Sáng sớm hôm sau, Đinh Khải Sơn đang ở cửa nhà tưới nước cho mấy chậu hoa, một chiếc xe hơi màu trắng nhỏ dừng lại ở cửa.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông đeo mắt kính dáng người cao gầy bước xuống.
Anh ta đi vào trong sân nói với Đinh Khải Sơn: “Xin hỏi, Giang Sách sống ở đây đúng không?”
Đinh Khải Sơn đánh giá từ trên xuống dưới người đàn ông này: “Cậu là ai?”
“Tôi tên là Tây Môn Tuấn, là Tổng Giám đốc chi nhánh của Doanh nghiệp Thiên Đỉnh.
Ở đây có một tờ đơn do toà án gửi xuống, tôi muốn giao cho Giang Sách.”
“Đơn của tòa án? Giang Sách nó phạm tội gì vậy?”
“Ngài gọi anh ta ra là sẽ biết thôi.”
Đinh Khải Sơn bán tín bán nghi gọi về phía trong nhà: “Giang Sách, anh ra đây cho tôi!”
Không bao lâu sau Giang Sách đi ra, Đinh Mộng Nghiên, Tô Cầm cũng đi theo ở phía sau, bọn họ cũng đều nghe được đối thoại của Tây Môn Tuấn và Đinh Khải Sơn, cảm thấy có chút địch ý với Tây Môn Tuấn.
Lúc trước Giang Mạch chính là bị thiết kế của Doanh nghiệp Thiên Đỉnh ép chết, hiện tại bọn họ lại muốn làm gì với Giang Sách đây?
Tây Môn Tuấn đưa tờ đơn cho Giang Sách.
“Giang Sách, bởi vì công ty làm ăn thua lỗ mà em trai Giang Mạch của anh nợ Doanh nghiệp Thiên Đỉnh chúng tôi 1,2 tỷ chưa trả.”
“Sau khi cậu ta chết, Khoa học Công nghệ Tẩm Mộng được dùng để thế chấp cho khoản nợ với Doanh nghiệp Thiên Đỉnh.”
“Nhưng căn cứ theo tính toán của toà án, giá trị thị trường ngay lúc đó của Khoa học Công nghệ Tẩm Mộng chỉ có 300 triệu, nói cách khác, Giang Mạch vẫn còn nợ công ty chúng tôi 900 triệu.”
“Với tư cách là người thân duy nhất của Giang Mạch trên đời này, sau khi cậu ta chết, khoản nợ chín trăm triệu này đều đổ lên người anh.”
“Đây là đơn của tòa án, hạn cho anh trong vòng một năm phải trả hết khoản nợ chín mươi vạn này.
Ngài Giang Sách, ngài có thắc mắc gì có thể cứ việc nói ra, tôi sẽ giải đáp lần lượt từng chút một cho anh.”
Oanh!!!
Những người nhà họ Đinh có mặt ở đây đều trợn tròn mắt, trong đầu là từng trận sét đánh ngang qua.
Một năm mà còn là 900 triệu? Giỡn cái gì vậy trời? Đối với Giang Sách một nghèo tay trắng ngay cả một công việc ổn định cũng không có mà nói, đây là nhiệm vụ bất khả thi ở cấp bậc cao nhất.
Lúc trước Giang Mạch chính là bị khoản nợ kếch xù ép cho chết.
Hiện giờ người của Doanh nghiệp Thiên Đỉnh giở lại trò cũi, chuẩn bị dùng chiêu này cũng muốn ép Giang Sách phải chết sao?
Đinh Mộng Nghiên là người đầu tiên đứng lên, vừa định lên tiếng giải thích thay Giang Sách hai câu lại bị Giang Sách ngăn cản.
Anh yên lặng nhận lấy tờ đơn: “900 triệu phải không? Không thành vấn đề.”
Sao?
