Lời của Tân Uẩn suýt chút nữa đã khiến Giang Sách phải bật cười thành tiếng, chẳng trách Tân Uẩn không nhìn ra được bệnh trạng, hóa ra đứa trẻ này vốn không bị bệnh.
Không bị bệnh nhưng lại giả vờ là có bệnh thì chữa kiểu gì?
Cũng giống việc bạn cố đánh thức một người đang giả vờ ngủ, bạn cũng không thể trị khỏi bệnh cho một người vốn không hề bị bệnh.
Mời đầu Giang Sách còn thật sự tưởng rằng đứa trẻ này mắc phải loại bệnh gì nghiêm trọng lắm, ngay cả Tân Uẩn cũng bó tay.
Ai ngờ kỹ năng diễn xuất của đứa trẻ này quá đỉnh, không khai quật tài năng trẻ này đưa đến Giải trí Ức Mạch làm sao nhí thì đúng là phí hoài.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không thể không bái phục đầu óc của Thạch Khoan.
Thủ đoạn của ông ta quá cao thâm.
Bất cứ một bệnh nhân thật sự có bệnh nào, dù Tân Uẩn không chữa được thì ít nhất cô ấy cũng nhìn ra được bệnh trạng.
Hơn nữa, người thật sự có bệnh mà Tân Uẩn không chữa được thì chắc chắn Thạch Văn Bỉnh cũng sẽ không chữa được.
Như vậy thì làm sao có thể dùng Tân Uẩn làm hòn đá kê chân để Thạch Văn Bỉnh thể hiện tài năng được?
Bây giờ tìm một người giả bệnh đến thì vấn đề này sẽ dễ giải quyết hơn.
Vừa có thể đảm bảo rằng Tân Uẩn không chữa được cho người ta lại có thể đảm bảo rằng Thạch Văn Bỉnh chắc chắn có thể chữa được, một mũi tên trúng hai con chim.
Giang Sách lắc đầu.
Lão già Thạch Khoan này cũng được coi là nhân tài, sao lại không giữ tâm tư trong sạch, ngay thẳng như vậy chứ.
Bây giờ Tân Uẩn đã thất bại, người phụ nữ kia càng khóc lóc thương tâm hơn, nhờ các bác sĩ khác giúp đỡ.
Các bác sĩ khác làm sao có thể cứu giúp được?
Bọn họ cũng rất để tâm đến danh tiếng của bản thân, ngay cả Tân Uẩn và Thạch Khoan cũng không trị khỏi được thì những người khác chắc chắn cũng không thể, không cần phải tự làm mình xấu mặt.
Đứng trong đám đông, Thạch Văn Bỉnh đã ngấp nghé định bước ra.
Nhưng Giang Sách lại chặn trước mặt anh ta, bước ra nhẹ nhàng nói: “Để tôi thử xem.”
Đám đông lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Giang Sách.
Từ lúc bắt đầu, Giang Sách đã đứng bên cạnh Tân Uẩn, tạo cho người ta cảm giác hai người họ khá thân mật khiến rất nhiều người đàn ông cảm thấy khó chịu.
Có người lên tiếng hỏi: “Anh là ai? Bệnh nhân mà ông Thạch và cô Tân đều không chữa trị được thì anh có tư cách gì mà đứng ra đòi chữa trị?”
Giang Sách cười nói: “Tôi là học trò được ông cụ Tân Tử Dân của nhà họ Tân thu nhận.
Ông ấy đã truyền thụ cho tôi y thuật bí truyền của nhà họ Tân, ngay cả Tân Uẩn cũng không biết.
Y thuật bí truyền này rất lợi hại, tôi tin chắc rằng mình nhất định có thể chữa khỏi cho đứa trẻ này.”
Mọi người nhìn nhau, tỏ vẻ khó tin.
Học trò thân tín của Tân Tử Dân? Vậy chắc là y thuật cũng lợi hại lắm.
Tân Uẩn đứng đằng sau tỏ ra rất lo lắng.
Giang Sách định làm gì? Anh ấy làm gì có món y thuật bí truyền nào đâu.
