"Tự phụ!"
Đinh Trọng vỗ ghế mắng, chưa từng có ai dám nói chuyện với ông ta bằng giọng điệu này, kẻ như Đường Mạt dám cười nhạo ông ta thì thôi, loại phế vật như Giang Sách mà cũng dám chế nhạo ông ta.
"Giang Sách, nhà họ Đinh của chúng tôi, chưa phải hạ mình để nói chuyện với anh!"
Giang Sách cũng không tức giận, nhưng anh nói với Đinh Mộng Nghiên bằng chất giọng vô cùng bình thản: "Em có thể đi đấu thầu rồi."
Đinh Trọng chế nhạo: "Ừ, đi đi.
Để cho ông già này chống mắt lên xem, phụ nữ làm những việc mà đàn ông không làm được như thế nào? Nhưng cô phải nhớ, cô đi đấu thầu là chuyện của bản thân cô, nhà họ Đinh chúng tôi không có liên quan gì hết!"
Đinh Mộng Nghiên cảm thấy rất lúng túng, cô bị kẹt ở giữa nên giờ chỉ thấy khó thở.
Cô thở dài, đứng dậy đi về phía văn phòng nhỏ.
Đinh Phong Thành cười hả hê, nói: "Ông nội ơi, cháu dám cá là chưa đến mười giây nó đã bị đuổi ra rồi."
Đinh Trọng thờ ơ, nói: "Nếu thế thì cũng đáng đời."
Bên kia, Đinh Mộng Nghiên đã bước vào văn phòng.
Quách Sướng, Phó cục trưởng Cục xây dựng Đô thị liếc nhìn Đinh Mộng Nghiên, trong mắt ông ấy lóe lên một tia phấn khích, cuối cùng người ông chờ đợi cũng đã đến.
Trước khi Đinh Mộng Nghiên mở miệng, Quách Sướng đã hỏi trước: "Xin lỗi, cô đây có phải là con gái út của nhà họ Đinh ở quận Tô Châu-Hàng Châu, Đinh Mộng Nghiên không?"
Đinh Mộng Nghiên hơi lo lắng trả lời: "Vâng, là tôi."
Quách Sướng nhếch môi nở nụ cười: "Xin chào cô Đinh, đây là hợp đồng xây dựng của buổi đấu thầu, cô có thể xem qua, nếu không có vấn đề gì, cô hãy ký tên vào trang cuối cùng."
Đinh Mộng Nghiên sững sờ.
Thuận lợi như vậy sao?
Cô còn chưa nói gì, phương án xây dựng cô vừa nghĩ tới một chữ cũng chưa được nhắc đến, vậy mà đối phương đã đặt sẵn bản hợp đồng phương án xây dựng lên bàn, còn cô chỉ cần gật đầu đồng ý ký.
Mọi thứ cứ như một giấc mơ.
Đinh Mộng Nghiên lật xem bản hợp đồng, không phát hiện ra vấn đề gì bất thường, cô cầm bút lên ký tên xuống.
Hợp đồng có hai bản.
"Tôi giữ một bản hợp đồng, bản còn lại để cô giữ." Quách Sướng đưa bản hợp đồng còn lại cho Đinh Mộng Nghiên.
Đinh Mộng Nghiên ngây ngốc hỏi: "Phó cục trưởng, ông không hỏi về kế hoạch xây dựng và quy mô của công ty tôi sao?"
"Không cần, đã có người đưa cho tôi bản kế hoạch từ lâu rồi.
Nó rất hoàn hảo.
Lần này tôi sẽ giao công trình xây dựng cho cô.
Cô cứ yên tâm."
Rốt cuộc là ai gửi nó tới?
Là ai?
Cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu Đinh Mộng Nghiên là: Giang Sách.
"Vậy thì cảm ơn ông."
Cô cầm bản hợp đồng bước ra khỏi văn phòng, cả người vẫn chưa hết bàng hoàng, mọi thứ quá dễ dàng và có chút viển vông.
Đinh Phong Thành nhìn đồng hồ: "Ồ, tôi tính toán sai, phải mất ba mươi giây.
Nhưng mà, không phải kết quả đều giống nhau sao?”
Đinh Trọng nhìn vẻ mặt có chút ngây ngốc của Đinh Mộng Nghiên, nghĩ rằng cô đang không thể chấp nhận được sự thật, bị đuổi ra nên không chấp nhận được.
"Hừ, dù sao phụ nữ cũng chỉ là phụ nữ, một chút đả kích đã không thể chịu được rồi."
Ông ta nhìn Giang Sách: "Đây là kết quả mà anh muốn tôi xem sao? Xin hỏi, Đinh Mộng Nghiên đã đạt được gì vậy?"
Giang Sách cười nhẹ, nhưng không trả lời.
Một lát sau, Đinh Mộng Nghiên đi tới.
Đinh Phong Thành mỉa mai nói: "Em gái ơi, sao nhìn em trông đần người ra vậy? Em gái bị Phó cục trưởng đuổi ra à? Ha ha, không sao cả, sau này đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa.".
ngôn tình sủng
Đinh Trọng cũng nói: "Tôi đã nói từ lâu rồi, tại sao cháu cứ phải đấu thầu cho cái công ty rách nát của mình? Thất bại là chuyện đương nhiên.
