Chỉ Số Nóng Bỏng 100%

Chương 14




"Em cho rằng tôi đang nói dối lừa gạt em sao?" Ôn Đại hơi nhíu mày.

Rõ ràng cô đã quên sạch tất cả mọi chuyện. Chỉ tiếc, một chút anh cũng không muốn để cho cô quên. Cho dù cô muốn làm một con đà điểu trốn tránh hiện thực, anh cũng sẽ đào, bới, moi, móc, kéo cô ra khỏi đống cát.

"Không, không phải. . . . . ." Cô kinh hoàng lắc mạnh đầu. Cho dù có mượn gan trời, cô cũng không dám nghi ngờ anh sẽ nói dối lừa gạt cô, thậm chí cho dù anh thật sự nói dối lừa gạt cô đi nữa, cô cũng sẽ lẳng lặng chịu đựng. Bởi vì --

Cô yêu anh!

"Em đó, thừa dịp bây giờ có thể nghỉ* thì hãy nghỉ nhanh lên, nếu không đợi một lát nữa có thể em sẽ không thể nghỉ được." (*: nghỉ ngơi--để lấy lại sức lực)

Nghỉ**? (Hài lòng hiểu là được nghỉ làm 休息)

Mắt cô bỗng nhiên sáng lên, "Ôn Đại, vậy tôi sẽ về nhà ~~"

Cô ngưng bặt khi nhìn thấy cơ thể trần trụi của mình, thậm chí cả người cô đang nằm vô cùng thân mật trên người anh. Và anh cũng đang trần trụi như cô.

Cô run sợ hít không khí, "A!"

Không, không phải chứ!

Cô sao có thể làm cái chuyện ân ân ái ái với Ôn Đại được chứ, rõ ràng đây là ảo giác. . . . . .

Cô hoảng sợ đẩy anh ra, muốn đứng nhanh lên, né tránh tất cả.

Loạn choạng đứng lên, hai chân bỗng nhiên nhũn như không còn sức lực, nơi nữ tính của cô lại càng đau đớn không dứt, cho nên cả người lại rơi bịch một tiếng, ngoan ngoãn nằm lại trên ngực anh, không phải rất đau, nhưng lại rất mất mặt, bởi vì bộ ngực đầy đặn kiêu ngạo của cô vì cô mà phải chịu lực va đập rất lớn. Anh bị cô đè bẹp lên người, sẽ không may mắn như vậy. . . . . .

"Xin, xin lỗi. . . . . ." Cô xấu hổ đỏ bừng mặt, hoàn toàn không có dũng khí để ngẩng đầu lên.

"Bộ ngực của em đập vào lồng ngực thật sự rất đau." Anh hơi nhíu mày nói cho cô biết, thật ra một chút cũng không đau. Thậm chí khi bị bộ ngực mềm mại của cô chạm vào, lại cảm thấy rất thoải mái.

Rầm!


Cô có thể cảm thấy một cách rõ ràng, hai gò má giống như đang bị xăng, đạn, bắn, ném, phát nổ xẹt ra tia lửa, cả người lại càng thẹn đến mức muốn chui xuống đất, "Xin, xin. . . . . Xin lỗi. . . . . ."

"Em va vào ngực tôi mạnh như vậy, mà chỉ biết nói xin lỗi sao?" Ôn Đại nhíu mày, trầm ngâm không nói. Không ngờ cô lại không chịu trách nhiệm như thế, dù sao cũng phải xoa xoa ngực anh một cái chứ?

"Tôi. . . . . . Xin lỗi, Ôn Đại. Không phải tôi cố ý." Nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của anh, tim Hài Lòng run lên. Kinh nghiệm làm việc chung với nhau đã nhiều năm nay nói cho cô biết, cô đã chọc giận anh rồi.

"Em không cố ý. Cũng đã va vào ngực tôi đau như thế, nếu là cố ý, vậy cũng được thôi." Anh ôm lấy cô ngồi dậy, nhưng cái tư thế này, làm cho vật cương cứng vẫn ở trong cô, tiến vào sâu hơn, cũng khiến nơi nữ tính chặt khít của cô co thắt một hồi.

"A!" Cô nín thở, vừa xấu hổ vừa e sợ lại vừa luống cuống. Cả người rối loạn, càng đáng sợ hơn chính là, cảm giác nóng rát thiêu đốt cơ thể lúc trước đó, lại bắt đầu kêu gào lan ra khắp người.

Cô sợ hãi muốn đẩy anh ra, ở trong lòng hô to: Đừn...Đừng tới nữa!

