Chí Tôn Chiến Thần - Mộ Thính Bạch

Chương 162: 162: Nấc Cụt





Trong vòng hơn một tháng sau, mỗi ngày Giang Sách đều chạy đến y quán Nhân Trị.
Tân Tử Dân cũng dạy dỗ không hề keo kiệt, một mặt là bởi ông ấy muốn báo đáp ân tình của Giang Sách, mặt khác cũng bởi vì ông có thể nhìn thấy bóng dáng con trai mình trên người Giang Sách.
Nếu như Tân Kỳ vẫn còn sống, nó cũng tầm tuổi như Giang Sách bây giờ.
Mỗi lần nhìn thấy Giang Sách, Tân Tử Dân đều sẽ cảm thấy hơi buồn rầu.
Trong quá trình ông ấy dạy Giang Sách thỉnh thoảng sẽ hỏi anh một số chuyện liên quan đến Tân Kỳ.
Lâu dần quan hệ giữa hai người cũng này càng hòa hợp.
Tân Tử Dân thường nghĩ, nếu như Giang Sách vẫn chưa kết hôn thì tốt biết mấy, anh và Tân Uẩn xứng đôi biết bao nhiêu?
Aiz… Ông trời không có mắt mà!
Sau hơn một tháng trời chăm chỉ học hành, thêm vào đó Giang Sách cũng có thiên phú trong việc học y nên đã nhanh chóng nắm bắt được toàn bộ “khí thuật” của nhà họ Tân, hơn nữa cũng đã nắm được năm sáu phần của “Bát quái khí châm”.
Những kiến thức y thuật khác của nhà họ Tân, Giang Sách cũng đã lướt qua một lượt.
Hiện tại mặc dù Giang Sách không thể so sánh với người cấp bậc cao như Tân Uẩn hay Tân Tử Dân, nhưng cũng có thể coi là bác sĩ tương đối ưu tú rồi.
Nhất là “Bát quái khí châm” mà anh đã học được, đó là thứ mà tất cả các bác sĩ khác đều không có.
Hôm đó, mặt trời còn chưa lặn hẳn, ráng đỏ phủ cả một vùng chân trời.
Giang Sách lê tấm thân mệt mỏi về nhà, còn chưa kịp ngồi xuống, Đinh Mộng Nghiên đã nói với anh: “Anh đi thay đồ đi rồi ra ngoài ăn cơm.”
“Hả? Hôm nay không ăn cơm ở nhà sao?”
“Không ăn cơm ở nhà, thím hai với chú hai đến, ông nội gọi chúng ta đến ăn cơm.”
“Chú hai? Thím hai?”
“Chính là ba mẹ của Đinh Phong Thành đó, trước giờ bọn họ vẫn sống ở nước ngoài, hôm nay mới về nước.”
“À.”
Giang Sách thay quần áo rồi cùng với Đinh Mộng Nghiên, Đinh Khải Sơn và Tô Cầm cùng nhau đến một nhà hàng gần đó, đi vào một phòng riêng.
Đinh Trọng và Đinh Phong Thành đã đến từ sớm.
Ở bên cạnh Đinh Phong Thành có một nam một nữ đang ngồi, khoảng tầm bốn năm mươi tuổi, quan hệ nhìn có vẻ khá thân thiết.
Đó chính là ba của Đinh Phong Thành - Đinh Vân Trấn và mẹ anh ta - Lương Điệp.
Sau khi nói vài câu khách sáo với nhau, mọi người tự ngồi xuống vị trí của mình.
Đinh Vân Trấn nhìn về phía Đinh Khải Sơn, dùng giọng hơi có phần châm chọc nói: “Khải Sơn à, vừa rồi anh với ba có nhắc đến em, nghe nói dạo gần đây em vẫn làm việc ở cục thủy lợi à?”
“Đúng vậy.”
