Bên bờ một con sông nhỏ ở nông thôn, một ngôi biệt thự có phong cách giản dị.
Chiếc xe con màu đen dừng lại trong sân, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc áo khoác màu đen vừa ho vừa bước ra.
Chính là người đàn ông vừa hỗ trợ cứu người lúc hỏa hoạn ban nãy - Khô Lâu.
Anh ta vừa vào đến sân, quản gia đã đến mở cửa nói: “Cậu chủ, ngài Tôn và ngài Tây Môn đang chờ cậu ở phòng khách.”
Ngài Tôn?
Ngài Tây Môn?
Khô Lâu lập tức đã biết người đến là ai, nhíu chặt lông mày, cực kỳ không vui.
“Bảo bọn họ đi đi.”
Quản gia hơi khó xử: “Cậu chủ, hôm nay hình như ngài Tôn có chuẩn bị mà đến, nhất định muốn gặp được cậu, nếu không gặp được chắc chắn không đi.”
“Hừ!”
Khô Lâu vẩy tay áo, nhấc chân đi vào sân, đi qua một hành lang dài đến phòng khách.
Vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy hai người Tôn Vĩnh Trinh và Tây Môn Tuấn đang ngồi trên sô pha, vừa hút thuốc vừa nói chuyện.
Khô Lâu lạnh mặt đi đến: “Chỗ này không chào đón các người, mời về.”
Tôn Vĩnh Trinh đã chuẩn bị từ sớm, biết chắc Khô Lâu nhìn thấy bọn họ sẽ không vui vẻ gì nên cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt, chỉ dập điếu thuốc đi.
Hắn ta cười nói: “Tại Ngôn, hai anh em chúng ta khó khăn lắm mới có dịp gặp mặt, sao lại vội vã đuổi anh của em đi như thế?”
“Anh tôi? Anh còn dám nói mình là anh tôi ư? Nhà tôi không chào đón anh, anh đi đi!”
Rõ ràng giữa Tôn Tại Ngôn và Tôn Vĩnh Trinh có mâu thuẫn cực kỳ sâu đậm.
Anh em ruột mà có thể bất hòa đến vậy, mâu thuẫn kiểu này có thể đoán ra được.
Nhưng Tôn Vĩnh Trinh cũng không vội, hắn ta bình thản nói: “Được rồi được rồi, đừng có vừa gặp mặt đã đòi chém đòi giết.
Hai chúng ta dù sao cũng là anh em ruột, có cần thế không?”
“Tôi cũng không muốn lòng vòng với chú, nói luôn với chú, hôm nay tôi đến đây là muốn nhờ chú xuống núi, giúp tôi diệt trừ một người.”
Tôn Tại Ngôn nghe thấy thế liền cười lớn.
“Anh còn có mặt mũi bảo tôi làm việc cho anh ư?”
“Anh quên là năm đó đã đối xử với tôi thế nào à?”
“Gặp không ít người vô sỉ nhưng cũng không thấy ai vô sỉ như anh! Tôi không có loại anh trai như anh!”
“Anh cút đi cho tôi, đừng có ở đây làm bẩn mắt tôi.”
Tôn Vĩnh Trinh lắc đầu: “Em trai à, thật ra chuyện năm đó không thể trách tôi, nếu có trách cũng phải trách người cha đã xuống mồ từ sớm kia kìa.
Là ông ta cật lực ngăn cản chú chứ không phải tôi.”
“Ha ha, nếu như không phải anh bán đứng tôi, âm thầm nói chuyện đó cho ông ta thì tôi có đến bước đường như ngày hôm nay sao?”
Tôn Vĩnh Trinh hừ lạnh: “Đúng là tôi tiết lộ, nhưng không phải là vì tốt cho chú sao? Đường đường là con cháu nhà họ Tôn mà lại đi dây dưa với một người phụ nữ bán thân còn ra thể thống gì?”
Bầu không khí trong phòng khách liền trở nên ngượng ngập.
Đại khái là sáu năm trước, khi đó nhà họ Tôn vẫn còn là do cha của bọn họ - Tôn Trình nắm quyền.
Tôn Trình đã già, cơ thể cũng không tốt nữa nên liền muốn truyền lại vị trí chủ nhà cho một trong hai đứa con.
Con trai lớn Tôn Vĩnh Trinh làm việc quyết đoán, kết giao nhiều bạn tốt, nhưng làm người quá tàn nhẫn, tâm tư ác độc, hơn nữa còn dễ dàng lung lay, rất dễ bị người khác gài bẫy.
Con trai thứ Tôn Tại Ngôn học y từ nước ngoài trở về, không chỉ có tài nghệ y thuật cao siêu mà càng đáng quý hơn là có một cái đầu khôn khéo, cực kỳ giỏi bày mưu tính kế.
Nhà họ Tôn có thể phát triển đến quy mô lúc ấy có thể nói là không thể không kể đến mưu kế của Tôn Tại Ngôn.
Tôn Tại Ngôn liền được gọi là người có đầu óc nhất khu Giang Nam.
Sau một hồi so sánh, Tôn Trình đương nhiên là coi trọng con trai thứ hai Tôn Tại Ngôn hơn, muốn truyền lại vị trí cho anh ta.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Tôn Tại Ngôn đi chơi quán bar với bạn bè rồi yêu một vũ nữ - Tiểu Điệp.
Kết giao lâu ngày, Tôn Tử Ngôn chìm đắm trong bể tình, muốn cưới Tiểu Điệp về nhà.
