Chí Tôn Chiến Thần - Mộ Thính Bạch

Chương 178: 178: Anh Rể Lấy Giúp Em Bộ Đồ Ngủ





Cả hai đội này đều là những đội hình giàu sang quyền thế nhất trong làng bóng đá.
Một trận đấu giữa người giàu với người giàu, chắc chắn sẽ tạo nên một trận gió tanh mưa máu.
Một trận so tài lịch sử giữa các đội bóng đến từ Milan sẽ vô cùng kịch tính, một vé còn khó kiếm chứ đừng nói.
Ngay cả một gia tộc lớn như nhà họ Kỳ cũng chỉ lấy được có mười tấm vé.
Tuy tấm vé này cũng không tính là mắc, nhưng ít ra nó cũng cho ta thấy được tấm lòng người đưa.
Kỳ Chấn cười ha hả: "Thành phố Milan này, ngoài sự thời thượng, hào nhoáng bên ngoài ra thì tiêu chí lớn nhất của người nơi đây chính là bóng đá.
Nếu đã đến đây rồi còn không xem bóng đá, thì coi như đến cũng như không ấy mà."
Giang Sách gật gật đầu.
Đi xem bóng đá thư giãn đầu óc cũng tốt, ít ra thì vẫn khỏe hơn là việc dẫn Tô Nhàn đi mua sắm quần áo với túi xách các kiểu.
Kỳ Chấn nói: "Ngày mai cả nhà chúng tôi sẽ đi xem trận đấu cùng nhau, thần y Giang, lúc đó cậu hãy đi cùng đi, chúng tôi sẽ khiến cậu cảm nhận được thế nào là bầu không khí sôi động của thành phố bóng đá này."
“Được!”
Cụ bà thúc giục mọi người mau chóng ngồi xuống: "Bà già này đói bụng lắm rồi đấy, tới đây ngồi đi, cùng ăn cơm nào, đừng đứng trơ ra đấy nữa."
Mọi người vui vẻ ngồi xuống, hân hoan nâng cốc mời rượu nhau.
Còn Tô Nhàn thì đói sắp không chịu nổi nữa rồi, nên vừa ngồi xuống bàn cô ấy đã quét sạch toàn bộ, mặc kệ những người đang có mặt trên bàn ăn, chính thức coi bọn họ là không khí.
Giang Sách ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: "Ăn từ từ thôi, không ai tranh ăn với em đâu."
Cụ bà thấy vậy thì cười ha ha: "Không sao hết không sao hết, cứ ăn thoải mái đi, bà già này lại rất thích những đứa trẻ tính tình thẳng thắn thế này, tốt lắm, rất tốt."
Sau khi uống đủ rượu, ăn no cơm, Giang Sách và Tô Nhàn đứng dậy tạm biệt mọi người.
Cụ bà lên tiếng hỏi: "Hai cô cậu hiện đang sống ở đâu?"
“Trước mắt chúng tôi đang sống ở khách sạn mà công ty du lịch sắp xếp."
“Ồ? Vậy thì nó chắc hẳn cũng không phải khách sạn quá tốt đâu nhỉ, chỉ sợ ở thế sẽ có nhiều bất tiện cho hai cô cậu.
Hay thế này đi, trời cũng tối rồi, không còn sớm nữa, nếu hai cô cậu không chê thì có thể ở lại nhà bà già này, không cần về khách sạn nữa."
Giang Sách vốn muốn từ chối, nhưng anh lại không nỡ cự tuyệt lòng hiếu khách của cụ bà.
Cụ bà gọi một người làm trong nhà tới, kêu anh ta dẫn Giang Sách và Tô Nhàn vào phòng nghỉ ngơi.
Lúc này hai người cũng không từ chối gì nữa, đi theo sau tên người làm lên tầng sáu, tìm một gian phòng sạch sẽ rồi mở cửa bước vào.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi tất cả, tên người làm lập tức rời đi ngay.
Mãi cho đến khi người làm đó ra khỏi phòng, Giang Sách mới xấu hổ nhận ra một điều, đó là tên người làm kia chỉ chuẩn bị cho bọn họ một căn phòng duy nhất! Như vậy cũng có nghĩa, tối hôm nay anh và Tô Nhàn phải ở chung với nhau!