“Anh nói này Khải Sơn, em cũng đã ở đó làm việc mười mấy hai mươi năm rồi đúng không? Sao vẫn chỉ là một quản lý nhỏ thế? Tiền lương một tháng được mấy đồng mấy cọc chứ? Em xem mình xem, làm anh không biết phải nói gì nữa, em cứ ngu dốt như vậy cả đời, không biết theo đuổi gì cả.
Trong ba anh em nhà họ Đinh chúng ta, chỉ có em là không có tiến triển nhất đấy.”
Đinh Khải Sơn không đáp lại, chỉ âm thầm tức giận.
Quả thật là so với Đinh Vân Trấn, một quản lý nhỏ ở cục thủy lợi như ông cơ bản là không đáng nhắc tới.
Đinh Vân Trấn dù sao cũng là trưởng chi nhánh của một ngân hàng ở nước ngoài, thân phận, địa vị, tiền bạc, muốn gì có đó, số tiền một ngày ông ta kiếm được còn nhiều hơn Đinh Khải Sơn kiếm cả tháng.
Trước mặt anh hai, Đinh Khởi Sơn chưa từng ngóc đầu lên nổi.
Con người đều thích xu nịnh cả.
Đều là con mình nhưng Đinh Trọng không có chút hảo cảm nào với Đinh Khải Sơn, hồi trước còn vì chuyện mượn tiền mà cãi nhau ầm ĩ.
Nhưng ông ta lại cực kì coi trọng con trai thứ là Đinh Vân Trấn.
Đinh Trọng cười híp mắt hỏi: “Vân Trấn à, dạo này công việc của con sao rồi, vẫn ổn cả chứ?”
Đinh Vân Trấn cười đáp: “Ba, ba cứ yên tâm, công việc kia của con cũng nhàn nhã lắm, cũng chẳng phải làm gì cả.
Không giống với một số người ngày nào cũng mệt muốn chết mà lại chẳng kiếm được mấy đồng mấy cọc.”
Câu này rõ ràng là đang chọc ngoáy Đinh Khải Sơn.
Đinh Trọng nghe thấy thế cũng không tức giận mà trái lại còn vui vẻ.
Chỉ cần con trai thứ của ông ta làm ăn được thì ông ta thấy sao cũng tốt hết.
Lúc này, Lương Điệp ngồi bên cạnh Đinh Vân Trấn cố ý làm rơi đũa xuống đất gây ra động tĩnh để thu hút sự chú ý của mọi người qua bên đó.
Sau đó bà ta nhìn Đinh Trọng, dùng giọng điệu quái gở nói: “Ba à, con ở bên ngoài nghe được một chuyện, không biết thật giả thế nào, ba nói cho con biết với.”
“Chuyện gì vậy?”
“Con nghe nói ba chuyển năm phần trăm cổ phần của gia đình mình xuống dưới danh nghĩa Đinh Mộng Nghiên, có chuyện này không ạ?”
Sắc mặt của Đinh Trọng lập tức trầm xuống.
Chuyện này ông ta vẫn canh cánh trong lòng mãi, bởi chuyện này không phải là ý của ông ta, nhưng dưới tình hình đó, lấy năm phần trăm cổ phần so với thương hiệu, danh tiếng của cả gia tộc, ông ta không thể không lựa chọn cách làm đó.
Lúc này Lương Điệp hỏi đến, ông ta chỉ đành lắc đầu thở dài.
“Chuyện này là thật.”
“Vậy sao? Ba à, ba hồ đồ quá!” Sắc mặt Lương Điệp không vui nói: “Nhà họ Đinh ta mặc dù không phải là gia tộc lớn gì nhưng dù gì cũng có chút máu mặt, sao lại có thể để một đứa con gái nắm giữ cổ phần được? Còn Phong Thành nhà chúng ta lại chẳng có chút cổ phần nào! Sau này nhà họ Đinh còn cần đàn ông làm chủ gia đình, Phong Thành nhà chúng con chính là người thừa kế tương lai nữa.
Ba à, sao ba lại đi thiên vị một đứa cháu gái thế?”
