Chỉ Sợ Tương Tư Khổ

Chương 4




Thiên Sơn, được xưng là Thiên Liên Sơn,bởi vì núi trùng điệp kia tựa như ngàn đóa hoa sen hiện ra, là một trong ba danh lam thắng cảnh vùng quan ngoại.

Ông ngoại Nhiếp Đông Nhạn là Tông ChấnNhạc lại xây nhà giữa khu rừng ngàn năm đây tiếng thông reo, đặt tại khe núi, phía sau có thác nước chảy xuống, hai bên là cổ thụ cao ngút trời, giống như ẩn sĩ xuất thế thanh cao trong sạch, như thế nào cũng khôngnghĩ ra chủ nhân là một đại hán tử vạm vỡ, thô lỗ phóng khoáng, còn cócon ông, con dâu cùng với cháu trai.

“Ông ngoại!”

Vừa thấy Tông Chấn Nhạc, Nhiếp Đông Nhạn tựa như chim yến nhỏ bay thẳng vào trong lòng ông, mà từ đáy mắt TôngChấn Nhạc toát ra sự hiền lành cùng trìu mến, có thể nhìn ra ông rất yêu quý cháu gái của mình.

“Ba năm không thấy, thật láu lỉnh, mau để cho ông ngoại ngắm cái nào… Ồ, thật sự là càng ngày càng giống mẹ cháu.”

Nhiếp Đông Nhạn ngây thơ ngắm nhìn khuôn mặt nhân từ ung dung của Tông Chấn Nhạc. “Cha cũng nói như vậy mà!”

Nhắc tới đến cha của Nhiếp Đông Nhạn,mặt Tông Chấn Nhạc thoáng cái thành mặt ngựa, “Hừ hừ, tên kia còn sốngkhông? Thật sự là ông trời không có mắt!” Vui sướng trong nháy mắt đãtrôi đi mất. “Đến, ngoan nào, nói cho ông ngoại, cha cháu đối xử vớicháu có tốt không, có từng khi dễ cháu không?”

“Này…” Nhiếp Đông Nhạn do dự một chút,khóe mắt liếc nhìn Lý Mộ Bạch đứng yên một bên. “Ông ngoại, cái này đểnói sau đi! Trông kìa, người ta cực nhọc đưa cháu đến, ông sao lại đốixử lạnh nhạt để người ta đứng bên kia?”

“A! Đương nhiên, đương nhiên.” Tông Chấn Nhạc chắp tay với Lý Mộ Bạch. “Làm phiền vị công tử này hộ tống Nhạnnhi đến vậy, lão phu tạ ơn.”

“Không dám, Tông lão gia tử,” Lý Mộ Bạch tư văn nhã nhặn chắp tay hoàn lễ. “Làm phiền Nhiếp cô nương khổ sở chờđợi tám năm, đây là chuyện vãn sinh nên làm.”

“Hả? Tám năm?” Tông Chấn Nhạc mang vẻ mặt nghi ngờ, mờ mịt khó hiểu.

Nhiếp Đông Nhạn bỗng chốc nở nụ cười.“Đừng kể việc kia nữa, mau để cho lão nhân gia đi nghỉ ngơi thôi! Chúngta… A! Đúng rồi, cậu, mợ đâu?”

“Nhạc phụ của cậu cháu tổ chức đại thọ, bọn họ đi chúc thọ, ước chừng nửa tháng sau mới có thể trở về.”

“Vâng, vậy ngày hôm nay để cháu xuống bếp, ông ngoại, ông tiếp đón Lý công tử a!”

Dứt lời, Nhiếp Đông Nhạn lập tức vội vàng đi ra phòng sau, Tông Chấn Nhạc lại hào phóng lôi kéo Lý Mộ Bạch cùng nhau ngồi xuống.

“Đến đến, vị công tử này, ngươi còn không có nói cho lão phu tôn tính biết đại danh đấy?”

“Làm phiền Tông lão gia tử quan tâm, vãn sinh Lý Mộ Bạch.”

“Thì ra là Lý công tử, như vậy ngươi quen biết Nhạn nhi như thế nào?”

“A, nói thì dài dòng, nguyên nhân là một tiểu Bạch xà…”

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Đêm khuya, cửa phòng Tông Chấn Nhạc độtnhiên vang lên vài tiếng đập cửa nhỏ, Tông Chấn Nhạc đang định đi ngủkinh ngạc liền mở cửa phòng.

“Hả? Nhạn nhi, đã trễ thế này, cháu…”

“Suỵt~~” Nhiếp Đông Nhạn ám chỉ TôngChấn Nhạc nói nhỏ thôi, lại lấy âm thanh không thể nhỏ hơn mà nói: “Ôngngoại, cháu có chuyện rất trọng yếu muốn nói với ông.”

“Bây giờ?”

