Chí Tôn Chiến Thần - Mộ Thính Bạch

Chương 183: 183: Lão Rết





Vào lúc này, Kỳ Dương có cảm giác như hồi nhỏ bị mẹ mình răn dạy.
Thời khắc này đến đã quá muộn rồi.
Ông ta cúi đầu, không nói thêm một lời nào.
Phí công mưu toan lâu như vậy nhưng tất cả đều thành công cốc.
Ông ta đã thua đến thảm hại.
Lúc này, trên tầng thượng của một tòa nhà gần đó, một chiếc máy bay trực thăng yên lặng dừng lại.
Một người đàn ông với một con rết trên mặt ngồi trên ghế tay cầm ống nhòm lặng lẽ thu hết tất cả những chuyện vừa xảy ra vào mắt.
Người đứng ở bên cạnh chính là Reeves.
“Chủ nhân, xem ra Kỳ Dương không chống đỡ được nữa rồi, có cần tôi điều thuộc hạ đến khẩn cấp không?” Reeves hỏi.
Người đàn ông xua tay.
Reeves nhíu mày: “Chủ nhân, nếu như bây giờ còn không ra tay, Kỳ Dương sẽ hoàn toàn sụp đổ, chúng ta sẽ không chiếm được một đồng tiền của nhà họ Kỳ.”
Người đàn ông cười ha ha.
Ông ta thu ống nhòm lại, nói rất bình thản: “Chiến thần Tu La, yhần la thiên chinh.
Bây giờ chúng ta buông tay sẽ chỉ mất đi một quân cờ Kỳ Dương này.
Nhưng nếu chúng ta cứ cắn lấy không buông thì e là tất cả chúng ta đều bị tiêu diệt.”
Reeves kinh ngạc.
Từ khi anh ta đi theo chủ nhân đến nay, anh ta chưa từng nghe thấy lời nào khiếp sợ như vậy.
Phải biết là công việc của chủ nhân anh ta đều là việc lưỡi đao dính máu, ở biên giới phía tây còn gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, có biệt danh là “Lão Rết.”
Một người kiêu hùng như vậy mà cũng có lúc phải sợ thì có thể tưởng tượng được kẻ thù mà bọn họ đối mặt đáng sợ đến mức nào.
Reeves hiếu kỳ hỏi: “Chủ nhân, kẻ thù mà chúng ta đối đầu không phải là cụ bà nhà họ Kỳ sao? Đáng sợ đến mức đó ư?”
Lão Rết lắc đầu.
“Reeves, cậu ấy à, hiểu biết quá ít.”
“Cụ bà kia thì đã là cái gì? Người tôi kiêng kị là chiến thần Tu La - Giang Sách.”
Reeves nhìn về phía đám người.
Nói đến Giang Sách, anh là một người chỉ dựa vào sức một mình mà liên tiếp phá hoại hành động của bọn họ.
Bây giờ còn điều động nhân lực quy mô lớn, giết bằng sạch thuộc hạ của Kỳ Dương.
Anh ta hỏi: “Chủ nhân, vậy chiến thần Tu La là gì?”
Lão Rết cười ha ha: “Ở biên giới phía tây có một câu nói thế này: Chỉ cần là nơi chiến thần Tu La xuất hiện, hoặc là anh đầu hàng quy thuận, hoặc là rửa cổ chờ chết.”
Reeves nhíu chặt mày: “Thật sự lợi hại đến thế ư?”
Lão Rết gật đầu.
“Ở biên giới phía tây, Lão Rết tôi đây chỉ từng sợ một người, chính là chiến thần Tu La Giang Sách!”
“Nếu chấm điểm cho các thế lực ở vùng biên giới phía tây, Lão Rết tôi nhiều nhất được chín mươi điểm, còn sự tồn tại của chiến thần Tu La là một trăm.”
“Reeves, nếu cậu đã từng ở biên giới phía tây thì sẽ hiểu được một đạo lý: Trên đời này đắc tội ai cũng được, chỉ cần đừng đắc tội chiến thần Tu La.”
“Không còn mạng đấy.”
Lão Rết đứng dậy phủi phủi quần áo, đưa ống nhòm cho Reeves.
“Bây giờ nhà họ Kỳ đã bị Giang Sách nắm được, chúng ta không cần thiết phải cắn mãi không buông.”
“Miếng thịt này, tôi không cần nữa.”
“Còn về số tiền cần để xây dựng quân đội thì để anh ta nghĩ tiếp đi.”
Nói xong, ông ta lên máy bay trực thăng.
Ngay trước khi rời đi, Lão rết nói với Reeves: “Tôi về biên giới phía tây xử lý chút chuyện, cậu đưa người đến vùng Giang Nam của Hoa Hạ, bố trí các thứ trước sau đó tôi sẽ đến tụ họp cùng.”
Reeves cúi người thật sâu.
“Thuộc hạ đã rõ.”
Vù vù vù…
Cánh quạt nhanh chóng chuyển động, máy bay trực thăng chầm chậm bay lên, Lão Rết ngồi máy bay bay về biên giới phía Tây.
Reeves quay người lại nhìn người đàn ông trong đám người kia, tự lẩm bẩm: “Chiến thần Tu La? Giang Sách? Ha ha, anh thật sự lợi hại như chủ nhân nói sao? Tôi rất muốn thử đấy.”