“Ba nghĩ cho kĩ đi ba, nhà họ Đinh ta mà rơi vào tay Đinh Mộng Nghiên, cô ta còn là một đứa con gái phải gả cho người ta, như thế biết đâu sau này nhà họ Đinh không mang họ Đinh nữa mà đổi thành họ Giang mất!”
Sắc mặt của tất cả mọi người ở đó đều trầm xuống.
Chuyện nghiêm túc quan trọng như vậy phù hợp nói vào lúc này sao?
Đinh Mộng Nghiên nắm chặt lòng bàn tay.
Cô rất ghét bà thím hai này, nhưng bà ta lại có thẻ xanh ở nước ngoài, còn là một bác sĩ kiệt xuất trong giới y học, bất kể thu nhập hay địa vị đều cao hơn cô.
Ghét bà ta xong rồi làm sao nữa?
Hay là chỉ có thể nhẫn nhịn?
Nếu như là một người khác nói ra câu này, Đinh Trọng đã tức lật bàn từ lâu rồi.
Nhưng lời này lại là do Lương Điệp nói ra nên ông ta không những không giận mà còn cảm thấy rất có lý.
Lương Điệp quả thật đã nói đến chuyện ông ta vẫn khắc trong lòng.
Đinh Trọng vẫn luôn muốn để cho Đinh Phong Thành tiếp quản.
Nhưng trước mắt đôi cánh của Đinh Phong Thành còn chưa đủ cứng cáp, anh ta vẫn còn quá non, năng lực trên tất cả các mặt đều kém nhiều so với Đinh Mộng Nghiên.
Nhưng nó là đứa cháu trai duy nhất!
Huống chi ba mẹ của Đinh Phong Thành còn mạnh hơn nhiều so với ba mẹ của Đinh Mộng Nghiên, kể cả Đinh Phong Thành không làm được việc thì vẫn còn có thể dựa vào thân phận trưởng chi nhánh của Đinh Vân Trấn khiến cho nhà họ Đinh khá lên từng ngày.
Hơn nữa còn có một người mẹ là bác sĩ nội khoa có thẻ xanh ở nước ngoài nữa.
Tiền tài của hai người họ còn nhiều hơn so với Đinh Trọng.
Còn nhìn lại Đinh Mộng Nghiên thì… Haiz…
Mặc dù cô có năng lực cá nhân nhưng nói cho cùng cũng chỉ là đứa con gái.
Cô còn gả cho một thằng chồng vô dụng đến nhà vợ ở rể, mẹ cô là một phụ nữ nội trợ không có năng lực gì cả, ba cô cũng chỉ là một người nghèo kém, cả đời làm ở cục thủy lợi mà thôi.
Trông cậy Đinh Mộng Nghiên chèo trống được nhà họ Đinh sao?
Nếu vậy thì chẳng khác gì trò đùa.
Trong lòng Đinh Trọng vẫn luôn mong sẽ để Đinh Phong Thành tiếp quản gia tộc, nhưng vấn đề là tiếp nhận thế nào? Vào lúc nào?
Ông ta huơ tay: “Thôi được rồi, không nói đến vấn đề này nữa, chúng ta ăn cơm trước đã.”
Đinh Trọng vừa cầm đũa lên chuẩn bị gắp thức ăn thì đột nhiên cảm thấy bụng không thoải mái, một luồng khí liền chạy lên theo yết hầu rồi nấc một cái.
Ông ta bịt miệng lại.
“Còn chưa ăn cơm đã nấc cụt rồi, xin lỗi cả nhà nhé.”
Ông ta còn chưa nói xong lại nấc thêm cái nữa.
Nấc liên tiếp, hết cái này đến cái kia.
Đinh Trọng cười khổ lắc đầu nói: “Aiz, dạo gần đây không biết ba bị làm sao, cứ cảm thấy có một luồng khí trong bụng, suốt ngày nấc cụt, khó chịu thật.”
Lương Điệp ở bên cạnh cười nói: “Ba, ba có bệnh gì cứ nói với con, dù sao con cũng là bác sĩ nội khoa chuyên nghiệp mà.”.