Nhiếp Đông Nhạn nghiêm túc gật đầu. “Bây giờ, nếu không thì không còn kịp nữa rồi.”

“Được rồi!” Tông Chấn Nhạc hồ nghi mở cửa để nàng tiến vào. “Nhưng mà rốt cuộc là có chuyện gì…”

Cửa đóng lại, không ai biết Nhiếp ĐôngNhạn cùng Tông Chấn Nhạc đã nói những gì, nhưng bọn hắn quả thật nóichuyện thật lâu, khi Nhiếp Đông Nhạn rời phòng của Tông Chấn Nhạc thì phía đông đã lấp ló ánh mặt trời.

Vẻ mặt Nhiếp Đông Nhạn mỏi mệt, nhưng trên môi lại nụ cười hài lòng, còn có một phần thắm thiết chờ mong.

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Hôm sau, sau khi hộ tống Nhiếp Đông Nhạn đến Thiên Sơn, Lý Mộ Bạch liền mở miệng muốn cáo từ, nhưng Tông ChấnNhạc lấy danh trưởng bối giữ hắn lại.

“Ngươi không chịu ở lại mười ngày nửa tháng, thì chính là khinh thường lão phu!”

Áp bức lớn như thế để lên đầu hắn, Lý Mộ Bạch với cá tính dịu dàng lập tức khuất phục, vì thế, hắn lại ở lại.

Kỳ quái là, bình thường, trừ bỏ giặtquần áo quét tước nấu cơm ở ngoài, Nhiếp Đông Nhạn dường như đều trốn ởtrong phòng, không hiểu được đang làm những thứ gì. Tông Chấn Nhạc lạimỗi ngày lôi kéo Lý Mộ Bạch nói chuyện trời đất, tán gẫu trời nam đấtbắc, hơn phân nửa là Tông Chấn Nhạc nói, Lý Mộ Bạch luôn lẳng lặng nghe, trong ánh mắt nhu hòa cũng chưa từng toát ra một tia không kiên nhẫn.

Như vậy qua hơn mười ngày sau, vào mộtbuổi sáng, sau khi dùng qua đồ ăn sáng, Nhiếp Đông Nhạn lại trở vềphòng, Tông Chấn Nhạc cùng đi Lý Mộ Bạch ra khỏi phòng đi dạo, vỗ vỗ cái bụng thỏa mãn, nói chuyện phiếm lại dường như đang hỏi: “Lý công tử,tay nghề của Nhạn nhi không tồi chứ?”

“Rất tốt.” Lý Mộ Bạch chân thành đồng ý.

“Mấy ngày nay, hơn phân nửa thời giancháu ta ở trong phòng là nữ công gia chánh chiêu đãi chúng ta, xem ranàng cũng rất tĩnh lặng.”

“Nói rất đúng.”

“Còn có, vợ lão phu không ở đây thì trong nhà từ trong ra ngoài cũng đều do nàng xử lý, ngươi cho rằng…”

“Lão gia tử?”

“Nàng sẽ là một thê tử tốt chứ?”

“Không thể nghi ngờ.”

Tông Chấn Nhạc nở nụ cười vừa lòng, rồi sau đó nghiêng mắt đến nhìn chăm chú Lý Mộ Bạch một lát.

“Lý công tử, chúng ta tản bộ một lát, thế nào?”

“Lão gia tử có hưng trí, đương nhiên vãn sinh sẽ tháp tùng.”

Vì thế, Tông Chấn Nhạc đi đầu hướng thác nước sau nhà mà đi.

Trời, trong xanh, mây trắng giống nhưsợi bông bay ở trên trời, dãy núi bốn phía bình thản mà tĩnh lặng, màcàng ngày càng rõ ràng, âm thanh thác nước chảy ầm ầm như tiếng sấm.

Một lát sau, bọn họ đi tới trước thác nước, tiếng nước ầm vang, đinh tai nhức óc.

“Thật sự là hùng vĩ a!” Lý Mộ Bạch thấp giọng tán thưởng.

Hơi nước mông lung tràn ngập ở bốn phíathác nước, giống một mảnh trời mênh mông mờ mịt, Lý Mộ Bạch khoanh tayđứng lặng nhìn thác nước như thiên quân vạn mã chảy xuống, phía sau vàibước là Tông Chấn Nhạc vẻ mặt vẻ kinh ngạc.

Quần áo của hắn đã ướt sũng, giọt nướctrong suốt tô điểm ở đuôi lông mày khóe mắt cùng tóc mai, nhưng trênngười Lý Mộ Bạch lại không có nửa giọt nước ── toàn bộ hơi nước đều ởphía ngoài cách thân hắn một thước, giống như một màn vô hình bảo vệ cho hắn ở phía trong.

Tông Chấn Nhạc trợn mắt há mồm nhìn xem.

Thì ra người đọc sách nhìn qua dường như tay trói gà không chặt quả thực có võ công, cháu ngoại cũng không có lừa hắn.

