Lúc rời khỏi nhà máy, lúc đám công nhân kia nhìn thấy Đinh Mộng Nghiên, tuy vẫn còn chút thèm khát, nhưng chỉ cần nhìn thấy Giang Sách là sẽ sợ tới mức lui ra phía sau, không có thêm một động tác dư thừa nào.
Chuyến đi này, Giang Sách khiến cho bọn họ khắc sâu cảm nhận cái gì gọi là khủng bố.
Hai người bọn họ cứ thế nghênh ngang đi ra ngoài, hiện tại, không còn có bất cứ kẻ nào dám đi lên muốn chết.
Ra khỏi nhà máy, hai người lên xe.
Giang Sách khởi động xe rời đi.
"Hiện tại chúng ta đi đâu?" Đinh Mộng Nghiên hỏi.
"Về khách sạn đi."
Công viên Long Dương cũng không phải nơi tốt lành gì, mặc dù Giang Sách rất lợi hại, nhưng để an toàn, có thể không tùy tiện chạy loạn thì vẫn đừng nên chạy loạn.
Ở khách sạn bình thản yên tâm đợi đến giữa trưa ngày mai, đi lấy hàng, sau đó về nhà.
Tất cả thuận lợi thì sẽ là như vậy.
Đinh Mộng Nghiên hỏi: "Giang Sách, anh cảm thấy Thiêu Hồ Tử sẽ dựa theo ước định mà giao hàng cho chúng ta sao?"
Tuy đã ký hợp đồng, nhưng loại người như Thiêu Hồ Tử này, có quỷ mới biết anh ta có thể tuân thủ làm việc theo hợp đồng hay không.
Nếu anh ta không làm theo hợp đồng thì lại phải đi kiện anh ta, cả đống chuyện, nghĩ thôi đã thấy phiền.
Giang Sách cười nói: "Hiện tại nghĩ nhiều cũng vô dụng, tất cả cứ đợi đến giữa trưa ngày mai sẽ có đáp án.
Nếu anh ta làm việc dựa theo hợp đồng, vậy thì đôi bên đều vui vẻ.
Còn nếu anh ta không tuân thủ hợp đồng, anh hứa với em, nhất định sẽ khiến anh ta không gánh nổi."
Lời anh nói không khỏi có chút khoa trương.
Có nói gì thì Thiêu Hồ Tử cũng sống ở công viên Long Dương đã vài thập niên, ở nơi này anh ta thuộc dạng Đại Đầu Xà.
Bạn chạy đến địa bàn của người ta, còn nói muốn xử lý người ta?
Không khỏi quá không coi trọng Thiêu Hồ Tử rồi.
Đinh Mộng Nghiên biết thủ đoạn của Giang Sách lợi hại, hôm nay cô quả thật đã chứng kiến được một mặt hung ác của Giang Sách, loại Sát ý được hun đúc từ Tây Cảnh thật sự không phải người bình thường có thể chịu nổi.
Nhưng Giang Sách có lợi hại đến mấy cũng chỉ có một mình.
Phép vua thua lệ làng.
Lỡ Giang Sách lật thuyền trong mương thì phải làm sao đây?
Cho nên, trong lòng Đinh Mộng Nghiên yên lặng cầu nguyện, giữa trưa ngày mai nhất định đừng xảy ra bất cứ chuyện gì, nghiệm hàng xong, trực tiếp rời đi.
Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên Giang Sách đạp chân phanh lại, Đinh Mộng Nghiên chưa kịp phản ứng, thân thể lao về phía trước, thiếu chút nữa bị cụng đầu.
"Ai da, sao thế?" Đinh Mộng Nghiên hỏi.
Giang Sách không nói gì, chỉ chỉ phía trước.
Chỉ thấy đường cái thông đến khách sạn bị chặn kín, một đám người đang vây quanh, như tìm thấy vật thể mới lạ.
Giang Sách cầm điện thoại xem bản đồ hướng dẫn, muốn đến khách sạn chỉ có một con đường này.
Anh nhíu mày, nếu cứ bị chắn thế này thì đến khi nào thì mới có thể về khách sạn hả?
"Em ngồi trên xe đừng đi đâu, anh đi xuống xem thử chút xem đã xảy ra chuyện gì."
"Vâng."
Giang Sách dừng xe xong, đẩy cửa bước xuống, chen lách vào trong đám người.
Chỉ thấy trước một cửa hàng, một người đàn ông trung niên trên dưới tầm ba mươi tuổi, trong tay bưng một cái hộp, đang đứng sóng đôi với ông chủ cửa hàng.
Cửa hàng này là chuyên môn bán thuốc, thứ người đàn ông bưng trong tay nhìn qua có vẻ như là một củ nhân sâm.
"Ông chủ, lòng dạ ông độc ác quá đi.
Tôi bỏ ra 150 vạn, ông luôn mồm đồng ý với tôi, nói đây là một củ nhân sâm thiên nhiên khoảng ba trăm năm tuổi trở lên."
"Kết quả tôi đi tìm người kiểm tra, đừng nói là ba trăm năm, củ nhân sâm này đến ba mươi năm tuổi cũng không được!"
"Không đủ số tuổi cũng thôiđi, càng đáng giận hơn là, đây là nhân sâm do con người nuôi trồng, căn bản không phải nhân sâm thiên nhiên gì cả!"
"Bồi thường tiền đi!"
Ông chủ cửa hàng vuốt râu, cười khẩy nói: "Buôn bán chính là như vậy, chính cậu không có mắt chọn còn trách được ai? Hàng một khi đã rời cửa thì tôi không còn phải chịu trách nhiệm.
