Xi Hổ dẫn theo Giang Sách, Đinh Mộng Nghiên đi tới trước mặt một người đàn ông có dáng người mập lùn ục ịch, người này có một bộ râu quai nón, cả khuôn mặt đỏ bừng bừng, vừa nhìn là biết kẻ đã say rượu quá độ.
Người này, chính là Thiêu Hồ Tử.
Xi Hổ cung kính nói: "Đại ca, hai vị này nói là đã từng liên hệ với anh ngày hôm qua, là người của Sản Xuất Nhiệt Đinh, muốn tới bàn chuyện làm ăn với anh."
Thiêu Hồ Tử trực tiếp xem nhẹ Giang Sách, ánh mắt dừng ở trên người Đinh Mộng Nghiên đánh giá.
Nhìn từ đầu đến chân.
Rồi lại từ chân lên đầu.
Nhìn một hồi, trong ánh mắt bắn ra từng tia sáng, hưng phấn không thôi, anh ta đã rất lâu không gặp được người phụ nữ chất lượng tốt thế này rồi.
Phải giành được.
Tất phải giành được!
Anh ta cười hề hề nói: "Sản Xuất Nhiệt Đinh, Đinh Mộng Nghiên?"
Đinh Mộng Nghiên bị ánh mắt tà ác của anh ta nhìn mà có chút sợ hãi, trốn ở sau người Giang Sách nói: "Phải, là tôi.
Ngày hôm qua ông nội tôi Đinh Trọng đã xác nhận với anh, muốn thu mua một lượng lớn vật liệu thép, không biết phía bên anh có hàng không?"
Đinh Mộng Nghiên thật sự hoài nghi.
Chỗ này trông thế nào cũng không giống một nhà máy chuyên chế tạo vật liệu thép chuyên nghiệp, mà trông giống là một nơi để đánh hắc quyền dưới lòng đất hơn.
Thiêu Hồ Tử gật đầu.
"Có hàng, đương nhiên có."
"Chẳng qua..."
Ánh mắt anh ta quét một vòng trên người Đinh Mộng Nghiên, cười ha ha nói: "Vì sao tôi phải bán cho cô đây?"
Đinh Mộng Nghiên sửng sốt, đây là có ý gì?
Cô hỏi: "Thưa anh, trước đó không phải chúng ta đã bàn xong cả rồi sao?"
"Ài, nói chút chút thôi, lại chưa ký hợp đồng.
Hiện tại có nhà ra giá cao hơn bên cô, cho nên vì sao tôi phải bán cho cô mà không bán cho người khác?"
Đinh Mộng Nghiên thật sự không biết phải nói gì, có ai buôn bán vậy à?
Nhưng trông cái dạng này của Thiêu Hồ Tử, nói đạo lý với anh ta mà được à?
Cô hỏi: "Thế anh muốn thế nào mới bằng lòng bán cho tôi?"
Thiêu Hồ Tử vui vẻ, vỗ tay phát ra tiếng, ha ha nói: "Đơn giản thôi, cô có thể khiến tôi vui vẻ, tôi sẽ bán vật liệu thép cho cô.
Nếu đêm nay cô đủ cố gắng, khiến tôi vui vẻ thì tôi còn bớt giá cho cô đó...."
Vũ nhục.
Vũ nhục trắng trợn.
Đinh Mộng Nghiên tức đến toàn thân phát run, hận không thể đi lên tát cho đối phương một cái.
Nhưng cô vẫn kìm lại, hôm nay mục đích của cô là ký kết hợp đồng, mua được vật liệu thép, vì mục đích này, cô phải cố hết sức mà kìm chế.
Cô trực tiếp từ chối nói: "Không làm được."
"Không làm được, vậy cô có thể đi rồi, tôi không bán."
"Anh!!!"
Lúc này, Giang Sách đứng ra nói: "Nếu không, chúng ta đổi điều kiện?"
Thiêu Hồ Tử nhìn thoáng qua Giang Sách: "Điều kiện gì?"
Giang Sách chỉ chỉ người đàn ông tóc dài trên lôi đài, lạnh nhạt nói: "Người ở nơi này của các anh có vẻ đều thích đánh hắc quyền nhỉ? Nếu tôi có thể đánh bại cấp dưới của anh, anh bán vật liệu thép cho chúng tôi, thế nào?"
"Ha ha ha ha!"
Thiêu Hồ Tử như nghe được truyện buồn cười nhất thiên hạ, khinh thường nói: "Ranh con, cậu có biết người đứng trên đài là ai không? Kia chính là Biện Tông người đứng thứ năm trong bảng hắc quyền, cậu là cái thá gì vậy? Lấy đâu ra tư cách đòi khiêu chiến với cậu ta?"
Giang Sách lạnh nhạt nói: "Ồ...!anh sợ à?"
Thiêu Hồ Tử lập tức bị khơi dậy lửa giận: "Sợ? Ha ha, cậu đã muốn chết, tôi đây sẽ chịu tiền chôn! Cậu muốn đánh nhau đúng không? Được, Biện Tông, dạy dỗ tên vô dụng này một trận cho tao!"
Giang Sách mỉm cười, xoay người đi lên lôi đài.
Đinh Mộng Nghiên lập tức đi theo, giữ chặt Giang Sách nói: "Giang Sách, anh đừng kích động, chuyện này coi như thôi nhé? Kia chính là cao thủ hắc quyền chính quy đó, tuy anh cũng rất có tài, nhưng vẫn có cách biệt với người chuyên nghiệp như người ta, bỏ đi."