Chớp mắt, đột nhiênTông Chấn Nhạc nângchưởng đánh ra hai cổ chưởng lực dũng mãnh, nhưng Lý Mộ Bạch lại giốngnhư sau lưng có mắt, khi kình khí tới phía sau lưng hắn đột nhiên lạigiống như đóa mây bay dường như tiêu tan mất, không chút trọng lượnggiống như cọng lông chim đứng ở giữa không trung trên dòng nước, sau đóchậm rãi quay đầu, lấy ánh mắt vô cùng nhu hòa hỏi nhìn Tông Chấn Nhạc.

“Lão gia tử, có chuyện gì sao?” Âm thanh của hắn nhẹ như gió thổi, lại lấn át tiếng nước như sấm truyền đến màng nhĩ Tông Chấn Nhạc.

Tông Chấn Nhạc lại cứng họng, cằm há ra lại không ngậm vào được.

Trời ơi, cái này mà cũng là võ công à?

Hơn nửa ngày sau, ông mới phục hồi tâm trạng kinh ngạc, cười to. “Tốt, một ngườiđọc sách, đến đây, tay chân lão phu lâu rồi không hoạt động, đến bồitiếp lão phu vài chiêu đi!”

Thét một tiếng, thân hình như chim ưng lại giống như con hổ hung bạo nhào về phía trước…

Nhiếp Đông Nhạn nhìn Lý Mộ Bạch cả người khô mát, lại nhìn ông ngoại cả người ướt đẫm, giống như mới từ trongnước đi ra, hoang mang không hiểu.

“Ông ngoại, người đã đến tuổi này rồi, còn chạy tới nghịch nước sao? Hay là ngươi đi bơi lội thuận tiện giặt quần áo?”

Tông Chấn Nhạc xấu hổ khụ một tiếng, lại cười dài vỗ vỗ đầu vai Lý Mộ Bạch, nháy mắt với cháu ngoại nói: “Tiểutử này, quả nhiên là cừ thật!” Sau đó cao hứng lại càng dùng sức vỗ vỗđầu vai Lý Mộ Bạch. ” Hiền chất, đợi lão phu thay quần áo, chúng ta đếnuống hai chén.”

Hiền chất?

Nhiếp Đông Nhạn nghe vào trong tai, mừng thầm ở trong lòng, lập tức hiểu được ông ngoại đã chấp nhận Lý Mộ Bạch.

“Rõ thật là, nam nhân chỉ thích uốngrượu!” Nàng gắt giọng, lại vẫn xoay người đi hướng phòng bếp. “Cháu đigiúp mọi người chuẩn bị mấy thứ đồ ăn nhắm rượu.”

Chỉ cần ông ngoại hỗ trợ, sự tình đã thành công một nửa.

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Khi Lý Mộ Bạch một lần nữa đưa ra lời cáo từ thì đã là tháng bảy đầu thu.

Lúc này Tông Chấn Nhạc cũng không giữlại hắn, lại chăm chú nhìn hắn thật sâu sắc, sau một lúc lâu, nghiêm mặt nói: “Hiền chất có thể rời khỏi, nhưng trước hết phải cho lão phu mộtcái công đạo.”

“Công đạo?” Lý Mộ Bạch sửng sốt. “Cái này… Thứ lỗi vãn sinh không hiểu ý của lão gia tử.”

“Không hiểu?” Đột nhiên sắc mặt TôngChấn Nhạc trầm xuống. “Hiền chất đã nhìn thấy thân mình của Nhạn nhi,hiền chất không nên có cái công đạo sao?”

Lý Mộ Bạch nhất thời ngu ngốc.”Nhưng… Nhưng này phải..”

“Ngươi cũng đọc qua mấy quyển sách, nênhiểu rằng tình mạng con người cũng không phải quan trọng nhất, quantrọng nhất là trong sạch, nhất là trong sạch của một nữ hài tử, thânmình Nhạn nhi bị hiền chất nhìn thấy, trong sạch của nàng đã mất, hiềnchất bảo nàng sau này gả cho người khác như thế nào?”

Bên phải bị hắn nhìn, bên trái bị hắn nhìn , Lý Mộ Bạch lại lúng túng đến mặt đỏ lên.

“Nhưng… Nhưng mà…”

“Chính là Nhạn nhi cũng nói, nếu hiềnchất không thể cưới nàng, nàng đành phải xuất gia làm ni cô.” Tông ChấnNhạc không cho hắn cơ hội nói cho hết lời. “Hiện tại, ngươi nói phải làm sao?”

Lý Mộ Bạch há miệng, nói không nên lời.

“Hừ, làm thế nào đây?” Tông Chấn Nhạctừng bước ép sát.”Rốt cuộc là để Nhạn nhi xuất gia đi, hoặc là ngươiphải có trách nhiệm đến cưới nàng, thế nào cũng phải có một câu đấy!”