Cậu nói đây không phải nhân sâm thiên nhiên, tôi đâu thể biết được trên đường cậu có đánh tráo, dùng nhân sâm bỏ đi để thay thế cho nhân sâm thiên nhiên vô giá của tôi hay không?"
"Tiền này, tôi không thể trả."
Giang Sách gật đầu, thông qua mấy câu nói đơn giản anh đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Người đàn ông trung niên tiêu phí một số tiền lớn để mua một củ nhân sâm giả, ông chủ lại không chịu cho trả hàng, chính là chút chuyện như vậy.
Người đàn ông trung niên kia gấp đến độ muốn khóc: "Ông chủ ông không thể như vậy, hiện tại bệnh tình ba tôi đang rất nguy kịch, cần dùng tiền gấp.
Ông hoặc là đền cho tôi một củ nhân sâm thiên nhiên, hoặc là đền tiền cho tôi, nếu không ba tôi sẽ chết mất!"
"Ba cậu sống hay chết liên quan gì đến tôi?"
"Nhanh cút đi!"
Vì tiền, ông chủ không cần luôn cả thể diện.
Người xung quanh đều lạnh lùng vô cảm, hiển nhiên, chuyện như vậy không hề mới lạ gì ở công viên Long Dương, trộm, cướp, lừa gạt, việc này mỗi ngày đều xảy ra, mọi người đã sớm nhìn quen rồi.
Giang Sách bất đắc dĩ lắc đầu.
Xem ra thật sự cần thiết phải tăng sức chỉnh đốn công viên Long Dương này một trận, nếu cứ tiếp tục duy trì cục diện này, không biết sẽ còn có bao nhiêu dân chúng lương thiện phải chịu khổ nữa.
Anh cất bước đi tới.
"Hai vị, hai người đừng ầm ĩ nữa, tôi có một cách vẹn cả đôi đường, không biết hai vị có bằng lòng chấp nhận không."
Người đàn ông trung niên và ông chủ cửa hàng đồng thời nhìn về phía Giang Sách.
Ông chủ cửa hàng hỏi: "Cậu có cách gì tốt?"
"Thật ra rất đơn giản, ông chủ ông không cần cho trả hàng cũng không cần đền tiền, cứ cho người ta chọn một củ nhân sâm trong sạp của ông mang đi là được."
"Có thể chọn được hàng tốt là do mệnh anh ta tốt."
"Chọn phải hàng đẩu, vậy cũng không thể trách người khác."
Ông chủ cửa hàng vui vẻ, thật ra bên trong cửa hàng của ông ta bán toàn hàng giả, thứ tốt thật sự ông ta đã giấu trong phòng riêng, chỉ có người mua đặc biệt đến đây mới có thể mang ra xem.
Cho nên, ông ta có thể yên tâm lớn mật để cho người đàn ông trung niên này chọn thoải mái.
"Tôi đồng ý với cách này, cậu có thể thoải mái chọn hàng bên trong cửa hàng của tôi."
"Lần này cậu cũng đừng có nói là tôi lừa cậu đó."
"Chọn không trúng hàng tốt, đó là do mắt cậu mù, không liên quan tới tôi."
Người đàn ông trung niên gật đầu.
Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy, ông chủ cửa hàng có nói gì cũng khó có khả năng trả tiền, có thể đồng ý với điều kiện này đã xem như đặc biệt khai ân rồi.
Anh ta dạo qua một vòng trong cửa hàng, liếc mắt một cái đã nhìn chằm chằm củ nhân sâm thiên nhiên niêm yết giá 9999999.
Đó là củ nhân sâm thiên nhiên bán đắt nhất cả cửa hàng, bán tương đối tốt.
"Tôi muốn củ này..."
Trong lòng ông chủ cửa hàng mừng thầm, củ nhân sâm kia thật ra cũng là hàng do người trồng, hơn nữa chỉ là củ to đầu, đẹp mã, chứ giá trị y tế thực dụng lại cực thấp.
Giá thị trường cũng chỉ tầm năm vạn tệ.
Dùng nhân sâm năm vạn tệ đổi lấy 150 vạn, đủ giá trị!
Đúng lúc này, Giang Sách ngắt lời người đàn ông trung niên, cười nói: "Tôi cảm thấy củ nhân sâm này tốt hơn đó."
Hửm?
Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn qua.
Chỉ thấy Giang Sách nhặt ra một củ nhân sâm vừa ngắn lại vừa dẹp từ trong đống hàng rách nát, xiêu xiêu vẹo vẹo, bẩn thỉu, trông khác khó coi.
Đó là mặt hàng ông chủ cửa hàng thu mua từ đám bán hàng rong gần đây.
Mỗi tháng ông ta đều đến chỗ đám người bán hàng rong kia để thu mua nhân sâm, sau đó lấy hàng ngon bán đi, còn hàng kém thì bày thành một sạp để bán rẻ.
Trong lòng ông chủ cửa hàng rất rõ, nhân sâm của đám bán hàng rong đều là nhân sâm do người trồng, nào có hàng thật?
Có củ thậm chí còn không phải nhân sâm, mà là củ cải dùng nước màu bôi lên giả nhân sâm.
Cho nên, nhìn thấy Giang Sách nhặt ra một củ nhân sâm từ trong đống rác, trong lòng ông chủ cửa hàng mừng như điên.
"Trên đời này còn có kẻ ngu ngốc như vậy sao?!"1.