Không phải là món “Bát quái khí châm” mà Tân Kỳ để lại ấy chứ?
Phương pháp châm cứu đó mặc dù rất lợi hại, nhưng dù có lợi hại đến đâu cũng không thể chữa trị khỏi cho một người giả vờ bị bệnh.
“Giang Sách, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?” Tân Uẩn cảm thấy rất khó hiểu.
Thạch Khoan đứng ở bên cạnh càng cảm thấy vui sướng, ông ta vốn định lấy Tân Uẩn làm đá kê chân là đã đủ rồi, bây giờ Giang Sách lại tự mình đưa đầu vào lưới, vậy thì còn gì bằng?
Hơn nữa, như vậy có thể sỉ nhục nhà họ Tân một cách triệt để.
Y thuật bí truyền của nhà họ rất đỉnh ư?
Haha, dù có lợi hại đến đâu cũng không thể chữa trị khỏi cho đứa trẻ này.
Thạch Khoan đưa mắt ra hiệu cho Thạch Văn Bỉnh đang đứng trong đám đông, bảo anh ta bình tĩnh đừng manh động, không được nôn nóng, đợi thêm một lúc nữa.
Sau đó, ông ta sử dụng lại thủ đoạn cũ, cố tình tâng bốc Giang Sách.
“Các vị, xin hãy yên lặng một chút, nghe tôi nói vài lời.
Vị bác sĩ tên Giang Sách này đúng là học trò thân tín của ông cụ Tân, y thuật rất xuất chúng, cũng đã học được y thuật bí truyền của nhà họ Tân.
Hãy để cậu ta thử chữa cho đứa trẻ này xem, tôi thấy cũng không tồi đâu.”
Thạch Khoan quay người làm động tác mời.
Giang Sách cũng không khách sáo, anh bước thẳng tới vươn tay ra bắt mạch cho đứa trẻ nọ, trông như đang chẩn đoán chữa bệnh thật vậy.
Ánh mắt Tân Uẩn lộ ra vẻ lo lắng.
Vừa rồi rõ ràng là cô ấy đã nói: đứa trẻ này không có bệnh! Không có bệnh thì Giang Sách còn bắt mạch thăm khám làm gì.
Giang Sách gật đầu nói: “Bệnh này không nặng, tôi chỉ châm cứu là sẽ ổn thôi.”
Anh nói rất nhẹ nhàng.
Thạch Khoan cười thầm trong lòng, dù có châm bao nhiêu mũi châm cũng vô ích thôi.
Thấy Giang Sách rút châm ra, châm vào nhiều huyệt khác nhau trên người đứa trẻ, mấy phút sau...!không hề có phản ứng gì.
Trên mặt Giang Sách lộ ra vẻ kinh ngạc, anh tỏ ra không thể tin được.
“Không thể nào, không thể như thế được.
Kỹ thuật châm cứu của tôi không thể sai được, sao lại không có chút phản ứng nào chứ? Đúng là quá kỳ lạ!”
Giang Sách nhíu chặt mày lại, lại châm một châm rồi rút ra, sau đó anh bày ra vẻ mặt khổ não và khó hiểu.
Mẹ đứa bé lo lắng hỏi: “Bác sĩ Giang, rốt cuộc con tôi bị làm sao vậy? Bác sĩ mau nói gì đi.”
Giang Sách thở dài đáp: “Haizz, tôi xin lỗi, tôi cũng lực bất tòng tâm.”
Anh đứng dậy, lặng lẽ tránh sang một bên.
Lần này, tất cả những người đang có mặt ở đó như bùng nổ.
Vừa rồi vẫn còn khoác lác là lợi hại lắm nhưng hóa ra lại chẳng có một chút bản lĩnh nào.
Châm vài châm, đứa trẻ vẫn không động đậy gì, một chút phản ứng cũng không có.
Tên Giang Sách này vốn là một tên lang băm.
Mọi người đều ném cho Giang Sách ánh nhìn khinh bỉ.
“Đúng thật là, người của y quán nhà họ Tân người sau kém hơn người trước.