Sắc mặt của Tây Môn Tuấn thoáng thay đổi, phản ứng của Giang Sách không hề giống với suy tính trước của anh ta.
Trong dự đoán của anh ta, Giang Sách hẳn là sẽ rất tức giận, vô cùng nóng nảy thậm chí sẽ ra tay đánh người, Giang Sách hẳn là sẽ ngụy biện các kiểu giống như là anh và Giang Mạch không có quan hệ gì cả.
Nhưng Giang Sách của giờ phút này lại bình tĩnh khiến cho anh ta cảm thấy đáng sợ.
Tây Môn Tuấn ho khan một tiếng: “Ngài Giang, ngài biết khoản nợ 900 triệu là khái niệm gì không?”
Giang Sách xua xua tay: “Không cần anh giải thích, tôi hiểu rõ.
Mặt khác, nếu các người để tôi tiếp tục trả lại khoản nợ kia, vậy thì cũng có nghĩa là điều khoản nợ vẫn còn tồn tại, nói cách khác, dùng Khoa học Công nghệ Tẩm Mộng làm thế chấp cũng chỉ là chuyện nhất thời, nếu tôi cũng có thể chi trả toàn bộ tiền vốn 300 triệu dùng làm thế chấp vậy thì tôi đây có thể thay thế Giang Mạch lấy lại Khoa học Công nghệ Tẩm Mộng rồi.”
“Ừ” Tây Môn Tuấn cảm thấy có đôi chút sợ hãi, người đàn ông này thật sự quá là bình tĩnh, vào thời điểm thế này còn có thể chú ý tới chi tiết như thế.
Thật vậy, miễn là có đủ 1,2 tỷ tiền vốn, như vậy thì Khoa học Công nghệ Tẩm Mộng có thể lấy lại được rồi.
Nhưng đối với khoản nợ 900 triệu, là người bình thường thì đều đã bó tay không còn cách nào nữa, sao có thể muốn cho thêm 300 triệu nữa vậy?
Trên thực tế, cẩn thận mà suy ngẫm lại, Khoa học Công nghệ Tẩm Mộng của hiện giờ có định giá trên thị trường là trên dưới 300 triệu, nếu có thể sử dụng 1,2 tỷ mà bắt lấy được, há chẳng phải là cuộc mua bán siêu hời sao?
Người đàn ông tên Giang Sách này, quả thật là không dễ dàng đối phó.
Tây Môn Tuấn cười cười: “Nếu như anh có năng lực, hoan nghênh giao trả toàn bộ 1,2 tỷ tiền nợ còn thiếu.”
Nói xong, Tây Môn Tuấn cũng không nán lại lâu, trực tiếp xoay người rời đi.
Ở trên xe, Tây Môn Tuấn nhận được điện thoại của Chủ tịch Hội đồng quản trị Doanh nghiệp Thiên Đỉnh - Tôn Vĩnh Trinh.
“Tây Môn, công chuyện xử lý thế nào rồi?”
“Không có vấn đề gì, đơn của tòa án tôi đã đưa cho Giang Sách rồi, ra hạn trong một năm trả hết khoản nợ 900 triueje.”
“Ha ha, tốt lắm.
Tây Môn, ý tưởng của cậu thật sự là quá tuyệt vời, theo cách này, Giang Sách cũng sẽ giống như Giang Mạch vậy, bị món nợ thật lớn ép cho cùng đường tự sát!”
Tây Môn Tuấn lại khá là bình tĩnh.
Mới đầu anh ta cũng có suy nghĩ giống với Tôn Vĩnh Trinh, nhưng nhìn thấy phong thái mới vừa rồi của Giang Sách, Tây Môn Tuấn biết là tuyệt đối không thể xem thường người đàn ông này.
Anh ta nhắc nhở: “Chủ tịch Tôn, tôi lo là Giang Sách sẽ tìm đến sự trợ giúp của các công ty khác, mượn tay các công ty lớn trả hết khoản nợ một trăm hai mươi vạn trong một hơi thở, sau đó thu lại Khoa học Công nghệ Tẩm Mộng.
