Tôn Tại Ngôn sống lâu như vậy rồi, lần đầu tiên cảm thấy kế sách của mình xuất hiện sơ hở.
Theo kế hoạch ban đầu của anh ta, Giang Sách sẽ không chỉ bị bắt mà những người khác cũng hoàn toàn không thể tìm được đến đây.
Nhưng hai đàn em của Giang Sách đã thật sự tìm được nơi này.
Đây là điểm bất ngờ trong kế hoạch của anh ta.
Anh ta nhìn chằm chằm Giang Sách, hỏi: “Anh bắt đầu cài thiết bị định vị từ lúc nào?”
Giang Sách cười: “Anh nói xem?”
Rõ ràng ngay từ đầu Giang Sách đã cài đặt định vị, nếu không từ lúc anh bước vào khách sạn đến hiện tại bị bắt, cả quá trình đã được giám sát, nhất cử nhất động đều bại lộ trong mắt Tôn Tại Ngôn, không thể nào có bất kỳ cơ hội ra tay nào.
Tôn Tại Ngôn nhíu mày chặt hơn.
Nói như vậy, vừa mới bắt đầu Giang Sách đã biết đến sự tồn tại của anh ta, đề phòng anh ta từ trước?
Không thể nào.
Không thể nào nhận ra sự tồn tại của anh ta được.
Tôn Tại Ngôn hỏi: “Giang Sách, tại sao ngay từ đầu anh đã cài thiết bị định vị? Không có lý do nào cả, tôi không hề để lại bất kì dấu vết nào, không thể nào khiến anh nghi ngờ mới đúng.”
Giang Sách gật đầu: “Chính vì thế nên tôi mới càng thêm nghi ngờ.”
“Ý anh là gì?”
“Ý chính là nói tên ngu xuẩn Tôn Vĩnh Trinh, mỗi kế hoạch của hắn ta đều cực kỳ ngu ngốc, để lại một đống manh mối lớn.
Nhưng kế hoạch lần này ngay từ khi bắt đầu đã có vẻ rất thành thục, nguy hiểm, rõ ràng không phải là Tôn Vĩnh Trinh bày ra, đằng sau nhất định có người chỉ điểm.
Điều tôi muốn làm là đi vào hang hổ, bắt cao nhân này ra ngoài.”
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm Tôn Tại Ngôn.
Giờ phút này, Tôn Tại Ngôn biết mình đã thua rồi.
“Vì vậy anh cố ý giả vờ như bị tôi chọc giận, bị tôi bắt được?”
Giang Sách cười lạnh nói: “Nếu không làm sao mà anh hiện thân được chứ?”
Giỏi.
Đầu óc thông minh như vậy, lại còn có lá gan lớn thế này, bất kể ở khía cạnh nào Giang Sách cũng đều cao tay hơn Tôn Tại Ngôn.
Người đàn ông này chính là một con quái vật.
Trái tim Tôn Tại Ngôn đập mạnh hơn, từ nhỏ đến lớn anh ta tính kế chưa bao giờ thua, lần đầu tiên nếm trải cảm giác thất bại, sự kinh ngạc, phẫn nộ không biết làm sao, đau đớn, các loại cảm xúc tuôn trào trong lòng anh ta.
Anh ta bỗng ho khan kịch liệt, bật nắp lọ thuốc đổ hai viên thuốc ra nuốt vào để áp chế bệnh tình.
Tôn Vĩnh Trinh cười ha ha: “Nói nhiều như vậy có tác dụng quái gì? Tôi chỉ biết là hiện tại Giang Sách đang bị nhốt trong lồng, đàn em của anh ta cũng chỉ có hai tên đến đây, làm sao mà cứu được người, làm sao có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi?”
Hắn ta nhắm khẩu súng vào Giang Sách: “Anh rất thông minh đúng không? Xin lỗi, anh chỉ là tự cho mình thông minh mà thôi.”
Đoàng.
Tiếng súng vang lên.
Nhưng trước khi hắn ta nổ súng, bóng dáng của Giang Sách đã nhoáng lên như gió quét qua, viên đạn rơi trong không trung.
Trong một khoảng cách ngắn ngủi chưa tới một mét lại có thể nhanh chóng né đạn, tốc độ né tránh của thân hình Giang Sách nhanh đến nỗi thật sự khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng.
Tôn Vĩnh Trinh sợ hết hồn, liên tục nổ súng.
Đoàng đoàng đoàng!
Vô dụng.
Đôi mắt Giang Sách nhìn chằm chằm mỗi một động tác nhỏ nhất của đối phương, đã sớm tránh thoát trước khi Tôn Vĩnh Trinh nổ súng.
Mỗi một phát súng đều rơi vào khoảng không.
Tây Môn Tuấn bên cạnh lập tức móc ra khẩu súng thứ hai, cùng với Tôn Vĩnh Trinh trước sau đồng thời bắn vào trong lồng sắt.
Kết quả Giang Sách vẫn thuận lợi tránh được như trước, ngược lại hai người bọn họ còn suýt chút nữa ngộ thương người phe mình.
Mồ hôi lạnh trên trán Tôn Vĩnh Trinh rơi xuống.
Đây là trò cười ư?
Người đã bị nhốt chặt trong lồng sắt rồi mà vẫn không giết chết được? Sao lại có một loại cảm giác Ngọc Hoàng Đại Đế bắt Tôn Ngộ Không, làm kiểu gì cũng không giết chết được thế?
