Bây giờ cũng tới lúc băng đảng Trọc Đầu phát huy tác dụng.
Giang Sách bấm điện thoại trước mặt Bệnh Lão Hổ, bảo Long Trọc Đầu đem vài người sang đây hỗ trợ giải quyết chút vấn đề.
Bệnh Lão Hổ cười lạnh: "Còn gọi thêm người sao? Ha ha, nói cho mày biết, mày có gọi thêm ai cũng vô dùng.
Toàn bộ thành phố Giang Nam, có ai không nể mặt Bệnh Lão Hổ tao ba phần?"
Giang Sách cúp điện thoại, im lặng đứng chờ.
Đinh Mộng Nghiên lo lắng tự lẩm bẩm: "Cũng không biết Giang Sách định gọi ai tới?"
Đinh Khải Sơn cười ha hả: "Dựa vào nó sao? Nghèo như vậy có thể gọi ai tới chứ?"
Chưa đầy mười phút sau, ba chiếc xe van màu trắng chạy đến.
Cửa xe mở ra, một đám đầu trọc nhao nhao xuống xe, trên tay ai cũng cầm vũ khí.
Bệnh Lão Hổ nhìn một hồi, ban đầu còn hơi sợ hãi nhưng khi gã nhìn thấy người cầm đầu là Long Trọc Đầu thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Gã cười tủm tỉm ra đón.
"Anh Long, sao anh lại tới đây? Nghe nói dạo này anh không làm ăn mấy chuyện này nữa, sao lại chạy tới đây tranh giành mối làm ăn này của anh em tôi?"
"Tôi nói với anh này, tổng giám đốc Tây Môn giao việc này cho tôi trước.
Có trước có sau, anh Long, anh cũng không thể tranh giành với tôi được."
Gã nghĩ Long Trọc Đầu đến đây để cướp mối làm ăn.
Long Trọc Đầu nhìn Bệnh Lão Hổ, sau đó nhìn sang đám Giang Sách rồi cười.
"Bệnh Lão Hổ, cậu đang thu tiền à?"
"Vâng."
"Ừm, cậu thu tiền thế nào vậy?"
Bệnh Lão Hổ hơi bất ngờ: "Anh Long, chuyện này chẳng phải anh phải hiểu rõ hơn tôi sao? Đơn giản là không cho bọn họ ra ngoài, bỏ đói bọn họ mấy ngày.
Chờ đến khi bọn họ không chịu nổi nữa thì đương nhiên sẽ tìm mọi cách để trả tiền.
Còn nữa, tôi thấy vóc dáng cô nàng kia cũng không tệ, nói không chừng hai hôm nữa anh em có thể thưởng thức miễn phí.
Anh Long, hay là tới lúc đó em gọi cho anh?"
Long Trọc Đầu giận dữ: "Cái rắm!"
"Ha ha, anh Long, sao anh lại mắng người rồi?"
"Mắng cậu? Ông đây còn phải đánh cậu nữa!"
Long Trọc Đầu giơ tay tát Bệnh Lão Hổ một cái bốp, khiến gò má trái của gã sưng tấy, máu mũi cũng chảy xuống.
Hắn vung tay lên: "Đánh cho ông!"
Đám băng đảng Trọc Đầu lao ra, không ngừng đánh Bệnh Lão Hổ và đàn em của gã.
Bên Bệnh Lão Hổ có tổng cộng bảy, tám người còn Long Trọc Đầu đến tận hai mươi người, trong đó ai ai cũng dũng mãnh cường tráng, có thể lấy một địch ba.
Ở thành phố Giang Nam, đúng là không có mấy ai có thể khiêu chiến có thể khiêu chiến Long Trọc Đầu.
Bệnh Lão Hổ biết Long Trọc Đầu lợi hại, ngay cả dũng khí chống trả cũng không có.
Gã ôm đầu nằm dưới đất chịu trận, đau tới mức gào thét xin tha.
Trận đánh này kéo dài đến tận mười lăm phút.
Đánh đến mức đám người Bệnh Lão Hổ cả người bầm tím, dưới đất đầu máu tươi, có những kẻ đã thảm đến mức lâm vào hôn mê.
Bệnh Lão Hổ nằm thoi thóp dưới mặt đất, đến bây giờ vẫn không hiểu sao bị đánh.
Gã giãy dụa hỏi; "Long Trọc Đầu, anh cho tôi một lý do vì sao lại đánh tôi?"
"Vì sao đánh cậu?"
Long Trọc Đầu giẫm lên ngực Bệnh Lão Hổ, chỉ vào Giang Sách rồi nói: "Đây là ông nội tôi, cậu mẹ nó dám thu tiền của ngài? Ông đây có thể tha cho cậu sao?"
Bệnh Lão Hổ vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.
Gã làm sao cũng không hiểu được Giang Sách nhìn có vẻ yếu đuối, bất lực như thế lại có thể khiến Long Trọc Đầu gọi bằng ông nội.
Nhớ lại lúc Giang Sách gọi điện thoại, chắc hẳn anh đã gọi cho Long Trọc Đầu.