"Muốn đi đâu?" Anh tóm lấy cô, không để cho cô trốn đi ngay bên cạnh anh, nhưng vẻ hoảng sợ trên gương mặt cô, nói cho anh biết, rõ ràng mị dược trong cơ thể cô lại sắp phát huy tác dụng.

"Tôi. . . . . ." Cô hoảng sợ nói không nên lời.

Bởi vì tất cả những việc này đều không phải là ảo giác của cô, mà là sự thật, thật sự có người 'làm' chung với cô, nhưng lúc trước không biết thì thôi, bây giờ sao cô lại có thể phát sinh quan hệ với anh thêm một lần nữa?

"Thuốc lại bắt đầu phát tác phải không?" Nhìn ánh mắt của cô, liền hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô, anh thầm buồn bực đứng lên. Cô vậy mà lại muốn trốn chạy khỏi anh? Không phải cô rất thích anh sao?

"Tôi. . . . . ." Cô ngạc nhiên sững sờ tại chỗ. Sao anh biết, cô đâu có nói ra đâu?

"Vừa rồi thật sự quá nhanh, bây giờ chúng ta có thể chậm chậm lại." Anh tà mị cười một tiếng. Nhìn phản ứng của cô liền hiểu được, chuyện đó đâu cần phải nói, đối với chuyện tình yêu nam nữ, cô thật là quá non nớt.

Chậm chậm lại!

Cô hoảng sợ mở to hai mắt, người đàn ông cô yêu say đắm chắc không phải muốn... Muốn cùng cô --

"Không phải em rất yêu tôi sao?" Những phản ứng của cô đã chọc giận anh. 'Yêu' đương với anh đáng sợ như vậy sao? Anh không phải là rắn độc hay thú dữ, cũng không phải là ác quỷ ăn thịt người, ngược lại, anh chính là người đàn ông cô len lén yêu say đắm cơ mà, nhìn xem vẻ mặt của cô ấy là cái vẻ mặt gì --

Phát điên thật chứ!

"A!" Cô kinh hãi hít sâu một hơi, bị anh nghênh ngang nói thẳng như vậy, thật sự làm cô xấu hổ muốn chết lại ngượng ngùng hơn vạn phần, cả người luống cuống không biết làm sao. Thêm vào đó trong cơ thể giống như có một ngọn lửa cháy rực thiêu đốt khắp người, khiến cô lại khao khát cơ thể khỏe mạnh cường tráng của anh, muốn sự thoải mái mà anh đem lại cho cô

"Muốn tôi yêu em không?" Anh đùa cợt khẽ vuốt bộ ngực đầy đặn của cô, lập tức khiến cô há mồm thở dốc, cơ thể cũng không kìm được khẽ run.

Cô muốn, cô rất muốn, nhưng cô không thể muốn.

Cô cảm thấy hổ thẹn cắn chặt môi, không để lộ ra sự khao khát ham muốn anh một cách mãnh liệt, bởi vì tháng sau anh sẽ phải đính hôn. Cô không thể yêu nữa anh. . . . . .

"Không nói sao? Để xem em có thể chịu được đến khi nào." Anh lại bị chọc giận, bắt đầu sử dụng kỹ xảo xoa bóp bộ ngực đầy đặn của cô, vì mị dược mà nụ hoa càng thêm cứng nhọn. Răng môi và cái miệng quyến rũ của anh ngậm chặt, hút, gặm cắn, xấu xa trực tiếp kích thích trêu đùa. Nhất định phải khiến cô khóc lóc cầu xin anh yêu cô.

Hài Lòng cắn chặt môi, cơ thể cố gắng kháng cự không bị sự vuốt ve của anh mà bắt đầu phản ứng. Nhưng thật sự rất khó thật sự rất khó. Đặc biệt đã nếm trải một lần hoan ái, căn bản không đỡ được sự hấp dẫn cố ý của anh, khi đôi môi khêu gợi ẩm ướt của anh liếm mút khẽ cắn bộ ngực đầy đặn của cô . Cô thiếu chút nữa hưng phấn ngâm nga thành tiếng.

"Thật là biết nhẫn nại, được, tôi xem em có thể chống đỡ được bao lâu rồi mới cầu xin tôi yêu em." Anh bị vẻ mặt khổ sở cố gắng đè nén của cô làm cho phát bực, ngón tay lập tức dời xuống chỗ tư mật càng nhạy cảm hơn của cô. . . . . .

"A. . . . . ." Thân dưới truyền đến khoái cảm mãnh liệt giống như bị điện giật, gần như làm tê liệt các giác quan thần kinh của cô. Thân thể lại càng run rẩy dữ dội, tiếng rên rỉ cuối cùng cũng không kìm chế được nữa mà thoát ra khỏi miệng, lý trí trong nháy mắt như quân lính tan rã. Cô yếu đuối vô lực tựa vào người anh, không thể nói rõ ràng, vặn vẹo hông.

