Một kì nghỉ dài cuối cùng cũng chấm dứt, trường nó đã bắt đầu đi học lại. Kì nghỉ dịch, không ai muốn cả nhất là với ngành Y. Vừa đi học lại, lịch học đã chào mừng nó tới tấp nhưng ngược lại nó vui hơn hoa nở...
Được đi thực tập ở bệnh viện X.
Đây là niềm tự hào nhất của một sinh viên Y khi mới đôi mươi đã được thực tập ở một bệnh viện tầm cỡ như thế. Từ bé nó lớn lên ở thành phố này cũng hiểu rõ việc được học ở bệnh viện ấy là đáng quý cỡ nào. Tối đấy nó đã chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo cho một ngày học dài 6 tiếng đồng hồ.
Đêm ấy, nó thật sự không ngủ được, ở trong phòng cứ bật đèn rồi đọc hết từ sách này đến sách khác. Ba mẹ nó thấy đèn sáng, có nhắc vài lần nhưng thấy học chăm thế nên cũng để nó học.
Một khởi đầu phải thật hoàn hảo chứ.
Sáng cũng đến rồi, nó chỉnh chu thật tươm tất rồi đến bệnh viện thật sớm để tập trung theo lớp. Ở đây có một hội trường dành cho 2 lớp trường nó, tổng sinh viên không quá đông, chỉ dừng lại ở mức 100 bạn.
Hồi hộp quá!!
- Chào các em, chúng ta tập trung đầy đủ rồi đúng không? Bây giờ cô sẽ thông báo nội quy nhé!
- Dạ vâng ạ.
- Được rồi, đây là sổ trực, mỗi em sẽ có một quyển, nội quy cô cũng đã in phía sau rồi, các em cứ thế mà thực hiện. Mỗi sáng tụi em có mặt lúc 8h, chiều thì 13h nhé! Tụi em có gì thắc mắc không?- úi giọng ngọt lắm luôn, còn nụ cười ấy nữa...
Tụi nó xôn xào rất nhiều, có vài đứa nói khẽ...
- Trời, sao cô bác sỹ mà đẹp dữ vậy mày? Không biết cô có chồng chưa nữa?
- Trật tự!! Nếu các em không có việc gì thì chúng ta sẽ đi đến từng khoa để làm quen.- cô nghe hết đấy nên mặt cũng hơi đỏ rồi.
- Dạ... dạ cô, em muốn hỏi? - nó chợt giơ tay lên ấp úng.
- Ừ được rồi em hỏi đi cô nghe. - lại dịu dàng thế ai mà chịu được.
- Dạ khi đi trực mình có được tự xếp nhóm không ạ?
- Đúng rồi cô, đúng rồi cô... - tụi phía dưới vỗ tay hò reo theo nó. Nó đi học vừa giỏi vừa xinh còn thân thiện, ai chả mê cho được.
- Ừ được tự xếp nhé, cặp nhau mà cô thấy đứa nào trốn trực, cặp bồ là cô cho biết tay nghe chưa mấy đứa. - cô cười lắc đầu với bọn nó.
- Dạaaa... - tụi nó vừa vui vừa vỗ tay rần rần. Đi học thích nhất thế còn gì kkk.
- Được rồi tụi em ra chơi đi, lớp trưởng ở lại gặp cô, 9h tụi em quay lại đây nhé.
Mấy đứa nhóc chạy đi chơi hết còn mỗi nó (nó là lớp trưởng mà cũng phải thôi) cùng 1 bạn lớp trưởng lớp kia ở lại. Đứng gần nó mới thấy cô xinh mà không cần son phấn luôn í ta ơi. Cô giao sổ sách cho hai đứa nó rồi quay lên bục dọn dẹp vài thứ. Nhỏ bạn kia đi ra trước, có nó thì đang loay hoay cất đồ do sáng nay đem cái cặp nhỏ quá nên giờ không biết cất vào đâu cho hết đống sổ này.
- Không ra chơi à Khanh?
- Dạ cô... à không tại...
- Tại cái gì? Thôi tui biết rồi, để sổ đây, ra chơi đi, tí vào cô đưa cho.
- Dạ em cảm ơn cô.
Một ngày đầu tuyệt vời quá đi mà. Cô tuy nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng hiếm khi cười, đã thế mặt còn nghiêm túc lắm, phải nói là chững chạc rất nhiều nên nó chẳng dám chọc gì cô.
Buổi tối đi học về, sao hình ảnh cô cứ đi dạo trong tâm trí nó. Nó cũng tự hỏi là tại sao? Không lẽ đời nào nó lại thích người có khuôn mặt cứng nhắc đó chứ... không không không... ngốc quá...
Nghĩ thì nghĩ thế thôi nhưng rồi nó cũng dần quên đi. Khoa đầu tiên nó đi là một thầy quản, thầy rất hiền còn tận tâm chỉ dạy cho tụi nó. Lớp B đi sau lớp nó (nó học lớp A) nên hai lớp cứ thế mà truyền kinh nghiệm cho nhau.
Truyền mà chỉ toàn nghe lớp B than thôi, lớp B đang đi khoa cô Quỳnh, ai cũng nói cô khó tính, học phải kĩ, làm sai là bị la ngay nhưng cô cho điểm cũng dễ thở.