“Vãn sinh… Vãn sinh…” đầu Lý Mộ Bạch đầy mồ hôi, nét thanh tú trên mặt hiện lên một mảnh quẫn bách bất an, ánhmắt đã có một chút hào quang lập lòe khác thường. Là cảm động? Là kíchđộng? Hoặc là cả hai ư?

Tông Chấn Nhạc không vui nheo hai mắt lại. “Chẳng lẽ ngươi cho rằng Nhạn nhi không xứng với ngươi?”

“Không không không!” Lý Mộ Bạch cuống quít xua tay. “Phải… Là vãn sinh không xứng với Nhiếp cô nương…”

“Vậy sao ngươi vẫn còn do dự?” Tông Chấn Nhạc gầm lên.

“Nhưng vãn sinh là Ác Diêm La nha!” Lý Mộ Bạch thốt ra.

“Nàng không thèm để ý, ta cũng không thèm để ý, ngươi lại để ý cái gì?”

“Hiện tại nàng có lẽ không thèm để ý, nhưng là…” Lý Mộ Bạch cười khổ. “Một ngày nào đó nàng sẽ hối hận.”

“Không có khả năng!” Tông Chấn Nhạc quảquyết nói như chém đinh chặt sắt. “Ta biết tính tình của Nhạn nhi, loạisự tình này nàng tuyệt sẽ không hối hận!”

“Nhưng là…”

“Đừng nói nhiều như vậy, một câu, rốt cuộc ngươi có cưới hay không?”

“Vãn… Vãn sinh… Vãn sinh…” Lại “Vãnsinh” hơn nửa ngày, Lý Mộ Bạch rốt cục thở dài. “Nếu Nhiếp cô nươngkhông chê, vãn sinh nguyện ý cưới nàng.”

Quả nhiên người này thật dễ lừa!

Biểu tình uất giận thoáng cái trôi đinhư không có gì xảy ra, Tông Chấn Nhạc cười to. “Thế này mới đúng! Đường đường nam nhân bảy thước, cũng không được phép làm hại trong sạch cônương nhà người ta sau đó lại không để ý đến.”

Làm hại ư?

Lý Mộ Bạch lại cười khổ.

Hiện tại, cuối cùng hắn cũng hiểu được Nhiếp Đông Nhạn hỏi vấn đề kỳ quái đến tột cùng là vì cái gì.

Vì thế, đến lúc vợ chồng con trai củaTông Chấn Nhạc trở về, người nhà bắt đầu khẩn trương bận rộn lên, muasắm, bố trí, đợi đến Tết Trung thu, là lúc đoàn tụ sum vầy, Tông ChấnNhạc đem cháu ngoại mà mình yêu mến nhất gả ra ngoài.

Ác Diêm La thì sao, thanh danh đều làgiả dối, lời đồn đãi cũng không có khả năng tin được, ông tin tưởng ánhmắt của đứa cháu mình, cũng tin tưởng nhận thức cùng phán đoán của chính mình đối với Lý Mộ Bạch ở đây đã hơn tháng, quan trọng nhất là, làm như vậy khẳng định sẽ tức chết con rể hỗn láo của ông!

Tên hỗn trướng kia trộm con gái của ông, ông liền trộm con gái của tên hỗn trướng kia!

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ bầu trời đêm, vầng trăng chính giữa, không khí yên tĩnh mà thanh thản, bất giác Lý Mộ Bạch nhắm mắt lại hưởng thụ phần không khí điềm tĩnh ấm áp này.

Đột nhiên cây nến hỉ long phượng sánglên, vì thế, Lý Mộ Bạch từ từ xoay người lại, lặng lẽ nhìn tân nương tửngồi ở mép giường, một lát sau, mới sải bước đi đến trước giường, nhặtlên đòn cân trên bàn, nhẹ nhàng vén lên khăn voan hồng của tân nương tử.

Dưới mũ phượng, Nhiếp Đông Nhạn có vẻđẹp kiều diễm mê người, hai hàng lông mày như lá liễu, trên cánh hoathần phủ lớp son đỏ tươi, da trắng như tuyết, hai gò má thoa phấn hồng,đôi mắt trong suốt như nước, đẹp mê hồn, xinh đẹp đủ để cướp đi hồnphách của người ta.

Ánh mắt Lý Mộ Bạch nhu hòa lẳng lặngnhìn nàng, Nhiếp Đông Nhạn nhìn nhanh liếc hắn mắt một cái, chợt lại hạmí mắt xuống, thần thái không yên bất an.

