Trong một đêm như vậy, cả hai đã bộc bạch nỗi lòng với nhau.
Đây là lần đầu tiên Giang Sách thể hiện ra vẻ mềm yếu của con người anh trước mặt người khác, Chiến thần Tu La dù sao cũng là con người, không phải thần thánh.
Đàn ông chống đỡ gắng gượng lâu rồi cũng sẽ có lúc mệt mỏi.
Sự gửi gắm vào tình cảm phù hợp khiến anh cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Nhưng...!
Lại có một số người cứ nhất định phải phá vỡ bầu không khí trong một đêm yên bình như này.
Một đám đàn ông ăn mặc quái dị lái xe mô tô xông vào trong vườn hoa.
Các đôi tình nhân vừa nhìn thấy đám đàn ông đó đã sợ đến mức vội vàng đứng dậy hết ai nấy đều nhanh chóng cầm đồ đạc rời đi, không dám ở lại thêm dù chỉ một khắc.
Lúc đi qua Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên, có người có tốt bụng nhắc nhở họ: “Hai người còn ngồi ở đây làm gì? Người của mặt trận Sương Mù Đỏ đến rồi, không rời đi sẽ bị đám người đó “thu dọn” đấy.”
Giang Sách hơi nhíu mày.
Mặt trận Sương Mù Đỏ?
Anh chưa bao giờ nghe đến cái tên này, hơn nữa anh đang ngắm bầu trời, vẫn chưa ngắm đủ, còn chưa đến mười hai giờ, anh còn chuẩn bị những thứ khác muốn tặng cho Đinh Mộng Nghiên.
Bây giờ mà đi thì thật là phá hỏng bầu không khí.
Giang Sách mỉm cười lắc đầu đáp: “Tôi vẫn chưa thể đi được.”
Người nọ thở dài, nói: “Vậy anh cứ ở đây chờ bị đánh đi, tạm biệt.”
Rất nhanh, tất cả mọi người trong công viên đều đã “sơ tán” đi hết, ngay cả các bác trai bác gái lớn tuổi cũng không dám ở lại, nhanh chóng rời khỏi đó.
Người của mặt trận Sương Mù Đỏ cưỡi mô tô chạy vòng quanh trong công viên một hồi làm mọi thứ trở nên lộn xộn, hỗn loạn, có lúc còn đâm ngã người qua đường.
Người ta cũng không dám nói gì, ngoài tự nhủ là mình xui xẻo ra, thậm chí một cái nhìn oán trách cũng không dám.
Đám người lái mô tô kia lấy từ trong túi ra những bình xịt thuốc, xịt loạn lên ở khắp nơi biến công viên Hoa Hải thành nơi vui đùa của bọn họ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Sách rất phẫn nộ.
Tất cả ký ức tuổi thơ của anh đều được gửi gắm ở đây, là minh chứng cho quá khứ tươi đẹp của anh, sao có thể để người khác tùy ý hủy hoại như vậy được?
Anh không chọc vào người, người lại cứ cố tình chọc vào anh trước.
Đại ca của đám người được gọi là mặt trận Sương Mù Đỏ - Giả Chiến liếc mắt một cái đã nhìn trúng Đinh Mộng Nghiên, khóe miệng ông ta nhếch lên, nở một nụ cười gian tà.
Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi ông ta chưa chạm vào một người phụ nữ xinh đẹp như vậy?
Ông ta cưỡi lên mô tô, khởi động xe, chiếc xe liền rồ lên phóng tới trước mặt Giang Sách, bụi bốc lên mù mịt vây quanh anh và Đinh Mộng Nghiên khiến cô bị nghẹt thở, phải lấy tay lên che mũi và miệng.
Còn Giang Sách vẫn bình thản ngồi trong đám bụi đó.
Năm năm chinh chiến trên sa trường, chút bụi này có tính là gì?
Giả Chiến dừng xe lại, chỉ thẳng vào mặt Giang Sách: “Tao muốn người phụ nữ của mày.”
Sau đó, ông ta lấy một xấp chi phiếu ném cho Giang Sách.
“Đây là phí chia tay của mày, sau này cô ta sẽ là người phụ nữ của Giả Chiến tao, mày không được phép lại gần cô ta một bước.
Bây giờ mày có thể cầm tiền rồi cút đi được rồi.”
Thật là ngang ngược và hống hách.
Người phụ nữ mà Giả Chiến đã nhìn trúng, ông ta nhất định phải có được.
Cả đời này ngoài mô tô ra thì thú vui lớn nhất của ông ta chính là phụ nữ.
Trước đây ông ta mãi vẫn không tìm được một người phụ nữ xinh đẹp, gần đây sau khi phát hiện ra công viên Hoa Hải là nơi các đôi tình nhân thường lui tới hẹn hò, ông ta như phát hiện được một kho báu, thường đến đây “tìm báu vật.”
Lúc trước ông ta đã cướp được vài người phụ nữ từ tay người khác, nhưng chỉ chơi chán liền vứt bỏ họ.
Có được dễ dàng, vứt bỏ cũng dễ dàng.
Ông ta chỉ thích dung mạo và thân thể của phụ nữ, hoàn toàn không có tình cảm cảm xúc gì, chỉ đơn giản là một động vật nguyên thủy không có não, dựa vào bản năng để sinh tồn.
Nhưng loại động vật nguyên thủy này lại rất lợi hại.
Không có người nào cam tâm tình nguyện để người phụ nữ của mình bị cướp đi, họ đều muốn cướp lại, thậm chí báo thù, nhưng tất cả bọn họ đều bị Giả Chiến hành hạ, giày vò một trận.
