Chí Tôn Chiến Thần - Mộ Thính Bạch

Chương 220: 220: Tổng Phụ Trách Khu Vực Giang Nam





Đêm khuya, hai người nằm trên giường.
Đinh Mộng Nghiên nằm trong lòng Giang Sách, đầu gối lên bả vai anh, mái tóc dài xõa ra phủ sau lưng.
Hai người lẳng lặng ôm nhau.
Bọn họ đã rất lâu không ngủ với nhau như thế này.
Trong lòng Đinh Mộng Nghiên hơi sợ, tay đặt trên bụng Giang Sách nhéo một cái, cô muốn…
Không đợi cô lên tiếng, giọng nói trầm thấp của Giang Sách đã vang lên phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
“Mộng Nghiên, anh muốn xin em giúp một chuyện.”
Trái tim Đinh Mộng Nghiên đập mạnh, dường như hiện tại không phải lúc làm chuyện đó, tuy rằng cô đã chuẩn bị sẵn sàng dâng hiến.
Haiz…
Sau này có cơ hội rồi tính sau.
Cô mỉm cười hỏi anh: “Chuyện gì thế?”
Giang Sách chỉ vào hộp tro cốt trên bàn: “Đã lấy được hộp tro cốt về rồi, anh muốn xây mộ lại cho Mạch, địa điểm vẫn ở dọc theo bờ Tây Giang.”
“Bên đó không phải do chủ công ty phụ trách sửa đổi xây lại sao? Anh muốn nhờ em giúp đỡ xây dựng một ngôi mộ lớn, không chỉ cho một mình Mạch, cũng là để chuẩn bị cho những người khác cần dùng.”
“Mạch quá cô đơn, anh muốn để cho nó ở dưới suối vàng có người làm bạn, nói chuyện cùng để không cô đơn nữa.”
Đinh Mộng Nghiên suy nghĩ một chút: “Chuyện này không khó, ngày mai em đến công ty đề xuất ý kiến là được rồi.
Vốn ban đầu có thể ký được hợp đồng đều là có công lao của anh, em nghĩ ông nội chắc là sẽ không cố ý làm khó đâu.”
Ha ha.
Mối quan hệ của Đinh Trọng và Giang Sách mà không cố ý làm khó ư?
Giang Sách cười khổ lắc đầu: “Em cứ cố hết sức là được, nếu như thật sự không làm được thì thôi vậy.”
Đinh Mộng Nghiên bĩu môi: “Anh không tin em đến vậy à? Hừ.”
Giang Sách bật cười: “Không phải không tin em, là sợ em và ông sẽ khó xử.
Anh không muốn nhìn thấy em phải chịu một chút xíu ấm ức nào.”
Đinh Mộng Nghiên ôm Giang Sách chặt hơn.
“Vậy nếu như em làm được chuyện này thì anh phải cảm ơn em thế nào đây?”
“Anh…”
Giang mộng nghiên vén đồ ngủ của Đinh Mộng Nghiên: “Mỗi ngày anh sẽ về nhà đúng giờ với em.”
Đinh Mộng Nghiên đỏ bừng mặt thẹn thùng.
“Giỏi đấy, Giang Sách, anh ngày càng biết ăn nói linh tinh rồi, em không để ý anh nữa.”
Cô xoay người quay lưng lại với Giang Sách.
Nào ngờ làm như vậy ngược lại càng thuận lợi cho Giang Sách tấn công từ phía sau, muốn làm gì thì làm.
Tay Giang Sách rất không an phận, mò vào trong quần áo của Đinh Mộng Nghiên.
Lần đầu tiên bọn họ không có khoảng cách tiếp xúc, Đinh Mộng Nghiên lớn như vậy rồi cũng là lần đầu tiên để cho một người đàn ông làm thế này.
Cô xấu hổ đỏ bừng mặt nhưng lại rất vui vẻ, cũng rất hưởng thụ.
Sáng sớm hôm sau.
Giang Sách từ sớm đã thức dậy ra khỏi nhà, đi đến văn phòng tổng phụ trách, bảo người dẫn Tây Môn Tuấn ra ngoài.
Đi tới phòng làm việc, Tây Môn Tuấn hơi ngẩn người.
Nhìn mọi người xung quanh, lại nhìn một lượt phòng làm việc trang trọng, trong lúc nhất thời anh ta hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, đối với thân phận của Giang Sách lại càng không đoán được ra.
Cho tới nay, anh ta đều cho rằng Giang Sách chỉ là loại nhà khá giả, cộng thêm đi lính vài năm, có vài đàn em đáng tin.
Nhưng thật sự không ngờ Giang Sách lại có một phòng làm việc trang trọng thế này.
Cảm giác này, nếu so với văn phòng của Tôn Vĩnh Trinh ở doanh nghiệp Thiên Đỉnh còn sang trọng hơn nữa.
"Quỳ xuống."
Mộc Dương Nhất đứng đằng sau đạp một cước, Tây Môn Tuấn nhất thời quỳ phịch xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn Giang Sách.
Ngước nhìn lên trên lại càng trông thấy sự lạnh lùng của Giang Sách rõ ràng hơn.
Tây Môn Tuấn không phải tên ngốc, từ cảnh tượng hiện tại tự mình có thể đoán được ra sơ sơ.