Và điểm mấu chốt chính là, căn phòng này chỉ có một chiếc giường.
Giang Sách cạn lời, chẳng lẽ cụ bà đó thật sự cho rằng anh và Tô Nhàn là người yêu của nhau hay sao?
Tô Nhàn thì ngược lại với anh, cô ấy mừng thầm trong lòng, tuy nhiên trên mặt lại không có bất kỳ biểu hiện nào bất thường cả.
Cô ấy chống nạnh, ra vẻ tức giận nói: "Anh rể, giờ tính sao đây? Chắc anh cũng không định ngủ chung giường với em đâu nhỉ?"
Tuy ngoài mặt thì tỏ vẻ giận dữ, nhưng thực tế nội tâm cô ấy đang gào thét, không ngừng khẩn cầu Giang Sách hãy trả lời đồng ý.
Đáng tiếc là...!
Giang Sách duỗi tay với lấy một chiếc khăn trên giường, đem trải xuống nền đất.
“Đêm nay, em ngủ trên giường, anh sẽ ngủ dưới đất."
Tô Nhàn mím miệng, cảm thấy mất hứng: "Hừ, vậy thì anh cố mà giữ đúng bổn phận của mình, đừng có làm chuyện xấu gì đấy.
Nếu anh dám nhân lúc em ngủ say, sấn tới chỗ em rồi "xuống tay" thì lúc nào về nhà em sẽ nói với chị đấy!"
Giang Sách thở dài một hơi.
Cả kể có cho thêm một cái lá gan anh cũng không dám làm.
Giờ cũng không còn sớm nữa, hơn nữa hai người cũng đã mệt mỏi suốt cả ngày nay rồi.
Ban đầu là ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, rồi lại đánh nhau, giờ đến uống rượu nên cũng người kiệt sức, ngựa hết hơi từ lâu rồi.
Tô Nhàn cởi áo khoác, dép lê và tất.
Bàn chân trần trụi đi về phía phòng tắm, vừa đi vừa nói: "Em đi tắm đây, anh không được nhìn lén đâu đấy."
Giang Sách lắc đầu cười khổ.
Tô Nhàn bước vào phòng tắm, cô ấy đóng cửa phòng lại, sau đó, tiếng nước chảy từ vòi hoa sen vang lên.
Vì phòng tắm ở đây được thiết kế bằng kính thủy tinh mờ, tuy người bên ngoài không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong, nhưng điều đáng ngại là dưới sự tác động của ánh đèn, bóng dáng người bên trong hiện lên rất rõ ràng, toàn cảnh thân hình đều in hết lên tấm kính thủy tinh!
Dáng người Tô Nhàn lại rất đẹp, thân hình chữ S, nhìn trước nhìn sau chỗ nào cũng đẹp cả.
Nguyên vậy cũng đủ để thỏa mãn trí tưởng tượng của đàn ông.
Chỉ thấy đằng sau tấm kính thủy tinh kia, bóng dáng người phụ nữ đang cởi bỏ lớp quần áo, sau đó xả nước tắm rửa.
Dáng người đẹp hoàn mỹ của Tô Nhàn hoàn toàn hiện rõ mồn một trên lớp kính thủy tinh mờ, mặc dù không nhìn được những chỗ chủ chốt, nhưng dáng người kia cũng đủ để mê hoặc người khác rồi.
Nếu đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào khác, nhìn thấy cảnh này, họ đã thèm nhỏ dãi từ lâu rồi.
Giang Sách khẽ lắc đầu, anh quay mặt đi hướng khác, bật TV lên xem.
Chuyện khiếm nhã không nên coi.
Trong lòng anh chỉ có một người là Đinh Mộng Nghiên, chưa kể Tô Nhàn lại là em gái của Đinh Mộng Nghiên, vậy nên anh quyết không thể làm càn làm ẩu, chỉ nghĩ cũng không được phép.
Nửa giờ sau, Tô Nhàn rửa mặt chải đầu xong, tự nhiên kêu lên một tiếng.
Giang Sách quay lại nhìn, anh hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Tô Nhàn nói với giọng nũng nịu: "Ôi, anh rể, em đi tắm mà quên không cầm quần áo theo rồi, anh lấy hộ em được không?"
“Hả?”
Giang Sách muốn đứng tim quá.
