Vẻ mặt Trình Hải đau khổ, ông làm sao không hiểu rõ tính tình của chị Hoa chứ? Làm gì có thời gian mà rảnh rỗi chờ ông ăn uống.
Nhưng ông cũng nhìn ra Giang Sách rõ ràng đang tức giận.
"Đại thiếu gia, đừng làm loạn.
Cậu chưa biết thân phận của chị Hoa.
Chúng ta không thể nào đắc tội với chị ta."
Giang Sách lạnh lùng hỏi: "Chị ta là chủ thuê nhà sao?"
Trình Hải lắc đầu.
Giang Sách lại hỏi: "Vậy chị ta là nhân viên hành chính sao?"
Trình Hải tiếp tục lắc đầu.
Giang Sách cười: "Vậy tại sao chúng phải đưa tiền cho chị ta?"
Trình Hải thở dài: "Cậu không biết thôi.
Nơi này đều do chị ta quản lý, nếu ai không trả tiền thì cửa hàng sẽ lập tức bị phá hủy.
Cảnh sát cũng vô cùng, hôm nay cảnh sát đuổi người ta đi, hai ngày sau sẽ càng có nhiều người tới phá đám hơn.
Chỉ có thể dùng tiền để mua sự yên bình."
Bên kia chị Hoa thấy Trình Hải chẳng những không đi lấy tiền mà còn ngồi xuống, dường như đang tiếp tục dùng bữa thì lập tức bừng bừng lửa giận.
"Lão Trình, bảo ông đi lấy tiền sao ông còn ngồi đó?"
Trình Hải vừa định đứng dậy thì đã bị Giang Sách ấn xuống.
Ở nơi này có ai mà không nể mặt chị Hoa ba phần? Đây là lần đầu tiên chị ta bị đối xử như vậy.
Chị ta đập cuốn sổ lên bàn, đi tới với vẻ mặt hung tợn.
Không thèm hỏi han gì, chị ta lập tức đưa tay lên đánh.
"Hay cho lão già họm hẹm ông đây, dám không nhìn tôi? Thử xem bà đây có đánh chết ông không!"
Tay vừa đưa lên không trung thì Giang Sách lập tức hất thẳng ly rượu trong tay vào mặt chị ta.
Thấy cảnh này, trái tim Trình Hải đã nát thành từng mảnh.
Ông liên tục nói: "Tiêu rồi, tiêu rồi.
Vậy coi như xong đời rồi."
Chị Hoa cảm thấy hoang mang.
"Cậu, cậu dám hất rượu vào mặt tôi?"
Nói chưa dứt, Giang Sách lại tát chị ta một cái bốp.
Chị Hoa ôm gò má ửng đỏ, liên tục lùi lại mấy bước.
"Cậu dám đánh tôi?"
Giang Sách lạnh lùng nói: "Loại người bại hoại như chị đương nhiên phải đánh."
"Tốt, tốt lắm, rất tốt.
Thằng nhóc này, cậu có biết bà đây là ai không? Cậu có biết địa bàn này là của ai không? Dám đánh tôi, cậu nhất định phải chết! Hôm nay cậu đừng hòng sống sót rời khỏi đây."
Giang Sách cười hỏi: "Tôi thật sự muốn biết, một người đàn bà xấu xí như chị đào đâu ra lá gan thu tiền bảo kê?"
Chị Hoa cười ha hả: "Nói ra thì cậu đừng xón ra quần.
Tôi là người phụ nữ của Long Trọc Đầu!"
Long Trọc Đầu?
Một cái tên hết sức quen thuộc.
Giang Sách nhớ nhân vật này chính là người tùy tiện đòi tiền Tô Nhàn, cuối cùng bị anh dạy dỗ.
Không ngờ chị Hoa lại là người phụ nữ của Long Trọc Đầu.
Nhìn thấy biểu cảm sửng sốt của Giang Sách, chị Hoa tưởng lầm anh đang sợ hãi.
"Thế nào? Sợ rồi sao? Muộn rồi!"
"Nơi này là địa bàn của Long Trọc Đầu, có ai dám không nghe lời anh ta?"
"Còn tôi là chị Hoa, chính là người phụ nữ mà Long Trọc Đầu yêu thương nhất.
Cậu dám đánh tôi, còn muốn sống sót rời khỏi đây sao?"
Giang Sách lúng túng lắc đầu: "Thật sao? Chị thật sự là người phụ nữ của Long Trọc Đầu sao? Tôi chẳng tin nổi điều này!"
"Cậu chờ đó cho tôi.
Tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho Long Trọc Đầu."
Chị Hoa lấy điện thoại ra gọi, chưa mất mấy giây đã kết nối được.
Chị ta gào thét mình bị ăn hiếp, muốn Long Trọc Đầu đến đây lấy lại công bằng cho chị ta, còn phải phá hủy cửa hàng này đi.
Cúp máy xong chị Hoa hung tợn nói: "Cậu chờ đi.
Chưa đến ba phút sau, người đàn ông của tôi sẽ tới giết cậu!"