Anh ta nuốt nước miếng, dò xét hỏi: “Giang Sách, xem ra anh không chỉ là người của khoa học kĩ thuật Tẩm Mộng, giải trí Ức Mạch, cũng không chỉ có một đám đàn em đáng tin mà anh còn có thân phận đặc biệt hơn nhỉ.”
Giang Sách lạnh nhạt nhìn anh ta: “Anh có thể đoán thử xem, rốt cuộc thân phận thật sự của tôi là gì?”
Tây Môn Tuấn nhìn xuyên qua kính cửa sổ, ngắm phong cảnh bên ngoài, anh ta nhận ra được, đây là nơi mà lãnh đạo một bộ phận mới có tư cách ở, cho dù là đại tài phiệt như Tôn Vĩnh Trinh cũng không có tư cách ở trong tòa nhà lầu này.
Vì vậy…
“Tôi đoán anh nhất định là quan chức cấp cao của thành phố Giang Nam.”
Giang Sách gật đầu: “Đúng vậy.”
Tây Môn Tuấn cười khổ một tiếng: “Vậy chẳng trách từ trước tới nay những người tôi sắp xếp bên trong cục thành phố đều bị anh giải quyết từng người một, hóa ra anh có “ghế” ở trong cục thành phố à.
Chỉ là không biết anh ngồi ở vị trí nào đây?”
“Cục Công thương? Cục Thủy lợi? Hay là cục Xây dựng Đô thị? Hay là cục Công an?”
Giang Sách lắc đầu: “Đều không phải.”
“Ồ vậy anh là?”
“Nhắc nhẹ anh một chút, tôi được điều chuyển tới đây mới vài tháng.
Trong ấn tượng của anh, vài tháng trước đó những lãnh đạo cục thành phố được điều chuyển tới đây có ai?”
"Mấy tháng trước?"
Tây Môn Tuấn nghĩ ngợi một chút, lãnh đạo được điều tới mấy tháng gần đây không nhiều, hơn nữa anh ta đều quen biết, không có ai phù hợp với Giang Sách.
Đúng rồi, đúng là có một người.
Từ sau khi điều chuyển đến đây Tây Môn Tuấn vẫn chưa có được cơ hội gặp mặt.
Đến bây giờ anh ta cũng không biết mặt mũi của đối phương ra sao.
Nhưng, không thể nào, Giang Sách tuyệt đối không thể nào là vị nhân vật lớn kia.
“Vị đại nhân đó trở về từ Tây Cảnh…”
Nói được một nửa, Tây Môn Tuấn bỗng ngẩn ra, Tây Cảnh? Không phải Giang Sách cũng trở về từ Tây Cảnh hay sao?
Nói mới nhớ, từ đầu đến cuối, Tây Môn Tuấn vẫn không biết Giang Sách ở Tây Cảnh giữ chức vụ gì.
Từ đầu đến cuối, anh ta đều tưởng rằng Giang Sách chỉ là một tên lính quèn, cùng lắm thì là một tiểu đội trưởng, bởi vì nếu như lãnh đạo lớn quay về không thể nào không có bất kỳ sự hoan nghênh nào cả.
Nhưng thực tế thật sự giống như những gì anh ta nghĩ sao?
Tây Môn Tuấn bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
“Giang Sách, anh, chắc anh không phải là…”
Anh ta không dám cũng không muốn tin sự thật này.
Giang Sách khẽ cười nói: “Xem ra anh đã đoán ra tôi là ai rồi.”
Tây Môn Tuấn hít sâu một hơi: “Anh là người tổng phụ trách ba khu thống nhất vừa mới được điều chuyển đến không lâu ở khu Giang Nam ư?”
Mọi người đều yên lặng.
Giang Sách không nói câu nào.
Không nói, đồng nghĩa với ngầm thừa nhận.
"Ha ha, ha ha ha!"
Tây Môn Tuấn đột nhiên cười như điên: “Người tổng phụ trách ư? Thế mà anh lại là người tổng phụ trách à?”
“Nực cười quá, chúng tôi đấu với anh lâu như vậy, vậy mà ngay cả thân phận thật sự của anh là gì cũng không biết.”
Anh ta cúi đầu: “Người chúng tôi hại chết lại là em trai ruột của tổng phụ trách.
Doanh nghiệp Thiên Đỉnh Tôn Vĩnh Trinh tiêu đời, bọn họ đều tiêu đời rồi, hoàn toàn không có khả năng thắng.”
Với thân phận của Giang Sách, giết chết bọn họ dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy.
Bây giờ Tây Môn Tuấn mới nhận ra cái gì gọi là biết rõ là chết, phản kháng vô ích.
Thật ra anh ta nên nghĩ đến từ lâu, từng lần thất bại liên tiếp, nhiều đàn em như vậy, bao nhiêu người trong cục thành phố đều đến giúp đỡ Giang Sách, sao mà Giang Sách có thể chỉ là một kẻ bình thường cho được?
Nhưng bây giờ biết được đã quá muộn màng.
Tây Môn Tuấn lòng như tro tàn, cảm thấy bản thân như một con thuyền nhỏ, còn Giang Sách giống như đại dương mênh mông, sẽ nuốt lấy anh ta bất kì lúc nào.
Sức mạnh quá to lớn vượt trội.
Giang Sách bình thản nói: “Bây giờ anh hãy nói ra toàn bộ tất cả những gì anh biết cho tôi.
Đây là cách duy nhất để anh có thể giữ được mạng sống của mình.”.