“Ta… Ta biết, chàng cũng không thích ta, như vậy ép chàng cưới ta thật sự quá đáng,” nàng ấp úng ngập ngừng nói. “Nhưng là ta thề, ta nhất định sẽ làm thê tử tốt, ta… Ta đã thề ở trước mặt ông ngoại, sau khi thành thân, nhất định sẽ tuân theo giáo huấnxuất giá tòng phu, từ nay về sau mọi chuyện thuận theo phu quân phânphó, không thể có nửa điểm làm trái, nếu… Nếu chàng có cái gì không hàilòng, có thể trực tiếp nói với ta, ta nhất định sẽ sửa, cho nên… Chonên…”

Nàng lặng lẽ lau đi nước mắt ở khóe mắt, nhưng lại càng nhiều nước mắt vội vã trào ra khỏi vành mắt.

“Xin chàng đừng chán ghét ta được không? Ta thật sự…” Vì khẩn trương mà hai tay run run bất an, nắm chặt lại một chỗ, không ngừng xoay. “Thật sự sẽ cố gắng làm thê tử tốt, thật sự, tathề…” Hiện tại nàng mới biết được chính mình sợ bị hắn chán ghét đến cỡnào.

Lý Mộ Bạch khẽ thở dài, nâng tay gỡ bỏmũ phượng, mái tóc đen như mây nhất thời rơi xuống, lại nghiêng ngườingồi xuống bên cạnh nàng, lấy tay áo lau đi nước mắt của nàng.

“Ta không ghét nàng.”

“Thật vậy sao?” Đôi mắt mang theo cả nước mắt ngước nhìn lên, sợ hãi nhìn hắn. “Thật sự không ghét ta?”

“Thật sự, ta không ghét nàng, một chútcũng không ghét nàng.” Lý Mộ Bạch dịu dàng nói, sau đó đứng dậy đi róthai chén rượu lại đây, một ly bưng cho Nhiếp Đông Nhạn. “Làm việc cảngày, nàng rất mệt mỏi, uống xong rượu giao bôi, chúng ta nghỉ tạm đi!”

Vì thế, hai má thẹn đỏ ửng lên, giống một mảnh vải đỏ.

Một lát sau, màn trướng nhẹ nhàng buôngxuống, ánh trăng lẳng lặng nhìn chăm chú vào long phượng hỉ chúc lạiliên tục mở ra hai đóa hoa, lặng yên cười rộ lên…

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Sau khi thành thân, Lý Mộ Bạch nhu hòakhông thay đổi không màng danh lợi, nhưng tất cả mọi người có thể cảmnhận được sự vui sướng Nhiếp Đông Nhạn, nàng tựa như chim khách hưngphấn bay tới bay lui mọi nơi toát ra niềm sung sướng của nàng, giống như nếu không làm như vậy, quá nhiều vui thích sẽ làm cho nàng nổ tung.

Nhưng mà Tông Chấn Nhạc cùng vợ chồngcon trai cùng cháu vẫn thức thời tận lực không đi quấy rầy thời khắc bọn họ ở cùng một chỗ. Nửa tháng sau, Tông Chấn Nhạc liền mang theo đứa con Tông Định Văn cùng cháu trai ra ngoài săn bắn mùa thu, ít nhất phải một tháng sau mới có thể trở về, mà vợ Tông Chấn Nhạc phải xuống núi vì con gái xuất giá đang ở cữ, vì thế, gian nhà tranh trong núi chỉ còn lại có hai vợ chồng nhỏ thôi.

“Tốt lắm!” Hầu hạ Lý Mộ Bạch mặc xong xiêm y sau, Nhiếp Đông Nhạn lui ra phía sau từng bước, vừa lòng mỉm cười.

Ánh mắt Lý Mộ Bạch nhìn trên vạt áo cùng cổ tay áo thêu mấy phần bạch trúc, lịch sự tao nhã, phiêu dật.

“Bộ xiêm y này là do nàng làm ư?”

“Làm trước khi thành thân một tháng.”Nhiếp Đông Nhạn gật đầu nói, sau đó nhẹ nhàng xoay người ra khỏi phòng.“Thiếp đi làm đồ ăn sáng, trước đó chàng có thể đi xem sách, đi tản bộ.”

Ai cũng có thể nhìn ra được nàng có bao nhiêu cố gắng làm thê tử tốt để lấy lòng phu quân.

Ánh mắt Lý Mộ Bạch nhìn theo bước chânnàng, trầm tư một lát, cũng theo sau ra cửa, khoanh tay bước chậm vàokhu rừng râm mát, hơi gió thổi tới đã có chứa một tia lạnh, không khíthấm lạnh mà khoan khoái.

Một lát sau, hắn đi tới một chỗ hiểm trở trên vách đá, nhìn ra cảnh sắc đặc sắc ngoài núi xa, rơi vào mảng trầm tư suy nghĩ.

Không biết qua bao lâu, một chiếc áo choàng có lót lông cáo lặng lẽ phủ lên đầu vai hắn.

“Đồ ăn sáng đã làm xong?” Chưa có quay đầu lại, hắn hỏi.

“Làm xong .”

“Chúng ta trở về đi!”

