Chí Tôn Chiến Thần - Mộ Thính Bạch

Chương 186: 186: Võ Công Trong Thiên Hạ Chỉ Có Nhanh Là Không Phá Được





Người bình thường tuyệt đối không có cách nào tránh được đạn bắn trong khoảng cách ngắn như vậy, tốc độ quá nhanh!
Cho dù là Chiến thần Tu La, nhưng anh cũng là người, không phải thần.
Tô Nhàn kinh hoảng hét ầm lên, lo lắng Giang Sách sẽ bị một phát bắn chết.
Nhưng...!
Khoảnh khắc Vương Thông giơ tay bóp cò, Giang Sách đã chuẩn bị xong.
Thân hình nhẹ nhàng lùi sang bên cạnh nửa bước, viên đạn bay sượt qua quần áo của anh một cách thần kỳ vô cùng.
Nổ oành một tiếng, đập vào trong vách tường.
Vương Thông thoáng sửng sốt: "Ồ, nhóc con, thân thủ được đấy."
Anh ta không cho phân trần, đùng đùng đùng, bắn liên tiếp mấy phát.
Nhưng Giang Sách như thể biết ma thuật, mỗi một viên đạn đều sượt qua sát thân thể anh, đừng mong bắn trúng anh.
Thực lực này quả thực khiến người ta nghe mà rợn người.
Bấy giờ Vương Thông mới ý thức được tình thế không ổn, nhanh chóng bảo người dưới trướng cùng hỗ trợ nổ súng.
Một khẩu súng không thể giải quyết được anh, bốn, năm khẩu bắn cùng nhau chắc cũng có thể chứ? Anh ta vẫn không tin, lẽ nào Giang Sách lại biết pháp thuật?
Nhưng khi bọn họ vừa nâng súng lên, Giang Sách cúi xuống nhặt mấy viên đá dưới đất lên, thản nhiên nói: "Không Vũ Tiễn Trương Thanh, các người có biết không?"
"Ai?"
Vẻ mặt của đám người Vương Thông mơ hồ.
Giang Sách bất đắc dĩ lắc đầu: "Có rảnh thì đọc thêm sách đi, thật sự chẳng có cách nào khác giao tiếp với đám lợn các người."
Vút vút vút, mấy viên đá bay ra ngoài.
Từng viên từng viên vững vàng đập vào trên tay mấy người phía đối diện, nhất thời khiến tay của cả đám đều tàn phế, ngay cả cầm cũng không được chứ đừng nói là nổ súng.
Đùng đùng đùng, mấy khẩu súng đều rơi toàn bộ xuống đất.
Vương Thông quát: "Giỏi, mày dám tập kích cảnh sát? Mày có biết đây là trọng tội không? Tao muốn..."
Không đợi anh ta nói xong, một đoàn cảnh sát đã từ trong ngõ nhỏ đi ra.
Người cầm đầu là đội trưởng đội cảnh sát - Tạ Mạnh Trí.
Anh ta vừa nhận được điện thoại từ văn phòng người tổng phụ trách, nói rằng nơi này có phần tử phạm pháp buôn bán nội tạng, ép người hiền lành theo mại dâm, người tổng phụ trách đang rơi vào hiểm cảnh.
Anh ta sợ tới mức lập tức đưa một đoàn cảnh sát đặc nhiệm chạy tới.
Trên thực tế, con hẻm này cũng không xa cục cảnh sát, chỉ cách vài dãy nhà.
Thứ mà đám trộm cướp này muốn là "bóng tối dưới ánh đèn", nơi nào càng nguy hiểm thì càng an toàn.
Nhưng điều này cũng mang lại sự tiện lợi rất lớn cho cảnh sát.
Chẳng mấy chốc, Tạ Mạnh Trí cho người bao vây toàn bộ hiện trường.
Bản thân anh ta thì lại sợ đến mức suýt nữa quỳ xuống trước mặt Giang Sách.
Tuy rằng chưa gặp qua Giang Sách, nhưng qua cuộc điện thoại vừa rồi có thể biết được người trước mắt chính là người tổng phụ trách của khu Giang Nam - thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Tạ Mạnh Trí vừa định nói chuyện đã bị Giang Sách chặn lại.
Anh hỏi: "Đội trưởng Tạ, vừa rồi người cảnh sát này nói cái gì mà cả vùng này đều do anh ta định đoạt.
Cho dù anh đã đến rồi thì anh ta cũng không sợ.
Hiện giờ viên chức địa phương cũng có quyền lực đến vậy rồi sao?"
Tạ Mạnh Trí sợ tới mức sắc mặt xanh mét, quay đầu nhìn thoáng qua Vương Thông, nói đúng sự thật: "Ngài hiểu lầm rồi, thật ra anh ta không phải là cảnh sát."
"Ồ?"
Tạ Mạnh Trí giải thích: "Anh ta từng là cảnh sát một thời gian, nhưng vì vi phạm pháp luật và làm rối kỷ cương nên đã bị khai trừ khỏi đảng và tước bỏ nhiệm vụ cảnh sát.
Bây giờ Vương Thông chỉ là một thường dân."
"Vậy quần áo của anh ta thì sao?"
"Là do chính anh ta lén lút làm dựa theo cảnh phục trước đó đã mặc."
Giang Sách bật cười, hóa ra là Vương Thông chỉ dựa vào khoảng thời gian trước làm cảnh sát mà giả mạo cảnh sát ở đây, làm ô dù.