Ông ta không giết người.
Nhưng rất biết cách tra tấn người khác, tra tấn từ thể xác đến tinh thần, thậm chí ngay cả người thân của người đó cũng không tha, có một nam sinh bị tra tấn đến nỗi không chịu đựng được nữa, cuối cùng treo cổ tự vẫn tại nhà.
Gia đình cậu nam sinh đó thậm chí còn không giữ lại thi thể, chỉ dám chôn cất một cách vội vàng.
Đó là điểm đáng sợ của Giả Chiến, cũng là điểm đáng sợ của mặt trận Sương Mù Đỏ.
Những người khác cũng cưỡi mô tô đi vòng quanh, vây Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên vào trung tâm.
Con mắt của bọn họ đổ dồn lên khuôn mặt xinh đẹp và thân hình quyến rũ của Đinh Mộng Nghiên.
Đặc biệt là đôi chân vừa dài vừa trắng nõn nà, quả đúng là: phần bên dưới chỉ toàn là chân, khiến đám đàn ông đó nhìn mà khô nóng cả cổ họng.
Bọn họ chưa bao giờ thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, thậm chí các nữ minh tinh trên tivi cũng không đẹp bằng cô.
Nhất định phải có được cô!
Đó là suy nghĩ của đám người thuộc mặt trận Sương Mù Đỏ.
Thế nhưng...!
Đối diện với hành động khiêu khích của đối phương, Giang Sách vẫn ung dung và thản nhiên ngồi ở đó, thậm chí còn chẳng thèm nhìn sấp chi phiếu trên đất một cái.
Giả Chiến nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường, lạnh lùng nói: “Có vẻ như mày không phục nhỉ?”
Đám người khác vặn tay ga phát ra những âm thanh gầm rú ồn ào, như thể họ đang diễu võ dương oai.
Thấy tình hình đang phát triển theo chiều hướng xấu, Giang Sách chỉ có một mình, đối phương lại có đến hơn hai mươi người, nếu đánh nhau thì anh khá bất lợi.
Thế là, Đinh Mộng Nghiên bèn lập tức rút điện thoại ra, chuẩn bị bấm số gọi cho 110.
Nhưng cô còn chưa kịp ấn nút gọi thì một chiếc xe máy ở bên cạnh nhanh chóng lao đến, một người đàn ông vươn tay cướp lấy chiếc điện thoại của cô, đưa lên mũi hít hà.
“Thơm quá đi mất, quả nhiên là cực phẩm.
Đại ca, chúng ta nhanh ra tay đi, em chịu không nổi nữa rồi.”
Giả Chiến bật cười.
Ông ta không vội vàng hay nôn nóng, ngoài chơi đùa phụ nữ ra, ông ta còn rất thích tận hưởng cảm giác “chơi đùa” với đàn ông.
Ông ta nhìn Giang Sách, tiếp tục nói: “Mày vẫn không biết tao là ai à? Nói cho mày nghe này, tao là đại ca của mặt trận Sương Mù Đỏ - Giả Chiến! Vừa rồi tao đã cho mày cơ hội để mày để bạn gái lại, tự cầm tiền cút khỏi đây, nhưng mày lại không chịu.”
Giả Chiếc lắc đầu, nói: “Vậy thì đừng trách tao khách sáo nhé.
Đêm nay, tao không những muốn người phụ nữ của mày mà tao thậm chí còn muốn cả mày nữa.
Nhưng đừng hiểu lầm, tao không có hứng thú với đàn ông.
Tao chỉ muốn chặt đứt gân tay gân chân của mày ra, sau đó chơi người phụ nữ của mày ngay trước mặt mày.
Không chỉ có tao chơi mà tao còn cho tất cả các anh em của mình cùng chơi cô ta, lúc ấy dù mày có sốt ruột cũng không vô ích thôi.
Gân tay gân chân của mày đã đứt hết, chỉ có thể quằn quại trên mặt đất như một con cá chạch, chẳng làm được gì cả.”
Nói xong, Giả Chiến còn bật cười ha hả.
“Thế nào? Có phải là cảm giác rất tuyệt vọng không? Tuyệt vọng thì khóc đi, kêu lên đi, hô to lên đi.”
Đã từng có rất nhiều lần, Giả Chiến chỉ cần nói những lời này ra là đám nam sinh sẽ sợ đến mức khóc lóc quỳ xuống xin ông ta tha mạng.
Nhưng Giả Chiến không những cho họ mấy cái bạt tai mà còn chơi bạn gái của họ ngay trước mặt họ.
Ông ta tưởng Giang Sách cũng sẽ như vậy.
Thế nhưng...!
Giang Sách vẫn ngồi đó như một pho tượng Phật, không hề mảy may lay động.
Cũng không phải anh không có bất cứ động thái nào.
Chí ít, có thể nhìn ra hai mắt Giang Sách đã trở nên đỏ ngầu, toát ra một cỗ sát khí hung tàn.
Đó là sát khí của Chiến thần Tu La.
Thấy Giang Sách bình thản như vậy, Giả Chiến thấy hơi cụt hứng, sao mọi chuyện lại khác so với những gì ông ta mong đợi vậy?
“Mẹ kiếp, mày còn dám giả vờ cứng trước mặt tao hả? Không nói gì đúng không? Các anh em, cắt đứt gân tay gân chân nó cho tao, rồi bắt người phụ nữ kia quỳ xuống đất.
Ông đây muốn xem xem rốt cuộc mày có biết nói chuyện hay không?”.