Giang Sách nhẹ nhàng dời tay Đinh Mộng Nghiên.
"Mười giây."
Đinh Mộng Nghiên ngẩn cả người: "Cái gì?"
"Anh nói, mười giây.
Anh chỉ cần mười giây là có thể giải quyết xong anh ta."
Ngông cuồng vậy à?
Mọi người thi nhau lắc đầu, hiện tại người trẻ tuổi thật sự là không biết nặng nhẹ, dám mạnh miệng nói như vậy, đó là vì còn chưa được chứng kiến sự lợi hại của Biện Tông, chờ anh được biết Biện Tông mạnh cỡ nào, anh có hối hận cũng không kịp.
Đồng thời, Thiêu Hồ Tử cũng liếm môi, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía Đinh Mộng Nghiên.
Chỉ cần Giang Sách chết, anh ta sẽ lập tức đoạt người phụ nữ này về, không theo đúng không? Vậy thì cường bạo!
Đương lúc anh ta miên man suy nghĩ, Giang Sách đã lên đài, đứng ở đối diện Biện Tông.
Trước mắt bao người, trọng tài công khai nói: "Trận đấu quyền dưới lòng đất, cấm sử dụng bất cứ vũ khí nào, trừ cái đó ra, không có bất cứ hạn chế nào khác.
Trận đấu, bắt đầu!"
Tất cả mọi người đều nhìn Giang Sách với ánh mắt cười nhạo.
Sợ là không tới vài giây, người đàn ông này sẽ trở thành một người chết.
Biện Tông đánh nhau thật sự không biết nặng nhẹ, hễ ra tay là vô cùng độc ác, Giang Sách nhìn qua không khác gì người bình thường, người như thế lên lôi đài có khác gì chịu chết đâu?
Trận đấu bắt đầu.
Biện Tông vô cùng khinh địch mà ngoắc ngoắc ngón tay với Giang Sách.
Anh ta chỉ vào bụng mình: "Đừng có nói là tao bắt nạt mày nhé, tới đây, đánh ở nơi này này, tao nhường mày đánh một quyền."
Nhường?
Ha ha, nhường Chiến thần Tu La công kích, anh ta vẫn là người đầu tiên dám làm vậy.
Giang Sách cũng không khách khí, bình tĩnh đi đến trước mặt Biện Tông, cũng không thấy anh ra sức gì cả, nhẹ nhàng bâng quơ đánh ra một quyền.
Tất cả mọi người đều cho rằng nắm đấm của Giang Sách không có chút sức lực nào, không khác nắm bông là bao.
Năng lực chống cự của Biện Tông tương đối mạnh.
Hẳn là không có áp lực gì với một quyền này.
Nhưng kết quả lại khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.
Nắm đấm của Giang Sách đấm lên bụng Biện Tông, sau đó, chỉ nghe thấy âm thanh răng rắc, trong nháy mắt, rất nhiều cây xương sườn bị đánh gãy.
Biện Tông giống như quả bóng bay, vù vù vù bay ra ngoài.
Bình bịch một tiếng, nện vào trên tường!
Trong nháy mắt, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Ai có thể nghĩ đến, Giang Sách nhìn qua yếu đuối, nhưng lại có sức lực lớn đến vậy?
Quá mức khủng bố.
Thiêu Hồ Tử cau mày, vung tay lên, lập tức lại có một người đàn ông lên lôi đài, tiếp tục chiến đấu với Giang Sách.
Đinh Mộng Nghiên nóng nảy.
"Thiêu Hồ Tử, không phải nói là chỉ cần Giang Sách đánh thắng thì sẽ ký hợp đồng sao? Nói mà không giữ lời gì hết, đánh xong rồi còn cho người thứ hai lên?"
Thiêu Hồ Tử cười ha ha: "Là đánh thắng cấp dưới của tôi là được, vấn đề là, tôi lại chưa nói phải đánh bao nhiêu người mà?"
Đây là anh ta tuyên bố muốn đùa giỡn cô đó!
Đinh Mộng Nghiên vừa nóng vừa giận, mà Giang Sách lại hoàn toàn trái ngược.
Chỉ thấy hai mắt Giang Sách đỏ tươi, để lộ ra một luồng sát khí khủng khiếp, trận đánh nhau trước đó đã khơi gợi dục vọng chiến đấu của anh, nhưng anh căn bản đánh còn chưa đã ghiền.
Hiện tại, anh chỉ mong sao có nhiều hơn mấy người đến cho anh luyện tập.
"Mộng Nghiên, không sao."
"Vừa hay anh cũng muốn tiếp tục đánh."
"Có bao nhiêu người thì lên bấy nhiêu người, tôi không có ý kiến."
Tinh thần người xem nhanh chóng bị khơi dậy, tiếng hò hét lanh lảnh, có rất nhiều người bị ham muốn chiến đấu của Giang Sách chinh phục, lớn tiếng cổ vũ cho anh.
Thiêu Hồ Tử khinh thường nói: "Ranh con, chớ đắc ý.
Vừa rồi Biện Tông mà cậu đánh thắng chỉ là tuyển thủ tuyến hai thôi, còn vị này..."
Không đợi anh ta nói xong, Giang Sách đã lao như gió đến trước mặt người đàn ông.
Phần khuỷu cùng đầu gối đồng thời đánh ra, thoáng chốc người đàn ông trước mặt ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép hôn mê bất tỉnh.
"Không cần đánh nhau."
Giang Sách giơ hai tay lên nhìn dưới đài: "Người tiếp theo!"1.