Nhưng chuyện như thế này làm sao Tôn Trình đồng ý cho được?
Con cái của một thế gia lại đi cưới một vũ nữ?
Đúng là chuyện hoang đường!
Bình thường chơi bời thế nào thì chơi, nhưng muốn yêu đương hẳn hoi, cưới gả vào nhà thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Tôn Trình hoàn toàn không đồng ý chuyện hôn sự này.
Vì thế, hai cha con cãi nhau đùng đùng.
Tôn Tại Ngôn đã chìm đắm vào tình yêu, nếu ba mình đã không đồng ý vậy thì anh ta quyết định đưa Tiểu Điệp cao chạy xa bay, chính là bỏ trốn!
Vì lúc đó Tôn Tại Ngôn bị người nhà quản thúc rất kỹ nên nếu muốn bỏ trốn nhất định phải tìm người trợ giúp.
Vì vậy, anh ta liền tìm đến người anh đã lớn lên cùng mình, Tôn Vĩnh Trinh.
Ngoài mặt Tôn Vĩnh Trinh đồng ý nhưng lại âm thầm kể chuyện Tôn Tại Ngôn muốn bỏ trốn cho Tôn Trình nghe.
Kết quả là đêm đó, Tôn Tại Ngôn và Tiểu Điệp định bỏ trốn bị bắt tại trận.
Tôn Tại Ngôn bị lôi vào từ đường đánh cho một trận, cũng từ đó trở đi mắc bệnh nặng, đến tận bây giờ cơ thể vẫn chưa khỏe lại.
Còn Tiểu Điệp bị Tôn Trình sai người đưa đi.
Còn đưa đi đâu, chẳng ai biết cả.
Sau chuyện đó, Tôn Trình hoàn toàn thất vọng về Tôn Tại Ngôn, hận luyện sắt không thành thép, trong lúc tức giận liền truyền vị trí chủ nhà cho con trai cả Tôn Vĩnh Trinh.
Rồi không đầy hai tháng sau, Tôn Trình tức đến nghẹn họng, cứ thế tức chết.
Tôn Tại Ngôn cũng rời khỏi nhà họ Tôn từ đó, nhiều năm rồi đều không có liên hệ gì với nhà họ Tôn nữa, dựa vào y thuật tinh xảo tự nuôi sống mình.
Vốn nghĩ rằng cả đời này Tôn Tại Ngôn và Tôn Vĩnh Trinh cũng sẽ không gặp lại, ai mà biết được Tôn Vĩnh Trinh lại chủ động tìm tới Tôn Tại Ngôn.
Chỉ bởi Tôn Vĩnh Trinh biết, nếu nói trên đời này có người có thể đánh bại Giang Sách thì người đó chỉ có thể là người em trai Tôn Tại Ngôn thông minh tuyệt đỉnh này mà thôi!1
Thật ra năm đó nếu không phải Tôn Vĩnh Trinh tiết lộ, Tôn Tại Ngôn cũng sẽ không “thua.”
Tôn Tại Ngôn tin nhầm anh trai, chuyện này đã định, có lẽ cả đời này cũng không bỏ qua được.
Những người có mặt ở đây cơ bản đều biết chuyện giữa hai anh em bọn họ, vì vậy mọi người cũng không dám tùy tiện nói gì.
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Tôn Tại Ngôn nói: “Tôn Vĩnh Trinh, anh bớt lời ngon ý ngọt trước mặt tôi, năm đó vì sao anh bán đứng tôi, trong lòng tôi rõ mười mươi!”
“Rõ ràng là anh sợ tôi cướp mất vị trí chủ nhà họ Tôn của anh nên mới cố ý tiết lộ chuyện bỏ trốn.”
“Thật ra anh cần gì phải làm thế? Tôi và Tiểu Điệp đi rồi, vị trí chủ nhà chẳng phải nắm chắc trong tay anh rồi sao?”
“Tôn Vĩnh Trinh, anh làm cũng hay lắm!”
“Hôm nay còn dám vác mặt đến cầu xin tôi làm việc cho anh? Ha ha, sao da mặt anh lại dày đến thế được nhỉ?”
Tôn Vĩnh Trinh thở dài: “Được thôi, tôi biết kiểu gì hai chúng ta cũng không nói chuyện đàng hoàng được, có nói nữa cũng phí lời.”
“Đương nhiên! Thế nên anh đi được rồi.”
Nhưng Tôn Vĩnh Trinh không vội đứng dậy mà hời hợt nói: “Tôi cũng không phí lời với chú nữa, giữa hai chúng ta cũng không có cái gọi là tình anh em, vậy thì dứt khoát một chút, trao đổi lợi ích đi.
Chú giúp tôi diệt trừ một người, tôi cho chú thứ chú muốn.”
Tôn Tại Ngôn cười lớn: “Thứ tôi muốn? Lòng tôi đã chết từ lâu rồi, cơ thể cũng không thể hồi phục được, tôi còn muốn cái gì? Tôi chỉ muốn chết!”
“Vậy sao chú vẫn còn chưa chết thế?”
Lời nói của Tôn Vĩnh Trinh đâm thẳng vào trong lòng Tôn Tại Ngôn.
Bao nhiêu năm qua, Tôn Tại Ngôn vô số lần nghĩ đến cái chết.
Nhưng nguyên nhân duy nhất khiến anh ta không muốn chết đi chỉ có một - Tiểu Điệp.
Đời này của anh ta, anh ta vẫn muốn gặp lại Tiểu Điệp một lần nữa..