Trở lại, trước hắn trước đem tiểu thê tử nhét vào khuỷu tay lấy áo choàng quấn chặt lại, rồi dựa sát vào nhau đi trở về.

Sau khi ăn, Nhiếp Đông Nhạn rửa xong bát liền trở về phòng, thấy Lý Mộ Bạch đang nhìn sách, liền pha chén trànóng đặt ở bên cạnh hắn, lại lẳng lặng ngồi ở một bên làm vợ hiền, nhìnLý Mộ Bạch thích mặc màu đen, cũng thêu bạch trúc hoặc lá trúc thanh nhã ở vạt áo cùng cổ tay áo.

Chốc lát sau, Nhiếp Đông Nhạn thỉnh thoảng ngẩng đầu, thấy Lý Mộ Bạch buông sách nhìn ngoài cửa sổ.

“Mộ Bạch.”

Lý Mộ Bạch nhìn nàng.”Ừ?”

“Thiếp vẫn muốn hỏi chàng đây!” NhiếpĐông Nhạn cắn đứt đầu sợi chỉ. “Năm ấy thiếp gặp ở chùa Pháp Hải có đúng là Tiếu Diêm La không?”

Lý Mộ Bạch vuốt cằm. “Là đại ca.”

“Đại ca?” ánh mắt Nhiếp Đông Nhạn hoang mang. “Nhưng mà…”

“Trên giang hồ truyền lại đều không phải là sự thật, Thất Diêm La không phải là anh em ruột thịt, mà là huynh đệ tỷ muội kết nghĩa kim lan, tam tỷ, ngũ tỷ đồng thời cũng là Đại tẩu,Nhị tẩu.” Lý Mộ Bạch cầm trà lên uống một ngụm.”Trên thực tế, sư phụ của chúng ta cũng là bái kết nghĩa huynh đệ, sau khi chúng ta thành tài,bọn họ sẽ đem Diêm La Cốc để lại cho chúng ta, cùng nhau đi chơi, nóiđúng hơn là không trở về nữa.”

“Thì ra là thế.” Nhiếp Đông Nhạn lặng yên suy nghĩ, lại hỏi: “Bọn họ cũng đều là cô nhi giống chàng sao?”

“Ừ, chúng ta đều là cô nhi bất ngờ chịutai họa diệt môn, sau khi học thành đều đi báo thù.” Ánh mắt Lý Mộ Bạchnhìn vào hư không, giọng nói nhỏ nhẹ lại mang theo vài phần của trẻ con. “Cho nên chúng ta đều rất thống hận người vô lương tâm, có ước địnhcùng nhau, xuống tay tuyệt không khoan dung, nếu không hôm nay chúng takhông đành lòng, có khả năng ngày sau người khác thống khổ.”

Rất cực đoan!

Nhưng, có thể trách bọn họ sao?

“Mộ Bạch.”

“Hử?”

“Thiếp có thể thỉnh cầu chàng một sự việc được không?”

Lý Mộ Bạch không chút để ý, đặt chung trà xuống. “Nàng nói đi.”

Không biết bắt đầu từ khi nào, tiếng nói của Nhiếp Đông Nhạn không còn hoạt bát cười khẽ nữa, mà trở nên tựa như dòng nước, nỉ nỉ non non, mềm mại nhỏ nhẹ, khiến người nghe có cảm giác ngọt ngào mê người vô cùng, bất kể nam nhân rất cao ngạo đều không tựgiác buông tự tôn, thầm nghĩ hòa tan cảm xúc vào sự dịu dàng của nàng.

Nhiếp Đông Nhạn cũng buông chiếc áo đang thêu dở, biểu tình rất nghiêm túc nhìn hắn. “Nếu có một ngày, thân nhân của thiếp cũng làm chuyện không có lương tâm, xin chàng không cần đíchthân xuống tay, chàng có thể kêu ca ca chàng tỷ tỷ đệ đệ hoặc bất kỳ aikhác đến động thủ, nhưng không cần là chàng, có thể chứ? Xin chàng không cần tự tay thương tổn thân nhân của thiếp, có thể chứ?”

Lý Mộ Bạch nhìn chăm chú nàng một lúc lâu.

“Ta đáp ứng nàng, tuyệt đối không tự tay thương tổn thân nhân của nàng.”

Đôi môi nở một nụ cười tươi tắn hiện lên hai má đồng tiền xinh đẹp, “Cám ơn.” Nhiếp Đông Nhạn cảm kích nói.

“Không cần cảm tạ ta,” Lý Mộ Bạch nhẹ nhàng nói. “Ta hiểu được của khó xử của nàng.”

Nhiếp Đông Nhạn đang định tiếp tục thêu tiếp, dường như chợt nhớ tới cái gì a một cái.

“Đúng rồi, còn có một việc muốn nhờ chàng.”

“Nàng nói đi.”