Nhưng mà cái "dù" này thực đúng là vô dụng.
Vương Thông không ngờ rằng Giang Sách vừa gọi điện thoại đã kêu được Tạ Mạnh Trí đến đây.
Theo anh ta thấy, Giang Sách chỉ là một công dân bình thường, có thể có gì để sợ chứ? Nhưng anh ta có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ được rằng, mình chỉ đá một cước mà lại đá nhầm vào bản sắt.
Lần này xem như hoàn toàn bị làm thịt.
Không có gì để nói.
Giả mạo cảnh sát, đồng thời lạm dụng chức quyền như ô dù để giúp bọn tội phạm thực hiện hàng loạt hành động phạm tội trái pháp luật.
Đám người Vương Thông không một ai có thể trốn thoát, tất cả đều bị tóm gọn tại chỗ.
Cuối cùng, Vương Thông nhìn Giang Sách, hỏi một câu cuối cùng.
"Mày là ai?"
Có thể một mình đánh đổ mười mấy người, có thể né đạn trong vòng vài mét, có thể dùng đá làm tay bọn họ bị thương, có thể chỉ cần một cú điện thoại là gọi được cho đội trưởng cảnh sát.
Có thể làm được bất kỳ một chuyện nào trong số đó thôi đã là người trâu bò tuyệt đối rồi, huống chi là làm được toàn bộ?
Vương Thông thật sự rất muốn biết thân phận thực sự của người đàn ông trước mặt.
Giang Sách cũng không keo kiệt.
Anh tiến đến ghé vào tai Vương Thông nói nhỏ: "Không phải anh nói, cho dù người tổng phụ trách của khu Giang Nam tới đây, cũng phải quỳ xuống liếm đế giày cho anh sao?"
"Hả?"
Vương Thông hoàn toàn ngớ người.
Kỳ thật những lời này anh ta nói ra chỉ để làm ra vẻ mà thôi, hoàn toàn không coi là chuyện gì cả.
Có lẽ nào?
Đúng rồi, cũng chỉ có người có thân phận này mới có thể làm được một loạt những điều khó tin ấy.
Vương Thông ngẩng đầu cười khổ không thôi, sao mình lại có thể ngốc đến mức ngay cả người tổng phụ trách mà cũng không nhận ra chứ?
Anh ta thua chẳng oan.
Ngoại trừ một số cảnh sát giả như Vương Thông ở ngoài, những phần tử phạm tội khác đều đã bị tóm, trong số đó, bác sĩ Thạch được Giang Sách "chăm sóc" đặc biệt.
Anh nói với Tạ Mạnh Trí: "Thân phận của bác sĩ Thạch cần phải điều tra rõ ràng cho tôi.
Trở về tôi sẽ tìm anh để lấy kết quả."
Tạ Mạnh Trí gật đầu khẳng định.
"Ngài yên tâm đi, thuộc hạ nhất định tận chức tận trách, đảm bảo điều tra rõ ràng thân phận."
"Ừ, các người rút lui trước đi."
"Tuân mệnh."
Tạ Mạnh Trí dẫn người rời đi, chỉ còn lại hai người Giang Sách và Tô Nhàn ở hiện trường.
Giờ phút này, Tô Nhàn vẫn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Vừa rồi bọn họ còn đang bị đám người Vương Thông dồn vào ngõ cụt, sao chỉ hơn mười phút ngắn ngủi mà mọi chuyện đã được giải quyết toàn bộ rồi?
Cô ấy nhìn Giang Sách, ngạc nhiên hỏi: "Anh rể, rốt cuộc thân phận của anh là gì thế? Chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể gọi đội trưởng đội cảnh sát đến."
Giang Sách nhún vai: "Anh có thể có thân phận gì? Chỉ là một người chồng nội trợ gia đình mà thôi."
Tô Nhàn bĩu môi: "Còn lâu em mới tin, người chồng nội trợ trong gia đình mà có thể dùng một cuộc điện thoại gọi được đội trưởng đội cảnh sát sao?"
Giang Sách nở nụ cười: "Thật ra, trước đây đội trưởng Tạ đã từng mua sản phẩm của công ty chúng ta.
Lúc đó là anh dẫn anh ấy đi mua, vì vậy anh ấy khá quen thuộc với anh nên anh có thông tin liên lạc cá nhân của anh ấy mà thôi."
"Chỉ vậy thôi ư?"
"Nếu không thì sao?"
Trên thực tế, Tô Nhàn cũng cảm thấy Giang Sách chỉ là một công dân nhỏ bình thường, không có lý do gì để điều động đội trưởng đội cảnh sát.
Nhưng cô ấy luôn cảm thấy lời nói của Giang Sách lúc này là cố ý nói cho qua để lừa gạt cô ấy.
Giang Sách cười, mở cửa xe taxi ra: "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta nên về nhà rồi."
Tô Nhàn lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa, lên xe cùng với Giang Sách.
Giang Sách lái taxi về nhà.
Trên đường về nhà, trong radio luôn phát quảng cáo.
Ngày mai là ngày cuối cùng của năm.
Năm nay sắp trôi qua.
Các buổi biểu diễn đêm giao thừa của Giải trí Ức Mạch và Giải trí Bá Khổng sắp bắt đầu.
Tô Nhàn hỏi: "Anh rể, đêm mai anh sẽ xem buổi biểu diễn đêm giao thừa của Giải trí Ức Mạch, hay là xem Giải trí Bá Khổng?"
Giang Sách mỉm cười: "Xem hết!".