Chắc cô thuộc tuýp người quan tâm học sinh không ra mặt rồi. La thì vẫn la cho nhớ nhưng không chơi trên điểm số của học trò, cô thế học trò mới thích chứ. Cơ mà nguyên khoá học đấy, lớp B toàn phải làm cả đống bài cô giao, ngày nào cũng phải khảo. Ai không thuộc liền ở lại, cô dạy đến khi nào làm được mới cho về, dù gì khoa cô cũng không có việc nhiều.
Nó nghe thôi đã sợ lắm, thực hành thì nó giỏi chứ lý thuyết nó học được nhưng lười lắm, nó không chăm như vậy đâu.
Mới ngày đầu đổi khoa, cô đã giao cho nhóm nó tận 2 bài về học, 3 ngày sau cô khảo rồi.
3 hôm sau...
- Cô dặn tụi em mấy giờ có mặt? - cô đứng khoanh tay ngay cửa, hễ đứa nào đi trễ liền bắt lại.
- Dạ 8h ạ. - hic trong đó có nó.
- Lớp trưởng, tại sao đi trễ? Trong danh sách cô thấy nhà em gần đây lắm mà hả?
- Dạ tại... em...
- Hôm nay tụi em không cần đi thực hành, ở đây học thêm 1 bài khám nữa, tí vào cô khảo cả 3 bài. Không xong thì liệu mà bị phạt.
Nói rồi cô dửng dưng quay đi, ở đây là thế đấy, bệnh viện nổi tiếng và cũng nổi về việc dạy học rất khắc khe. Tụi nó cũng nghe không ít tin đồn về việc bị đòn trong lúc học nhưng cũng bán tín bán nghi.
Ai đời lên đại học còn phải bị đòn? Tụi nó chỉ coi đó là lời đồn thôi.
Bây giờ cũng đã trôi qua gần 3 tiếng rồi. 2 bài kia nó đã thuộc nhưng bài 3 này dài quá, làm sao mà nhớ cho hết đây. Mấy đứa kia cũng than trời nhưng rồi ai cũng im lặng ngồi học cho thuộc.
- Học tới đâu rồi mà tôi thấy chăm thế? - cô mở cửa đi vào bất ngờ làm tụi nó cũng sửng lại.
- ...
- Không ai trả lời hết đúng không? Lớp trưởng nhà gần trường còn đi trễ, tôi cho em giải thích 1 lời đó, nếu hợp lý thì tôi tha, còn không trả hết 3 bài, không thuộc thì ăn đòn.
- Cô...
Cô không nói gì chỉ gõ gõ cây thước lên bàn đợi nó trả lời. Tụi kia cũng căng thẳng cực.
- Dạ, thôi cô phạt em đi, em mới thuộc có 2 bài à. Do tối qua em học mãi không thuộc nên em ngủ trễ... sáng ra em mới đi học trễ ạ.
- Bài này cô cho về nhà 3 ngày rồi, em làm gì mà chưa thuộc?
- Đi chơi đúng không?
- Sao... sao?
- Sao tôi biết à? Tôi còn biết em đi đến đâu nữa chứ đừng nói sao tôi biết.
Nó lại thêm một lần sửng người ra, cô là thám tử hả, sao cô biết được? Hai hôm rồi là đám cưới chị họ nó, nó vừa học vừa phụ chị nó đủ thứ nên tới nay mới xong, không lẽ... trùng hợp vậy sao, nhọ rồi.
- Còn mấy em kia có thuộc chưa hay tiện thể ăn đòn luôn?
- Dạ... tụi em chưa? Tụi em xin lỗi mà cô.
Một đám 8 đứa nhốn nháo cả lên, đứa nào cũng sợ bị đòn. Nhã Khanh đứng gần cô, tim nó lúc này đập còn nhanh hơn mấy đứa kia, từ bé nó có bị đòn đâu, run lắm.
- Khanh trước.
- Dạ... cô... em xin lỗi, chỉ lần này thôi cô.
- Tay. Xoè. Dĩ nhiên là chỉ lần này rồi, còn lần nữa đuổi học.
Nó khóc rồi, từ từ đưa tay ra. Cô nắm lấy tay nó, tay cô êm thật đó. Hơi ấm từ bàn tay ấy truyền qua tay nó, cảm giác đó... à không, thực tại nó khóc liệt hơn.
Chát... Aaa... hức... nó phản xạ giựt tay lại nhưng cô càng nắm chặt hơn. Biết nó đau nhưng cô vẫn tiếp tục.
Chát... ÁÁ... chát...
- Cô, em xin lỗi, đau quá cô.
Nó khóc nức nở, tay cũng tím lại. 3 thước thôi đã chịu không nổi rồi. Đám nhóc kia mặt cũng tái méc.
- 2 roi nữa. Lẹ lên! - cô không định tha thật rồi.
- Cô đánh tay này đi cô. Em đau quá! - nó cứ xoa hai tay, mắt ướt nhoè rồi.
Chát... Aaa... hức... chát... xong 5 roi, nó lau nước mắt rồi dọn dẹp tập vở vào cặp, hai tay cứ buốt lên.
Tiếng thước cứ thế vang lên hoà với tiếng khóc đến thảm của mấy đứa nhỏ. Từ đó cũng chẳng ai còn dám đi trễ nữa.
Nhưng chỉ mới có 3 ngày, câu chuyện đâu dừng ở đó được.
——————————
Nhớ like và follow tui nhen!! ❤️
ĐỌC TRUYỆN GỐC Ở WATTPAD - HANURI0123