Lúc này một tên đàn em chạy tới.
“Chủ tịch Tôn, không hay rồi, hai người ở bên ngoài đã sắp đánh vào trong này rồi.”
“Hả?”
Tôn Vĩnh Trinh sợ hết hồn, nổi giận nói: “Trong xưởng mấy trăm anh em mà không xử lý được hai người ư?”
“Chủ tịch Tôn, thật đó, không cản được nữa rồi.”
Tôn Tại Ngôn bên cạnh hơi nhíu mày, rõ ràng Giang Sách đã có thiết bị định vị nhưng lại chỉ sắp xếp hai tên đàn em đến cứu người, điều này quá vô lý.
Giang Sách lạnh nhạt nói: “Xử Nữ và Song Tử, phật và ma, cho dù là tôi cũng chưa chắc có thể đồng thời ngăn cản sự tấn công của hai người bọn họ.
Có thể đồng thời bố trí hai người bọn họ xuất chiến, Mộc Dương Nhất đã hơi kích động rồi.”
Phật và ma?
Tôn Tại Ngôn lập tức rời đi, quay về căn phòng nhỏ tối tăm.
Tôn Vĩnh Trinh nói với Tây Môn Tuấn: “Cậu ở đây trông chừng Giang Sách, tôi đi xem tình hình ra sao.”
Hắn ta đi theo Tôn Tại Ngôn đến phòng tối nhỏ, bật máy tính giám sát lên, kiểm tra tình hình mới nhất ở hai hướng nam bắc.
Giống như tên đàn em kia nói, thực sự có hai người đàn ông đang đánh vào trong.
Bên cửa nam là một người trẻ tuổi tướng tá trang nghiêm, trên cổ đeo một chuỗi phật châu, ấn đường chấm một điểm hồng tâm, mỗi lần ra tay uy lực đều rất mạnh mẽ nhưng chỉ đánh người ta ngất đi chứ không hề gây tổn thương hay giết người.
Bên cửa bắc lại hoàn toàn trái ngược.
Đó là một người đàn ông tướng mạo tà ác giống như ma quỷ ngoi lên từ địa ngục, hai tay, gò má đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
Nơi anh ta đi qua ắt sẽ thấy máu, phàm là kẻ nào dám bước lên trước chiến đấu, nếu không phải gãy tay thì cũng là gãy chân, thậm chí còn mất mạng.
Giống như những gì Giang Sách vừa nói.
Một phật một ma.
"Xử Nữ? Song Tử?"
Tôn Tại Ngôn thở dài một hơi, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng không thể không đối mặt với thực tế.
“Thua rồi.”
“Gì cơ?” Tôn Vĩnh Trinh cực kỳ khó hiểu: “Đùa cái gì vậy chứ? Đối phương chỉ có hai người đến mà cũng không đối phó được ư.”
Tôn Tại Ngôn khẽ lắc đầu, cầm lấy áo đặt trên bàn sau đó đặt hộp đựng tro cốt xuống, lạnh nhạt nói: “Bây giờ anh đi theo tôi còn có thể giữ được một mạng.
Nếu như ở lại thì chính là chết.
Anh chọn kiểu gì?”
“Đây…”
Tôn Vĩnh Trinh vô cùng lúng túng: “Nhưng đã bắt được Giang Sách rồi, thật sự phải buông tha vào lúc này hay sao?”
Tôn Tại Ngôn cười lạnh: “Bắt? Đó là kế sách người ta đi vào hang hổ mà thôi, anh giết được anh ta không hả?”
“Đã đến mức này rồi, cứ đi như vậy sao?”
“Bây giờ để Tây Môn Tuấn chịu tội thay, trả hộp tro cốt cho Giang Sách, tin rằng như vậy có thể làm dịu đi lửa giận của anh ta, sẽ không bị truy đuổi nữa, hai ta còn có đường sống.
Nếu chậm hơn mấy phút nữa thì đường sống này cũng mất luôn.”
Tôn Vĩnh Trinh rất khó chịu: “Hay là tôi sắp xếp thêm mấy người nữa cùng nhau bắn, không tin không thể giết chết anh ta.”
Tôn Tại Ngôn lắc đầu: “Đừng nghĩ nữa, Giang Sách sẽ không cho anh cơ hội đâu.
Tôi hỏi anh lần cuối cùng, anh đi hay là không?”
Cuối cùng Tôn Vĩnh Trinh nhìn hai người đàn ông khủng bố kia qua màn hình, nội tâm đấu tranh dữ dội.
“Đi!”
Không nói thêm gì nữa, hai người lên nóc nhà, từ thang máy bí mật rời khỏi kho hàng xưởng, ngồi trong xe đã được chuẩn bị sẵn sàng từ trước lao nhanh đi.
Cuộc chiến trí tuệ lần này, Tôn Tại Ngôn hoàn toàn thua.
Nhưng chỉ cần anh ta vẫn còn sống thì sau nay sẽ có cơ hội phản công.
Có câu nói rất hay, núi xanh còn đó không lo không có củi đốt, đạo lý này không có ai hiểu hơn anh ta.
Trong xưởng chỉ có Tây Môn Tuấn còn đang ngu ngốc chĩa súng vào Giang Sách, hồn nhiên không hề biết bản thân đã bị vứt bỏ.
Giang Sách nhìn xung quanh một chút, lại quay sang nhìn Tây Môn Tuấn.
“Anh đã bị vứt bỏ rồi.”.