Như vậy anh ta chẳng những không mệt mà còn kiếm được gần hai trăm vạn tiền lời.
Cho nên chủ tịch Tôn, tôi hy vọng bên phía anh có thể nghĩ cách để các công ty khác không nhúng tay vào chuyện này.”
“Đó là đương nhiên.” Tôn Vĩnh Trinh bình tĩnh nói: “Tôi lại không ngu, sáng sớm đã chào hỏi với các công ty có thể hạch toán trong toàn thành phố rồi, sẽ không có ai giúp đỡ Giang Sách.”
“Vâng, vậy thì Giang Sách phải chết hẳn là không thể nghi ngờ nữa.”
Biệt thự, cả một nhà mặt ủ mày ê.
Đinh Khải Sơn gấp đến độ dậm chân liên tục, khoản nợ 900 triệu, đừng nói một năm, lấy cái năng lực đó của Giang Sách thì có là cả đời cũng còn chưa chắc được nữa là!
“Giang Sách, anh nhìn xem anh đã làm ra chuyện tốt gì đây?!”
Đinh Mộng Nghiên nói thay anh: “Ba, ba trách Giang Sách làm gì chứ? Chuyện này cũng không phải lỗi của anh ấy.”
“Không phải lỗi của nó, chẳng lẽ là lỗi của ba? 900 triệu đấy, lấy cái gì trả được đây?”
Tô Cầm cũng chua xót mà nói: “Thế này không phải là ức hiếp người sao? Dựa vào cái gì mà nợ nần của Giang Mạch phải để Giang Sách trả chứ? Không được, nhà ta không chấp nhận chuyện lỗ vốn này, tôi không quan tâm.”
“Không quan tâm?” Đinh Khải Sơn cười lớn: “Bà cho rằng đơn của toà án là trò đùa đấy à? Có đơn ở đây, bà không trả thử xem?”
Càng nói càng giận, Đinh Khải Sơn ném vòi hoa sen trong tay xuống đất: “Cái nhà này không ở được nữa, tôi tới công ty.”
Ông vừa mới chuẩn bị đi, một chiếc Van màu trắng chạy tới đây, chặn ngay trước cửa sân.
Bảy tám người đàn ông đeo kính râm trên người có hình xăm từ trên xe đi xuống.
Đinh Khải Sơn ngây ngẩn cả người, chỉ vào bọn họ hỏi: “Các người là ai đấy? Vì sao lại chặn kín cổng lớn nhà tôi hả?”
Người đàn ông đi đầu nói: “Tôi là Bệnh Lão Hổ của Công ty Đòi nợ Trường Vinh, chúng tôi mới vừa nhận được đơn hàng của Doanh nghiệp Thiên Đỉnh muốn nhà các ông nội trong một năm trả hết tiền nợ 900 triệu.”
“Từ hôm nay trở đi, một nhà già trẻ lớn bé các người ai cũng đừng mong ra khỏi được cái cửa này, cho đến khi nào các người trả hết nợ nần mới thôi.”
Đinh Khải Sơn xanh mét cả mặt, còn có vương pháp không vậy?
“Cậu cậu cậu, các người thế này là giúp bọn cướp bóc, tôi cũng không tin tôi muốn đi ra ngoài các người còn có thể ngăn được tôi chắc?”
Ông vừa định đi, mấy tên đàn em của Bệnh Lão Hổ lôi gậy bóng chày ra, hung hăng nện lên ván cửa, đập ra một cái hố lõm xuống thật sâu.
Đinh Khải Sơn sợ tới mức lùi lại mấy bước liền.
“Tôi không thích việc đánh đánh giết giết.”
“Nhưng nếu các người dám không nghe lời thì cũng đừng trách ông nội không khách khí.”.