Chuyện kiểu này mà vẫn làm được sao?
Anh xấu hổ đến nỗi mặt mày đỏ bừng, nói lời chính đáng: "Không được, anh không đi đâu, em tự ra lấy không được à?"
Tô Nhàn đứng trong phòng tắm vừa ngại vừa giận, cô ấy nói: "Anh rể, anh muốn em trần trụi như này chạy ra lấy quần áo sao? Có phải anh muốn em làm vậy để tiện cho anh nhìn lén không hả?"
Giang Sách thực sự cạn lời, giờ biết thế nào mà làm đây?
Có điều, nếu cẩn thận ngẫm lại thì cũng đúng.
Anh cắn chặt răng, đứng dậy đi tới bên cạnh vali hành lý của Tô Nhàn, hỏi: "Muốn mặc quần áo gì?"
“À, áo ngủ là được rồi."
Giang Sách hít sâu mấy hơi, anh mở vali ra, tìm áo ngủ, nhưng kết quả còn chưa tìm được cái áo ngủ nào thì một đống đồ nội y đã bắn ra ngoài, rơi vương vãi trên nền đất.
Mùi hương đẹp đẽ đặc trưng của cô gái đang tuổi xuân thì phả vào lỗ mũi, khiến Giang Sách phiền muộn cực kỳ.
Anh liên tục nuốt nước miếng, cẩn thận thu gọn đống đồ nội y rơi tung tóe lại, sau đó tiếp tục tìm áo ngủ.
Giang Sách hít sâu một hơi rồi đứng dậy đi tới đứng trước cửa phòng tắm, nói: "Áo ngủ đây, anh đưa cho em kiểu gì được?"
“Anh quay người đi chỗ khác, cầm quần áo tiến lại gần hơn chút là được."
“Được.”
Giang Sách nghe lời xoay người đi, sau đó, cửa phòng tắm nhẹ nhàng mở ra, anh dựa theo chỉ thị của Tô Nhàn cầm quần áo tiến lên chút.
Vốn tưởng tất cả sẽ kết thúc ở đây.
Nhưng ai ngờ...!
Tô Nhàn nắm lấy cánh tay Giang Sách, rồi đột nhiên, cô ấy dùng sức kéo mạnh anh vào bên trong.
Lúc này Giang Sách không nhìn cũng không được nữa rồi!
Anh lại nhớ tới thân hình đẹp mỹ miều hiện trên tấm kính thủy tinh mờ khi nãy, nhớ tới giọng nói mềm mại của Tô Nhàn, nhớ tới đống đồ nội y của thiếu nữ rơi ra khỏi vali.
Giang Sách máu nóng dồn lên não.
Cảm giác cả người khô nóng, khó chịu vô cùng.
“Tô Nhàn, không thể.”
“Em đừng làm loạn!"
Sau khi tiếng rống to của Giang Sách qua đi, điều xấu hổ xảy ra chính là...!Tô Nhàn ung dung đứng trước mặt anh, quần áo đã mặc chỉnh tề.
Từ trên xuống dưới đều che đậy kín mít.
“Anh rể, anh mới nói cái gì không thể cơ?" Tô Nhàn cố ý hỏi lại.
“Ừm..." Giang Sách xấu hổ nuốt nước miếng.
Nhưng Tô Nhàn lại đột nhiên "hiểu ra", cô ấy chỉ chỉ vào Giang Sách nói: "Anh rể, có phải anh nghĩ em vẫn trần trụi đúng không? Không phải anh đang nghĩ em muốn làm với anh mấy chuyện vớ vẩn đấy chứ hả? Trời ơi, anh rể, anh thật háo sắc nha!"
Giang Sách hết đường chối cãi.
Đáng thương cho một người đường đường là chiến thần Tu La, lúc ở trên chiến trường thì anh dũng giết địch, ra tay mà mặt không đổi sắc, vậy mà giờ phút này lại chịu thua bởi một cô nhóc.
Bị một cô gái đang tuổi xuân thì đùa giỡn đến nỗi xoay vòng vòng.
Anh hừ lạnh một tiếng: "Nhàm chán!"
Anh xoay người đi ra khỏi phòng tắm.
Tô Nhàn che miệng cười khúc khích, đây là lần đầu tiên cô ấy chiếm thế thượng phong trước Giang Sách..