“Thiếp biết nội công của chàng thâm hậu không sợ lạnh, nhưng là chàng luôn chỉ mặc chiếc áo dài như vậy, cho dù trời lạnh cũng đều như vậy, thiếp chỉ nhìn thôi cũng đã muốn phát run,không biết chàng chừng nào thì bị đông lạnh thành khối băng, cho nên xin chàng, cho dù chỉ là an ủi thiếp cũng được, trời lạnh thì mặc thêm mấybộ quần áo được không?”

“…”

Một tháng sau, tuyết bắt đầu rơi, đápứng yêu cầu “Người xem”, Lý Mộ Bạch mặc thêm mấy cái áo bông vừa dày vừa ấm, từ xa nhìn lại như một người béo mập mạp, bất cứ lúc nào cũng cóthể té trên mặt đất lăn qua lăn lại.

Đã hơn mười năm nay hắn đã không mặc nhiều quần áo như vậy!

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Đông chí, tuyết rơi nhiều bay tán loạn,tiếng gió ầm ĩ, Viễn Sơn gần như là một thế giới màu trắng, đẹp thì cóđẹp, nhưng mà sợi băng hàn quả thật cũng lạnh đến tận xương, thời điểmtốt nhất là ngồi ôm lò sưởi, lấy bông phủ lên người.

“Cái này gọi là lò sưởi?”

“Đúng vậy!”

“Xin hỏi vừng ở nơi nào? Cay ở nơi nào?”

Nhiếp Đông Nhạn đem tương ớt đổ lên cái đĩa trước mặt Tông Chấn Nhạc. “Thế nào! Không ở chỗ này sao?”

Tông Chấn Nhạc không biết nên khóc hay cười trừng mắt cái đĩa tương ớt trước mắt. “Không phải là thêm nước canh bên trong sao?”

“Nhưng Mộ Bạch không thích ăn cay!” Nhiếp Đông Nhạn hợp tình hợp lí nói.

Tông Chấn Nhạc lườm Lý Mộ Bạch một cái, “Hắn thích uống rượu!” dường như hắn lên án.

“Như thế thì sao?”

“Rượu cũng là cay.”

“Uống vào trong bụng sẽ không cay, ôngcũng không thể nuốt toàn bộ thịt bò cải trắng vào trong bụng đấy thôi!”Nhiếp Đông Nhạn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ cãi lại.

Tông Chấn Nhạc kinh ngạc một chút, sau đó thở dài. “Được lắm, có phu quân rồi thì không cần ông ngoại.”

“Cháu không…”

“Không cần nhường ông nữa, Mộ Bạch,”Nhiếp Đông Nhạn ngăn cản việc Lý Mộ Bạch nói chuyện, cũng làm mặt quỷvới Tông Chấn Nhạc. “Không ăn cay cũng sẽ không chết, ông cũng nhiềutuổi rồi, còn cùng vãn bối tranh giành, có muốn cháu mua mứt quả chongười không, ông ngoại?”

Một bên Tông Định Văn cùng vợ con bangười không hẹn mà cùng bật cười, Tông Chấn Nhạc hung hăng liếc mắttrừng bọn họ một cái, không tình nguyện đem thịt thái mỏng để vào nồiđun nước hấp chín, rồi rưới tương ớt ăn, Nhiếp Đông Nhạn cười trộm, thay Lý Mộ Bạch gắp thịt bò cải trắng, thịt dê củ cải.

“Mộ Bạch, mau ăn, ông ngoại ăn cái gì cũng không dùng răng cắn, nhưng mà có thứ sẽ không ăn!”

Bình thường, trên bàn cơm nếu là có namnhân, dùng bữa ăn càng về sau càng biến thành uống rượu, một người namnhân hoàn hảo, chính mình uống rượu sẽ không có thú vị, uống không đượcbao nhiêu, nếu là ba đại nam nhân cùng một chỗ thì…

“Nào, Mộ Bạch, cạn thêm chén nữa!”

Lý Mộ Bạch tuân lệnh lại cạn một chén,khuôn mặt thanh tú hồng hào, ánh mắt lại trong suốt nhu hòa như cũ, trái lại Tông Chấn Nhạc, ánh mắt sớm lờ mờ mồm miệng không rõ.

“Đủ rồi! Ông ngoại,” Nhiếp Đông Nhạn nhìn xem vừa bực mình vừa buồn cười. “Về phòng ngủ thôi!”

“Không cần!” Nói cho hết lời, xem một chút, mặt Tông Chấn Nhạc đã muốn vùi vào bên trong cái đĩa tương ớt rồi.

Mọi người không khỏi thất thanh cười to, Tông Định Văn nâng đầu phụ thân dậy, lại gọi con trai cùng nhau đemTông Chấn Nhạc trở về phòng đi ngủ.

