Chỉ Nhiễm Thành Hôn (Ông Xã Đừng Quá Gấp)

Chương 24: Ai cho anh mặc vào giúp tôi?




Ngón tay Viêm Cảnh Hi run lên một cái, khôi phục bình tĩnh, lưng dựa vào ghế, bàn tay tiếp tục thao tác chuột, ánh mắt tỉnh táo nhìn màn hình máy tính.

Phùng Như Yên đúng là muốn lợi dụng cô hết cỡ mà!

Ngay cả đưa dê vào miệng cọp cũng nghĩ ra!

Viêm Cảnh Hi nhếch khóe miệng, giọng nói có mấy phần khinh bỉ, ngạo mạn nói: “Mẹ, ngài có cảm thấy mình nịnh bợ quá mức rõ ràng hay không, có chút hạ thấp cấp bậc của mình đó!”

“Cái gì?” Phùng Như Yên không nghĩ đến một người khéo léo hạng nhất như Viêm Cảnh Hi lại nói ra câu này, giọng nói bén nhọn truyền đến từ đầu dây bên kia.

“Lục thiếu gia không để tôi vào mắt, mẹ có làm nhiều việc hơn nữa cũng chỉ là vô ích mà thôi.” Viêm Cảnh Hi phán đoán nói, mở tài khoản ngân hàng, kẹp điện thoại vào giữa đầu vai và tai, nhập mật mã vào.

“Mày cũng tự hiểu lấy mình đấy nhỉ!”Phùng Như Yên trào phúng nói: “Nhưng mà, Lục lão gia tử lại coi trọng mày, cũng coi như là may mắn của mày.”

Viêm Cảnh Hi liếc về phía điện thoại, trong mắt thoáng qua vẻ không vui, khẽ cười nói: “Mẹ, con nghe nói lão gia tử đang độc thân, không bằng con trực tiếp gả cho ngài ấy!”

Phùng Như Yên sửng sốt, tin là thật: “Mày đồng ý?”

Trong mắt Viêm Cảnh Hi lóe lên tia sáng giảo hoạt, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy buồn cười.

Cảm giác hơn người của Phùng Như Yên không biết là lấy ra từ đâu vậy, cảm thấy cô là người mặc cho bà ta lấy ra lợi dụng, uy hiếp rồi hy sinh?

Tưởng cô là não tàn sao?

Viêm Cảnh Hi đùa giỡn Phùng Như Yên, giọng nói vui vẻ nói: “Đương nhiên là đồng ý, nếu lão gia tử coi trọng con, sau này con chính là lão phu nhân Lục gia, chờ thêm mấy năm, lão gia tử quy thiên, cái gì cũng là của con, con cần gì phải đi học nữa! Vẫn là dùng tiền mua bằng còn tốt hơn. Bây giờ con ngoan ngoãn đi theo lão gia tử, đến lúc đó con muốn đầu tư vào công ty nào thì đầu tư vào công ty đó!”

Phùng Như Yên đã nghe ra ý tứ châm chọc của Viêm Cảnh Hi, cáu kỉnh quát lên: “Viêm Cảnh Hi, mày đừng có làm càn! Nếu không có tao, mày đã sớm chết đói rồi!”

Viêm Cảnh Hi lạnh nhạt cười một tiếng, trong mắt bịt kín một tầng hơi nước.

Đã từng, cô cũng cho là như vậy. Cho nên, lúc cô tám tuổi đến Viêm gia liền giúp bọn họ giặt quần áo, quét dọn, nấu cơm, tận tâm tận lực dùng sức lao động của mình để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của bọn họ!

Cho đến năm cô mười sáu tuổi, toàn thân nổi mụn nhọt màu đỏ, bắt đầu ngứa ngáy, tróc da, đặc biệt là trên mặt cũng bị cào ứa máu, không có chỗ da nào còn lành lặn. Bác sĩ nói cô bị mắc quái bệnh, phải đi bệnh viện lớn khám, cũng có thể sẽ lây bệnh. Phùng Như Yên lập tức đưa cô về chỗ Trương di, nói là cô trộm đồ nên không muốn tiếp tục nhận nuôi nữa.

Trương di dẫn cô đến bệnh viện lớn khám, tiêu hết tiền tiết kiệm, lại chăm sóc không quản ngày đêm.

Lúc đó cô cũng biết được lí do bọn họ nhận nuôi cô.

Phùng gia ở thời Phùng lão gia là gia đình giàu có, nhưng mà ở mấy năm kia, tiền bạc lấy chỗ nọ chắp vá chỗ kia, người trong nhà cũng không ngừng đau ốm, đặc biệt là Viêm Nhị, cứ ba ngày thì hai ngày ngã bệnh.

Lúc đó Viêm Nhị không gọi là Viêm Nhị, mà là Viêm Cảnh Hi.

