnh mất trí nhớ trước đây khác nhau hoàn toàn
Tô Cầm cùng Tô Hồng Văn cũng hoảng sợ.
Bà cụ đây là… Đã khôi phục thần trí rồi sao?
“Mẹ, mẹ có tỉnh táo không vậy?” Tô Trung Nguyên ngập ngừng hỏi.
Bà cụ hừ lạnh một tiếng: "Tỉnh táo hả? Anh ước gì tôi lúc nào cũng ngốc như vậy mới tốt đúng không, để sau khi tôi chết đi sẽ lấy được tài sản chứ gì?"
Tô Trung Nguyên xấu hổ cười cười: "Mẹ, mẹ đang nói đi đâu vậy, làm sao có thể..."
“Câm miệng!” Bà cụ mắng: “Từng ấy năm tới nay, anh ở nước ngoài tiêu dao sung sướng, đối với một bà già như tôi chẳng quan tâm gì.
Nếu không phải có chị cả và anh ba của anh chăm sóc, tôi sợ là mình đã sớm đói chết ở nơi đầu đường xó chợ nào rồi.”
“Hiện giờ thấy tôi bệnh nặng, cho rằng tôi không còn sống được mấy ngày nữa, liền nghĩ trở về tranh giành gia sản đúng không? Tôi nói cho anh biết, đừng có si tâm vọng tưởng nữa!”
"Sau khi tôi chết, tất cả tài sản đều sẽ giao cho Tô Cầm và Tô Hồng Văn, riêng người con trai lớn là anh một xu cũng đừng hòng nghĩ tới.
Nhìn thấy anh tôi thấy rất phiền chán, hiện tại lập tức biến mất khỏi tầm mắt tôi ngay!”
Tô Trung Nguyên bị bà cụ mắng cho xối xả không ngóc đầu lên được.
Cuối cùng, ông ta cũng không thèm giấu diếm gì nữa, phất tay một cái, tất cả vệ sĩ lập tức tiến lên phía trước.
Ông ta âm lãnh nói: “Tốt thôi, cái đám người nghèo kiết hủ lậu các ngươi bây giờ muốn liên hợp lại chơi tôi đúng không? Còn muốn tôi biến mất? Ha hả, tôi đã cố gắng khách khí với các ngươi rồi, lại còn không biết trời cao đất rộng là gì, thật sự còn tự cho mình là rất quan trọng sao?”
"Hôm nay tôi đứng ở đây, để xem thử, ai trong các người có tư cách để tôi đi?"
Giang Sách khẽ thở dài, đứng dậy.
“Cho ông mười giây, cút ngay.”.