Bệnh Lão Hổ hối hận không thôi, sớm biết đã không nhận danh sách này.
Trong giới giang hồ có ai dám chọc vào Long Trọc Đầu đâu chứ?
Long Trọc Đầu xách Bệnh Lão Hổ sang bên cạnh Giang Sách rồi ấn gã quỳ xuống đất.
"Mau xin lỗi ông nội tôi ngay."
Bệnh Lão Hổ ấp úng không nói nên lời.
"Còn muốn bị đánh không?"
"Không không không.
Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi." Bệnh Lão Hổ ngước mắt nhìn Giang Sách rồi nói trong sự nơm nớp lo sợ: "Ông nội, tôi sai rồi.
Ngài đừng so đo với tôi.
Tôi cam đoan từ nay về sau sẽ không bao giờ kiếm chuyện ở đây."
Dù sao Bệnh Lão Hổ cũng không phải kẻ đầu têu, Giang Sách cũng lười so đo với gã.
"Đi thôi."
"Ài, đi ngay, đi ngay đây."
Bệnh Lão Hổ vội vàng bò dậy với đám thuộc hạ, vội vàng lái xe rời khỏi hiện trường, không dám dây dưa thêm một phút nào.
Long Trọc Đầu cười ha hả: "Ông nội, tôi làm việc thế nào?"
Giang Sách sờ mũi rồi hắng giọng: "Sau này đừng gọi tôi là ông nội nữa, Giang Sách là được rồi."
"Sao vậy được? Ít nhất cũng phải gọi là anh Giang."
Anh Giang thì anh Giang, dù sao cũng đỡ hơn ông nội.
Trước mặt nhà họ Đinh, Giang Sách quả thật có chút ngượng ngùng.
Anh khoát tay một cái: "Chuyện hôm nay làm tốt lắm, anh dẫn người rời đi đi."
"Ài, nghe thấy ông nội, à không anh Giang nói chưa?"
"Anh em, rút lui thôi!"
Long Trọc Đầu vung tay lên, băng đảng Trọc Đầu ào ào lên xe rồi đi mất.
Giờ phút này, người nhà họ Đinh đều cảm thấy hoang mang, còn không hiểu rõ chuyện vừa rồi là thế nào.
Giải trừ nguy hiểm rồi sao?
Giang Sách mỉm cười nói: "Bệnh Lão Hổ đi rồi, từ giờ sẽ không còn ai tới chặn cửa.
Ba mẹ, Mộng Nghiên, mọi người có thể yên tâm rồi."
Đinh Mộng Nghiên và Tô Cầm liếc nhìn nhau rồi cười.
Tuy rằng quá trình có hơi kỳ lạ nhưng kết quả vẫn tốt đẹp.
Chỉ có Đinh Khải Sơn vẫn u ám như cũ.
Ông lạnh lùng nói: "Hay lắm, Giang Sách anh đúng là có năng lực.
Tôi bảo anh cố gắng tìm việc làm, kết quả anh lại ra ngoài lăn lộn cùng đám người không đứng đắn kia.
Anh đang bôi tro trét trấu vào mặt nhà họ Đinh đúng không?"
Tô Cầm nhíu mày: "Ba nó, nói thế nào thì lần này cũng may có Long Trọc Đầu giúp đỡ, sao lại trách Giang Sách chứ."
"Giải trừ nguy hiểm? Ha ha!" Đinh Khải Sơn mắng: "Việc này vốn dĩ không có liên quan gì với nhà họ Đinh! Nếu không phải vì tên sao chổi Giang Sách này, nhà họ Đinh chúng ta sẽ bị chặn cửa sao?"
"Huống hồ, mọi người nghĩ đuổi Bệnh Lão Hổ đi là xong rồi sao? Nói cho các người biết, đừng mơ tưởng như vậy!"
"900 triệu tệ còn chưa trả xong, doanh nghiệp Thiên Đỉnh sẽ không tha cho anh.
Chờ lấy đi, chuyện phiền phức vậy còn nhiều đấy."
Mặc dù lời của Đinh Khải Sơn khó nghe nhưng vẫn có chút đạo lý.
Mặt của Đinh Mộng Nghiên và Tô Cầm cũng khó coi.
Tránh được một kiếp Bệnh Lão Hổ, không biết sau này lại có chuyện gì kéo tới.
Cuối cùng cũng là do chín mươi vạn tệ tiền nợ kia gây ra.
Nhưng thật ra chín mươi vạn này thật ra vốn không hề liên quan đến nhà họ Đinh.
Không trách sao Đinh Khải Sơn lại hận anh.
"Tôi không thể tiếp tục ở nhà được nữa.
Tôi đến công ty đây." Đinh Khải Sơn tức giận vung tay rồi rời đi.
Giang Sách cười khổ lắc đầu.
Anh ngẩng đầu nhìn trời, tự lẩm bẩm: "Quả thật rất khó giải quyết món nợ 900 triệu.
Xem ra, không thể không dùng đến thứ đó rồi.”.