Bọn họ mời một đại sư.

Đại sư nói kiếp trước Viêm Nhị sát khí quá nặng, bản thân kỵ lửa, nhưng họ lại không phải gì khác mà là họ Viêm, song lửa, cho nên liên lụy người nhà, năm mười bốn tuổi sẽ có tai họa đổ máu, phải đổi tên là Nhị, là cây cỏ, đổi lại mệnh cách, sinh cơ bừng bừng, rực rỡ hẳn lên.

Đại sư nói với bọn họ là phải đi cô nhi viện thu dưỡng một cô nhi có sinh nhật vào ngày cực tốt, cô gái này sẽ giúp nhà họ Viêm ngăn cản tai họa. Vì vậy mà bọn họ đã chọn cô, tên của cô đổi thành Viêm Cảnh Hi.

Mặc dù, xem bói cũng chỉ là lời nói vô căn cứ.

Không biết là trùng hợp hay là cái gì khác, sau khi cô đến nhà họ Viêm, Viêm Du Thành đột nhiên kí được rất nhiều hợp đồng lớn, thân thể Viêm Nhị cũng ngày càng tốt hơn. Viêm Cảnh Hi bị đuổi về cô nhi viện, ai ngờ một tháng sau, Viêm Nhị gặp tai nạn xe cộ, bắp chân bị gãy xương, cho nên Phùng Như Yên không biết xấu hổ lại đến tìm Trương di muốn nhận nuôi cô lần nữa. Nhưng mà lần này, Trương di lập tức cự tuyệt.

Phùng Như Yên làm cho trường học đuổi học cô, còn khắp nơi gây khó khăn cho cô nhi viện.

Tiền tiết kiệm của Trương di đều dùng để chữa bệnh cho cô, vấn đề ăn uống của những đứa trẻ khác lại gặp khó khăn.

Trương di mệt nhọc quá độ, bị té xỉu phải đưa vào bệnh viện.

Viêm Cảnh Hi thu thập một túi đồ nhỏ, đến tìm Phùng Như Yên, điều kiện tiên quyết là, bà ta phải đưa cho Trương di hai vạn đồng, sau đó không thể tiếp tục gây khó dễ cho cô nhi viện nữa.

Viêm Cảnh Hi mười sáu tuổi đã sớm hiểu chuyện, trưởng thành, có tư tưởng có chủ kiến riêng của mình.

Năm cô mười tám tuổi, bệnh tim của Trương di lại tái phát, phải làm giải phẫu ngay lập tức, nếu không sẽ chết.

Viêm Cảnh Hi cái gì cũng không có, đành phải đi mượn tiền Phùng Như Yên, bị bà ta cự tuyệt. Cô muốn hỏi vay Viêm Du Thành, nhưng lại bị bà ta ngăn cản.

Lần đó, cô thấy rõ dáng vẻ chỉ vì tư lợi của người Viêm gia, vì vậy cô bán trứng, cứu Trương di.

Cũng chính là năm mười tám tuổi, cô thi đậu đại học Thanh Hoa, nhưng hết lần này đến lần khác, Phùng Như Yên xé hết giấy thông báo trúng tuyển của cô, giam cô lại, làm cô trễ thời gian ghi danh, đẩy cô vào học viện quý tộc của anh trai.

Chứng chỉ của khoa chính quy cũng bị bà ta chèn ép, nói là sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh sẽ đưa cho cô, thật ra thì luôn lấy ra để uy hiếp lợi dụng cô. Viêm Cảnh Hi cũng biết điều đó, nhưng mà cô coi như không biết, không kháng nghị, không phản đối, chờ ngày tốt nghiệp đến.

Viêm Cảnh Hi nhập mật mã vào, hệ thống hiện ra dòng chữ ---

Tài khoản không có tiền?!

Viêm Cảnh Hi nhíu chặt chân mày, không có tâm tư tiếp tục nói chuyện với Phùng Như Yên, nói: “Mẹ, con còn có việc bận, lát nữa sẽ liên lạc lại.”

Viêm Cảnh Hi cúp điện thoại, để lên bàn trà, lại nhập mật mã lần nữa, sau khi xác nhận thật cẩn thận mới nhấn chuột, hệ thống tiếp tục hiện lên dòng chữ vừa rồi.

Trong đầu Viêm Cảnh Hi tức giận muốn bùng nổ, vội vàng cầm điện thoại di động lên, gọi điện cho Lục Hữu Nhiễm.

Điện thoại kêu ba tiếng liền có người nhận.

Viêm Cảnh Hi diều chỉnh hô hấp, ổn định tâm thần, nở một nụ cười, hỏi: “Lục thiếu gia, trong tài khoản của anh không có tiền, anh có nhầm lẫn gì không đó?”