Cô muốn anh yêu cô, cô muốn anh yêu cô, giống như lúc nãy, khiến cô vui sướng bay lên thiên đường

"Có cảm giác rồi sao?" Nghe thấy tiếng rên rỉ của cô, khóe miệng anh không kìm được nâng lên nở một nụ cười tà ác. Anh cũng không tin cô có thể chống đỡ hơn được nữa, đặc biệt trong tình huống này, sau khi cô đã ăn mị dược, cơ thể cô nhạy cảm nôn nóng muốn thỏa mãn, chỉ cần nhẹ nhàng đụng chạm, sẽ phấn khích không thôi, huống chi anh đang dùng mọi kỹ xảo vuốt ve trêu chọc cô.

"Ừhm. . . . . . Thật thoải mái. . . . . . Ôn Đại. . . . . ." Cảm thấy anh đột nhiên dừng lại tất cả động tác, cô nôn nóng đưa tay ôm lấy gáy anh, để nụ hoa cứng nhọn ma xát tới lui trên khuôn ngực cứng rắn căng thẳng của anh.

"Không được." Anh nắm lấy bả vai mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng kéo ra một chút khoảng cách. Động tác này, cũng khiến cho vật cương cứng vốn không muốn rời khỏi cơ thể cô, theo đó mà trượt ra.

Bộ ngực đầy đặn mềm mại nóng bỏng không ngừng cọ xát, thật sự khiến cho lòng anh ngứa ngáy khó nhịn. Nếu không nhanh chóng rút người ra, e rằng sẽ không đạt được mục đích, anh sẽ chịu không nổi mà buông vũ khí đầu hàng.

"Em muốn. . . . . . Ôn Đại. . . . . . Xin anh. . . . . . Cho em. . . . . ." Cơ thể không cách nào đạt được thỏa mãn ngứa ngáy khó chịu, khiến cô bắt đầu khóc thút thít cầu khẩn.

"Gọi anh là Đại. . . . . ." Anh nói ra điều kiện thứ nhất.

"Đại. . . . . . Xin anh. . . . . . Cho em. . . . . ." Cô khổ sở muốn chạm vào anh, tiếc rằng anh mạnh hơn cô rất nhiều. Cô căn bản không thể chạm vào anh.

"Tôi sẽ cho em, nhưng em phải đồng ý làm bạn gái của tôi. Em có đồng ý không?" Cô thật sự khiến cho anh quyến luyến không dứt ra được, cho nên anh không muốn chỉ có thể có được một buổi tối cùng cô, mà muốn có được vô số đêm sau này. Vậy cách tốt nhất, chính là yêu cầu cô làm người tình của anh.

"Được rồi . . . . . Đại. . . . . . Em đồng ý, em đồng ý. . . . . ."

Chịu đựng đủ sự giày vò của nhục dục, lý trí cô sớm đã không còn sót lại chút gì. Đừng nói là muốn cô làm bạn gái của anh, cho dù muốn cô chết đi sau khi đã đạt được thỏa mãn, cô cũng sẽ gật đầu mà không chút do dự.

"Tốt lắm, đừng quên lời hứa của em."

Đạt được đáp án mong muốn, Ôn Đại hài lòng buông đôi tay đang nắm giữ bờ vai mảnh khảnh của cô ra, biết cô bị thuốc khống chế nên anh không cần đụng chạm, cô cũng sẽ chủ động.

"Đại, sờ em, yêu em. . . . . ." Lực khống chế trên bả vai vừa biến mất, cô lập tức bắt lấy đôi tay anh, xoa xoa lên bộ ngực mềm mại của mình.

"Nói em yêu tôi." Anh áp bức ra lệnh, vẫn muốn thưởng thức vẻ quyến rũ của cô nhiều hơn nữa, khiến cho hăng anh, không cần cố ý trêu đùa đã. . . . . . Đã phấn khích lên rồi.

"Em yêu anh em yêu anh em yêu anh . . . . . ." Cô vừa nói vừa muốn hôn lên bờ môi khêu gợi của anh. Cô muốn anh, tại sao anh vẫn không cho cô? Cô sắp bị hơi nóng trong cơ thể hành hạ đến chết rồi. . . . . .

"Đợi chút. . . . . ."