Hãy trở về nhà với ông nội đi.
Sau này cháu sẽ ít phải nghe những lời rác rưởi của tên phế vật kia hơn.
Cậu ta chỉ làm cháu mất mặt hơn thôi."
Cả hai người họ đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Đinh Mộng Nghiên nói: "Ông nội, anh hai, em đã ký được hợp đồng rồi."
"À, tôi biết rồi."
"Hả?"
"Cái gì?"
Ban đầu Đinh Trọng không kịp phản ứng, nhưng bước được hai bước, đột nhiên ông ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Đinh Mộng Nghiên, xác nhận lại lần nữa: "Cháu nói cho rõ, hợp đồng gì?"
Đinh Mộng Nghiên đưa hợp đồng trong tay cô ra: "Cháu đã ký được hợp đồng dự án xây dựng."
Đoàng!
Trong đầu của Đinh Trọng như có sấm sét nổ vang, ông ta không thể tin được chuyện Đinh Mộng Nghiên thực sự làm được.
"Chuyện này không có khả năng!"
Đinh Phong Thành cũng ngạc nhiên nói: "Em gái ơi, đừng có nói dối."
"Hợp đồng ở đây, hai người có thể tự xem."
Đinh Trọng lập tức chộp lấy hợp đồng, lật từng trang, không sai, đúng vậy, đó là hợp đồng của dự án xây dựng, các điều khoản cũng đều là điều khoản của Cục xây dựng Đô thị.
Đinh Phong Thành nhắc nhở: "Ông nội, ông hãy xem kĩ vào, hợp đồng này có phải là hợp đồng giả không?"
Giang Sách phì cười: "Mộng Nghiên đi vào với hai bàn tay trắng, sau đó trở lại trong vòng chưa đầy 30 giây.
Làm sao bọn tôi có thể làm hợp đồng giả trong thời gian ngắn như vậy được?"
Đinh Trọng nghiêm túc nhìn vào bản hợp đồng: "Đây không phải là đồ giả, đây là bản hợp đồng thật."
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn Đinh Mộng Nghiên: "Cháu nói thật với ông nội đi, cháu đã làm như thế nào? Tại sao khi nghe danh nhà họ Đinh, Quách Sướng lại đuổi Phong Thành ra ngoài, nhưng lúc sau lại ký hợp đồng với cháu?"
Đinh Mộng Nghiên lắc đầu: "Cháu không biết."
Cô đang nói sự thật, nhưng Đinh Trọng lại không nghĩ vậy, ông ta cố chấp cho rằng Đinh Mộng Nghiên đang cố tình giấu diếm, do cô không muốn nói cho họ biết cách kiếm tiền.
Nhưng không quan trọng nữa, điều quan trọng nhất là hợp đồng đã được ký kết.
Đinh Trọng cười lớn: "Tốt, tốt lắm, thật tốt quá! Có được hợp đồng này, cuối cùng nhà họ Đinh của chúng ta có thể trở mình rồi."
Nhưng…
Giang Sách lập tức dội lên người ông ta một gáo nước lạnh: "Ông nội, ông có lầm không? Hợp đồng này do Mộng Nghiên đấu thầu trên danh nghĩa công ty của cô ấy, còn đối với nhà họ Đinh và công ty mẹ đâu có liên quan gì."
Trong phút chốc, Đinh Trọng như hóa đá.
Đúng vậy.
Bởi vì Đinh Trọng chưa bao giờ tin tưởng chuyện Đinh Mộng Nghiên có thể ký được hợp đồng, ông ta càng sợ cô sẽ làm xấu mặt nhà họ Đinh hơn, vì thế ban nãy ông ta liên tục nhắc đi nhắc lại với Đinh Mộng Nghiên là không được dùng danh nghĩa người nhà họ Đinh để đi đấu thầu.
Mọi hậu quả đều do công ty con của Đinh Mộng Nghiên phải gánh chịu.
Bây giờ kết quả đã được công bố, Đinh Mộng Nghiên thực sự đã ký được hợp đồng xây dựng, nhưng tất cả những thứ này lại không liên quan gì với Đinh Trọng.
Đinh Trọng cảm thấy trái tim của mình đang rỉ máu, nhà họ Đinh đã ký được một hợp đồng lớn như vậy nhưng ông ta không thể kiếm chác lợi nhuận từ nó, cảm giác này giống như trên bàn bày đầy món ngon nhưng ông ta không thể động đũa.
Rất khó chịu!
Đinh Trọng gấp đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, thiếu chút nữa thì nôn ra máu.
Giang Sách lấy lại bản hợp đồng, nhàn nhạt nói: "Ông nội, ông thấy chưa? Chuyện mà Đinh Phong Thành không làm được, Mộng Nghiên đã làm được.
Chuyện mà một người đàn ông không thể làm được, người phụ nữ đã làm được rồi.
Ông có hài lòng với kết quả này không?"
Đinh Trọng không thể nói thành lời.
Hụt hẫng, tức giận, buồn bã, nóng nảy, đủ loại cảm xúc tràn ngập trong lòng, chưa bao giờ ông ta lại cảm thấy khó chịu như lúc này..