“Nếu ông ngoại say, Mộ Bạch, chàng đingủ trước đi!” Cùng Lý Mộ Bạch cùng nhau trở về phòng, Nhiếp Đông Nhạnmột bên hầu hạ hắn cởi ra từng chiếc áo dài, tò mò đánh giá mặt của hắn, hỏi: “Mặt của chàng thật là đỏ a! Thiếp nghĩ chàng cũng không dùng nộicông áp chế cảm giác say, đúng hay không?”

Lý Mộ Bạch ngồi xuống ở mép giường, gật đầu.

Nhiếp Đông Nhạn ngồi xổm xuống thay hắn thoát giày.”Đúng là nhìn không ra! Tửu lượng của chàng lại tốt như vậy.”

“Mấy người huynh đệ kia của ta đều rấtthích uống rượu, một ngày không uống thì cả người khó chịu, hơn nữa mỗilần đều phải kéo ta cùng uống,” Lý Mộ Bạch khẽ nói, cởi giày xong liềnnhấc chân dịch chuyển trên giường. “Uống uống, cũng ít nhiều tăng thêmchút tửu lượng.”

“Khó trách.” Nhiếp Đông Nhạn lẩm bẩm nói. “Nhưng là chính chàng cũng thích uống?”

Lý Mộ Bạch suy nghĩ một chút, “Xem như thích đi!” Hắn nói, sau đó nằm xuống.

“Thích là tốt rồi, như vậy thiếp khôngcần ngăn cản ông ngoại tìm chàng uống rượu.” Nhiếp Đông Nhạn tựa như thê tử dịu dàng nhất chăm sóc kéo chăn thay hắn. “Chàng ngủ trước, thiếpmuốn đi giúp mợ dọn dẹp một chút. Có muốn để chậu ở đây không?”

“Không cần.”

Khi Nhiếp Đông Nhạn trở lại phòng trước thì vợ Tông Định Văn đã dọn dẹp đến phòng bếp rửa dọn, nàng ở một bên hỗ trợ.

“Cháu rể cũng say ư?”

“Mới không có, hoàn toàn thanh tỉnh!”Nhiếp Đông Nhạn đắc ý nói.”Giống như ông ngoại, chỉ biết nói mạnh miệng, chỉ có ông là say thôi.”

Vợ Tông Định Văn cười ha ha. “Khó được gặp được đối thủ tốt như vậy, công công khó tránh khỏi uống nhiều hai chén.”

“May mắn không phải mỗi ngày đều uống,” Nhiếp Đông Nhạn lẩm bẩm.”Bằng không cháu đã sớm lôi kéo Mộ Bạch đi!”

Vợ Tông Định Văn lườm nàng một chút. “Nói đến, hai ngày trước cha cháu phái người đến thúc giục cháu trở về, cháu…”

“Cháu không quay về đâu!” Nhiếp Đông Nhạn quả quyết nói.”Dù sao cháu cũng đã lập gia đình, cha không quản nổi cháu.”

“Không thể nói như vậy, Nhạn nhi, tuyrằng cháu là gả cho người, nhưng mà không đúng là tướng công của cháukhông mang cháu về nhà mẹ đẻ, tướng công cháu làm sao mà mang cháu vềnhà được?”

“Hả? Là như vậy sao?” Nhiếp Đông Nhạn bừng tỉnhnhận ra. “Khó trách Mộ Bạch cũng không nói mang cháu quay về Diêm La Cốc.”

“Cưới khuê nữ nhà người ta, lại cũngchưa bái kiến qua nhạc phụ, đạo lý không thể nào nói nổi.” Vợ Tông ĐịnhVăn nói. “Tựa như cha cháu, năm đó sau khi thành thân cùng mẹ cháu, hắncũng là thiếu chút nữa bị ông ngoại cháu đánh chết, kiên trì đến báikiến nhạc phụ.”

“Nhất định phải như thế sao?” Nhiếp Đông Nhạn không tình nguyện than thở.

“Cho dù cháu không thèm để ý, tướng công nhà cháu cũng sẽ để ý, nhìn hắn là một người có quy củ, cũng không tùytiện giống như cháu.”

“Hắn có thể nói với cháu!”

“Đó là hắn quan tâm, biết cháu trốn nhà đi, cho nên muốn đợi cho chính cháu nguyện ý trở về rồi nói sau.”

“Hắn là bị buộc cưới cháu, cần gì phải quan tâm!” Nhiếp Đông Nhạn thở dài.

“Cho nên cháu càng phải để ý hắn một chút!”

Nhiếp Đông Nhạn không khỏi trầm mặc, một hồi lâu sau, nàng rốt cục hạ quyết tâm.

“Được rồi! Trở về nhà thôi.”

“Khi nào thì đi?”

“Tuyết ngừng rơi đi.”

“Trời mới biết trận tuyết này khi nào thì mới có thể ngừng rơi.”

“Cho nên, từ từ sẽ về!”

“…”