Nhưng Giang Sách lại tiếp tục uống rượu dùng bữa, không hề có vẻ sợ hãi.
Trình Hải đã sốt ruột muốn chết.
Ông ở thành phố Giang Nam bao nhiêu năm, thân phận của Long Trọc Đầu thế nào đương nhiên ông hiểu rõ hơn ai hết.
Hôm nay, cửa hàng này nhất định sẽ bị san bằng, có thể sống sót rời khỏi đây không là một vấn đề.
"Đại thiếu gia, cậu thật sự gặp rắc rối rồi."
"Sao cậu có thể nuốt trôi được vậy?"
"Cậu mau chạy đi.
Nhà họ Giang chỉ còn duy nhất một mình cậu, không thể tuyệt hậu ở đây."
Giang Sách mỉm cười.
Quả nhiên, chưa tới ba phút sau, một đám người trọc đầu nối đuôi nhau kéo tới.
Họ đều mặc áo sát nách, tay cầm côn sắt, ai ai cũng có bộ dạng hung thần ác sát.
Người dẫn đầu chính là Long Trọc Đầu.
Hôm qua hắn ta bị người khác dạy dỗ một trận, trong lòng đang tức giận không có chỗ trút.
Là ai không có mắt như vậy, lựa đúng lúc này để đắc tội với người phụ nữ của hắn?
Ha ha, lúc này, hắn muốn đánh chết thằng khốn có mắt không tròng kia.
Đi vào cửa tiệm, chị Hoa lập tức nhào tới, không ngừng cọ cọ nơi mềm mại nhất vào người Long Trọc Đầu: "Anh Trọc Đầu, anh phải lấy lại công bằng cho tôi.
Chị Hoa tôi đây chưa từng bị sỉ nhục đến vậy.
Anh nhìn xem, cậu ta còn hất rượu vào mặt tôi.
Hu hu hu."
Long Trọc Đầu tức giận: "Tên nào **** ***** lên não hay sao mà không có mắt như vậy? Ngay cả người phụ nữ của Long Trọc Đầu này mà cũng dám ăn hiếp?"
Chị Hoa chỉ vào cửa hàng: "Chính là lão Trình còn có tên thanh niên kia."
Long Trọc Đầu vung tay lên: "San bằng cửa tiệm cho tôi, trói hai người kia lại rồi đem ra đây!"
"Dạ!"
Một đám thuộc hạ quơ gậy sắt đi về phía cửa hàng.
Trái tim của Trình Hải như muốn rớt ra ngoài, bị dọa tới mức tay chân lạnh ngắt.
Thế nhưng, Giang Sách lại không chút hoang mang đứng dậy, vỗ vỗ vai Trình Hải.
"Chú Trình, tiếp tục dùng bữa đi.
Mọi chuyện đã có tôi lo."
Anh chỉnh lại quần áo rồi bước ra cửa chính.
Đúng lúc đám đàn em hùng hùng hổ hổ bước vào cửa tiệm, đang chuẩn bị đập phá thì phát hiện ra Giang Sách.
Ai ai cũng lập tức bị hù thành mây khói, chút khí thế kia trong chớp mắt đã chẳng còn sót lại tí nào.
Thậm chí, có vài tên có tố chất tâm lý không ổn lập tức bị dọa tới mức ngồi bệt xuống đất.
Hôm qua bọn hắn đã thật sự chứng kiến người đàn ông trước mắt khủng bố tới mức nào.
Dạy dỗ anh sao? Ha ha, không bị anh giết đã là không tệ rồi.
Long Trọc Đầu thấy mọi người dừng bước thì quát lớn: "Chúng mày chơi trò gì vậy?"
Một tên đàn em quay đầu sang nói: "Lão, lão đại, chuyện này sợ rằng, rằng không làm được rồi."
"Hả? Mày đánh rắm cái gì vậy? Có chuyện Long Trọc Đầu tao không giải quyết được sao?"
"Lão đại, có thể anh thật sự không giải quyết được."
"Cút mẹ mày đi!"
Long Đầu Trọc chửi tục, đẩy đàn em mình ra rồi tự mình bước lên phía trước.
Hắn ngẩng đầu nhìn sang, hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt Giang Sách.
Chỉ trong chớp mắt, sự uy nghiêm trên người Long Trọc Đầu lập tức biến mất chẳng còn chút nào.
Hắn ta ngay cả đứng cũng không tự chủ được mà run rẩy.
"Là cậu?"
Long Trọc Đầu thầm kêu khổ.
Thành phố Giang Nam thật sự không có mấy người khiến hắn sợ hãi, Giang Sách là một trong số đó."
Hết lần này tới lần khác, hôm nay hắn lại đụng phải anh.
Giang Sách nhẹ nhàng hỏi: "Anh muốn phá hủy cửa hàng của tôi? Còn muốn trói tôi lại?"
Long Trọc Đầu tranh thủ cười rạng rỡ: "Gì cơ? Có chuyện này sao? Tôi không hề biết gì cả.
Ông nội, ngài cũng đừng chọc tôi chứ.".