Kỳ Dương cuối cùng bị cảnh sát bắt đi, bà cụ và thuộc hạ sau khi phối hợp điều tra cũng về đến Châu báu Hằng Tinh.
Vừa về đến nhà, bà đã cho gọi mọi người tập trung lại, công bố cho mọi người âm mưu bí mật tạo phản của Kỳ Dương.
Sau khi phía quản lý cấp cao của công ty nghe xong, không ai là không kinh ngạc.
Từ xưa đến nay, chuyện đấu đá trong gia đình luôn cực kỳ kinh khủng.
Chỉ là mọi người không thể tưởng tượng được đấu đá trong nhà họ Kỳ lại dữ dội đến mức này.
Cụ bà hạ tay xuống, ra hiệu mọi người im lặng.
Bà hắng giọng một cái, nói: “Ngoài chuyện trên, vẫn còn một chuyện nữa tôi phải tuyên bố với mọi người.”
Bà cũng không vội nói chuyện mà liếc nhìn từ phải sang trái toàn bộ những người có mặt ở đây một lượt, sau đó mới nói chậm rãi: “Tôi đã có tuổi rồi, không làm được nữa, không chừng một ngày chân cũng không đi được nữa.
Để tránh cho sau này như rắn mất đầu, tôi quyết định sẽ nghỉ hưu từ bây giờ, vị trí chủ nhà họ Kỳ sẽ chính thức giao cho con trai tôi - Kỳ Chấn quản lý.”
Sắc mặt Kỳ Chấn khẽ đổi.
“Mẹ, chuyện này…”
Bà nhìn ông ta một cái: “Lời mẹ đã nói ra sẽ không thay đổi, con đừng nói thêm gì nữa.”
Kỳ Chấn chỉ đành ngoan ngoãn im miệng.
Về quyết định này, mọi người đều không thấy quá bất ngờ.
Bởi ai cũng biết sớm muộn gì cũng có một ngày Kỳ Chấn sẽ kế thừa vị trí gia chủ nhà họ Kỳ.
Chuyện thật sự kinh ngạc phải là quyết định ngay sau đó.
Cụ bà nói tiếp: “Ngoài ra, tôi còn phá lệ cho phép Giang Sách tham gia vào quản lý cấp cao của công ty và chuyển cho cậu ta ba mươi phần trăm cổ phần của gia tộc! Từ nay về sau, nhà họ Kỳ sẽ có một phần ba mang họ “Giang”!”
Mọi người đều kinh ngạc.
Thế này không phải là đùa à?
Trước giờ chưa từng nghe nói có chuyện công ty gia đình để người khác họ gia nhập vào liên minh.
Nếu như anh ta là con rể, cháu rể gì đó bên nhà ngoại thì cũng không nói, nhưng đằng này anh chẳng có quan hệ gì với nhà họ Kỳ cả, là một người ngoài thật trăm phần trăm!
Cụ bà làm như thế không khỏi có chút không coi nhà họ Kỳ là gì.
“Bà chủ, tuyệt đối không thể.”
“Đúng vậy, thần y Giang mặc dù có ơn đối với nhà họ Kỳ nhưng cũng không cần trả ơn đến mức để anh ta vào quản lý cấp cao của gia tộc đâu.
Chỉ cần gửi anh ta một khoản tiền lớn làm quà tạ lễ là được rồi!”
“Bà chủ, bà hãy suy nghĩ lại đi!”
Cụ bà tức giận: “Im miệng hết cho tôi! Nhà họ Kỳ do tôi quyết định hay do mấy người quyết định?”
Thấy bà cụ tức giận như thế, những người khác cũng ngậm miệng hết, không ai dám nói lại câu gì.
Cụ bà nói: “Không có thần y Giang, tôi và Chấn nhi đều chết lâu rồi, không có thần y Giang, thằng súc sinh Kỳ Dương đã chiếm được nhà họ Kỳ, lên làm chủ nhà họ Kỳ rồi!”
“Thần y Giang không chỉ là ân nhân của nhà họ Kỳ chúng ta.”
“Không có thần y Giang thì cũng không có nhà họ Kỳ ngày hôm nay!”
“Nếu không phải vì tôi còn có con trai thì tôi thậm chí còn muốn giao toàn bộ nhà họ Kỳ cho thần y Giang nắm giữ.”
“Đám người các người mà còn ở đây bô bô với tôi, tôi nói cho các người biết, ai còn phản đối một câu nữa thì cút ra khỏi nhà họ Kỳ luôn cho tôi! Bà già đây không nghe cũng không muốn nhìn thấy, có hiểu chưa?”
Mọi người lặng ngắt như tờ.
Ai nghĩ cụ bà lại yêu quý Giang Sách đến thế chứ?
Kỳ Chấn gật đầu nói: “Tôi cũng đồng ý để thần y Giang tham gia vào quản lý cấp cao của công ty.
Thần y Giang văn võ song toàn, ý chí to lớn, nhân phẩm cao đẹp, chúng ta có cầu còn không được, sao lại có thể từ chối chứ?”
Cụ bà cười nói: “Ông chủ nói câu này rất hợp ý ta.
Nói hay lắm, nói hay lắm!”.