Anh né tránh sự đụng chạm của đôi môi mềm mại của cô, ai ngờ cô vì hôn thất bại, đôi môi lại rơi trên ngực anh. Anh chấn động, muốn nhanh chóng kéo đầu cô ra, phải biết rằng điều kiện của anh còn chưa nói xong, anh đương nhiên không thể để cho cô hấp dẫn mê hoặc mình được.

"Em muốn, em muốn. . . . . ." Cô không muốn chờ thêm nữa. Cô bực bội vươn tay, muốn đẩy đôi tay đang giữ lấy đầu mình ra, nhưng không ngờ lại đụng trúng vật cương cứng kiêu ngạo của anh, cô sửng sốt một chút, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn, đồng thời khi nhìn rõ, người cũng tò mò đặt câu hỏi như một đứa trẻ: "Đây là cái gì?"

"Lát nữa sẽ nói cho em biết đây là cái gì." Ôn Đại cúi đầu nhìn, thầm kinh hãi.

Anh nên nhanh chóng nói ra hết điều kiện của mình, nếu không cô bị dược vật khống chế sẽ ép buộc anh, giống như lúc nãy —

"Đây là cái gì?" Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô đã tò mò trực tiếp cầm lấy anh. Kiên quyết, nghiêm túc nghiên cứu, bắt đầu vuốt ve.

"Chết tiệt!" Anh gầm nhẹ một tiếng, bị bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô cầm lấy, dĩ nhiên vật cương cứng kích động đó càng hưng phấn bắt đầu run rẩy, trong nháy mắt lại nở to ra vài centimét.

"Woa, chơi rất tuyệt đó!" Cô hưng phấn, ánh mắt sáng ngời.

"Cái này không thể chơi đùa lung tung." Ôn Đại trợn mắt trừng cô.

Thật là chết tiệt, lần thứ hai này, theo kế hoạch của anh phải chậm chậm lại. Dù sao trong lần thứ nhất, thực ra cô cũng chưa nếm được khoái cảm mà người phụ nữ đáng được nhận, cho nên sau khi anh mở lời bắt cô đồng ý với điều kiện của anh, anh sẽ để cho cô hưởng thụ mùi vị của cực khoái.

"Woa, cứng quá nhỉ!" Hài Lòng chơi đến nghiện, đâu nghe lời anh, nắm lấy vật cứng rắn phấn chấn đầy sức sống, tay liền sờ soạng di chuyển lên xuống thật nhanh. Nhưng càng sờ cô liền phát hiện cái đó càng cứng càng nóng như lửa, nhưng nó càng cứng, cơ thể cô liền không khỏi càng cảm thấy ẩm ướt ngứa ngáy. . . . . .

"Chết tiệt!" Anh cắn răng, khẽ phả ra hơi thở nặng nhọc.

Thật là chết tiệt, lực sờ soạng của cô, mỗi lần đều chạm đến chỗ ngứa ngáy của anh, nếu không biết cô là trinh nữ. Anh thật sự sẽ cho rằng cô là người phụ nữ lẳng lơ có kinh nghiệm cực kỳ phong phú.

"A. . . . . . Nó sao lại. . . . . ." Hài Lòng kinh ngạc phát hiện sự ẩm ướt nhớt dính trên tay.

"Bởi vì nó thích tay em." Ôn Đại cười khổ nói, cố gắng kìm nén để không đạt cực khoái ngay trên tay cô, có trời mới biết anh muốn ấn đầu cô xuống nhiều đến chừng nào, để cái miệng ẩm ướt nóng bỏng của cô ngậm lấy anh --

Cảm giác kia nhất định rất sảng khoái.

"Thật không?" Cô cũng chơi đùa rất vui vẻ, nhưng cảm giác ướt dính trong lòng bàn tay cũng rất không thoải mái. Vì vậy cô theo bản năng hé miệng, đưa tay vào trong miệng liếm khô.

"Trời!" Anh cố gắng hút lấy không khí, ánh mắt hoàn toàn không thể tách rời cái lưỡi thơm tho quyến rũ của cô đang liếm mút ngón tay, cảm thấy thân dưới sưng phồng cương cứng đến mức sắp nổ tung.

"Anh làm sao vậy?" Cô bị tiếng hút không khí của anh dọa sợ. Phát hiện con ngươi đen nhánh thâm thúy của anh tràn đầy khát vọng nhìn chằm chằm vào môi cô. Nhất thời bừng tỉnh, cúi đầu.

"Khoan. . . . . . Phù!" Nhận thấy hành động của cô, Ôn Đại vội vàng muốn ngăn cản cô, nhưng đã quá muộn --

Cô liếm chất lỏng óng ánh của anh giống như đang liếm kem, vả lại càng liếm càng dùng lực. . . . . .