Đầu tiên là nữ Hoa Đà, sau là cái gì mà học trò thân tín học được y thuật bí truyền, còn tưởng là lợi hại lắm, cuối cùng lại chẳng ra làm sao.”
“Cười chết mất, người sau còn giỏi khoác lác hơn kẻ trước, bản lĩnh thì người sau còn kém hơn kẻ trước.
Y quán nhà họ Tân chỉ xứng với hai chữ: rác rưởi!”
“Trước đây tôi rất sùng bái nhà họ Tân, nhưng sau này ấy à, haha, nếu tôi còn bước chân vào y quán nhà họ nửa bước thì tôi đi bằng đầu.”
Mọi người bàn tán xôn xao, hết lời chê bôi nhà họ Tân.
Bây giờ, nhà họ Tân coi như đã chẳng còn danh tiếng tốt đẹp gì nữa.
Thấy Giang Sách tiu nghỉu bước ra, Tân Uẩn vừa lo lắng vừa bực tức, nói: “Anh bị làm sao vậy? Không phải tôi đã nói rõ với anh rồi sao? Tại sao anh còn khăng khăng bước ra khoe khoang như vậy?”
Giang Sách nở một nụ cười khó hiểu.
Anh ghé lại gần bên tai Tân Uẩn, khẽ nói: “Cô đừng nôn nóng, kịch hay chỉ mới bắt đầu thôi.
Muốn ngồi ở vị trí không ai ngồi được thì phải chịu những cảm giác không ai chịu được.
Bây giờ người ta đang mắng chửi cô, đợi lát nữa lại khen cô còn không kịp ấy chứ.”
“Khen tôi?”
Tân Uẩn cười khổ, chuyện này làm sao có thể.
Bây giờ đám người này không mắng chửi cô ấy là cô ấy đã tạ giời tạ đất rồi, còn mong người ta khen ngợi bản thân ư? Đúng là truyện nghìn lẻ một đêm.
Giang Sách mỉm cười: “Cô không tin ư? Vậy chúng ta đánh cược đi.”
“Cược gì?”
“Ừm...!nếu lát nữa mọi người khen ngợi tâng bốc cô hết lời thì cô phải gọi tôi ba tiếng “anh trai tốt” đấy nhé.”
Tân Uẩn đỏ mặt đáp: “Anh đúng là biết chiếm hời từ người khác.”
“Có dám chơi không?”
“Có gì mà không dám chứ.
Còn nếu anh thua thì sao?”
“Tôi sẽ không thua.”
Trong lúc bọn họ đang nhỏ giọng tranh luận, cuối cùng thì Thạch Văn Bỉnh cũng không nhịn được nữa.
Anh ta bước ra từ trong đám đông.
Cơ thể anh ta cũng run lên vì phấn khích.
Đợi chờ lâu như vậy, lên kế hoạch lâu như vậy, cuối cùng cũng đã đến lúc gặt hái thành quả.
Tân Uẩn, Giang Sách, hãy cứ đợi mà làm đá kê chân đi.
Thạch Văn Bỉnh hắng giọng, cố tình cất cao giọng nói: “Ba, các vị bác sĩ, Thạch Văn Bỉnh con đây muốn thử xem sao.”
Mọi người đều tỏ ra khó hiểu.
Đến bố anh ta cũng không trị được, anh ta có thể ư?
Thạch Khoan cố tình tỏ ra không vui, nói: “Văn Bỉnh à, đừng tự làm xấu mặt bản thân.
Các bác các chú đều lực bất tòng tâm, con nghĩ con giỏi giang hơn họ sao? Đúng là ngông cuồng vọng tưởng.”
Thạch Văn Bỉnh hơi khom người xuống, nói: “Ba, con trai không dám.
Có đánh chết con con cũng không dám nói y thuật của mình lợi hại hơn các bác các chú đang có mặt ở đây.
Chỉ là gần đây con đang đọc một cuốn sách, cũng đã nghiền ngẫm được một vài kiến thức về phương pháp điều trị nội khoa.
Vì vậy, con muốn thử một lần xem sao.”.