“Xin lỗi, chỗ này của tôi xảy ra chút chuyện, tôi không có ý định từ hôn nữa!” Giọng nói hơi lạnh của Lục Hữu Nhiễm truyền đến từ đầu dây bên kia.

Viêm Cảnh Hi ngây ngẩn cả người, chân mày nhíu chặt lại, ánh mắt trầm xuống: “Có ý tứ gì?”

“Ý của tôi chính là, hiệp nghị trước đó của chúng ta hủy bỏ, tôi sẽ cưới cô!”

Viêm Cảnh Hi cười lạnh, cô có tốt tính hơn nữa, ẩn nhẫn hơn nữa thì trong nháy mắt cũng nổ tung, cả giận nói: “Lục thiếu gia ngay cả chút chữ tín cũng không có, cảm thấy chơi rất vui đứng không? Rất có ý tứ đúng không? Đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay là hứng thú của anh sao?”

“Tôi không cần phải giải thích nhiều với cô, buổi trưa ông nội gọi cô tới ăn cơm, mười một giờ rưỡi trưa cô đến nhà trọ của tôi, chúng ta sẽ cùng đi.” Lục Hữu Nhiễm không vui nói.

Viêm Cảnh Hi tức giận đến hai mắt đỏ bừng, bật thốt lên: “Anh lấy cái gì cho rằng tôi sẽ đến?”

“Bởi vì đây là mệnh lệnh.” Lục Hữu Nhiễm khép lại tài liệu về Viêm Cảnh Hi, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, nói: “Nếu như cô muốn tôi nói chuyện buổi sáng cho mẹ cô biết thì cô không cần tới nữa. Đúng rồi, tôi muốn nhắc nhở cô một điều, cô nhi viện trước kia của cô là vùng đất thuộc quyền sở hữu của Lục thị.”

“Mẹ nó!” Anh ta coi cô là quả hồng mềm mà nắn bóp đây mà, thủ đoạn uy hiếp cũng giống y hệt Phùng Như Yên, Viêm Cảnh Hi không nhịn được chửi tục một câu, trào phúng nói: “Anh đúng là có tư cách gọi Phùng Như Yên là mẹ! Ai không biết còn tưởng hai người là ruột thịt ấy chứ!”

Viêm Cảnh Hi nói xong những lời này lập tức cúp điện thoại.

Câu nói phía sau của cô Lục Hữu Nhiễm nghe không hiểu, nhưng mà một câu mẹ nó phía trước, nhân dân cả nước đều nghe hiểu.

Cô vậy mà dám nói mẹ nó với hắn.

Không có mấy người dám ở trước mặt hắn nói ra hai chữ này, đặc biệt là phụ nữ, cô tuyệt đối là người đầu tiên không sợ chết! Lục Hữu Nhiễm nhíu mày kiếm, tiện tay ném thẳng tư liệu về cô xuống mặt đất.

oOo

Mười một giờ rưỡi, Viêm Cảnh Hi xuất hiện ở tầng thứ tám, dùng sức nhấn mạnh chuông cửa, giống như là một loại phát tiết lửa giận của mình.

Lục Hữu Nhiễm mở cửa. Tây trang tối màu mặc trên người hắn xác thực có một loại sắc lạnh băng hàn, một đôi con ngươi âm trầm khóa chặt trên người Viêm Cảnh Hi, cằm hơi giương lên, vẻ mặt không vui.

Rõ ràng cô mới là người nên tức giận mới đúng!

“Trừng cái gì mà trừng! Chẳng lẽ Lục thiếu cảm thấy anh trừng tôi sẽ làm tôi mất đi một miếng thịt hay sao?” Viêm Cảnh Hi mắng trả lại, hé miệng, lông mày thanh tú cũng cau lại, giọng điệu nghiêm trọng lại nghiêm túc nói: “Anh thực sự không muốn từ hôn sao? Chúng ta ở cùng một chỗ sẽ không hạnh phúc!”

“Định nghĩa hạnh phúc của tôi và cô không giống nhau, đối với tôi mà nói, vợ cũng chỉ là một loại bài trí.” Lục Hữu Nhiễm lạnh lùng nói.

“Xem ra anh còn rất vội vã muốn cưới tôi nha. Ông nội đã hứa cho anh chỗ tốt gì rồi?” Viêm Cảnh Hi suy đoán nói.

Trong mắt Lục Hữu Nhiễm lóe lên một tia kinh ngạc, cô gái này so với hắn tưởng tượng còn thông minh hơn. Rất nhanh, trong mắt hắn lại khôi phục cảm giác lạnh như băng quen thuộc.

Ông nội đúng là hứa hẹn cho hắn chỗ tốt. Chỉ cần hắn cưới cô, sau đó để cô sinh con cho hắn, ông nội sẽ cho hắn cả tập đoàn Lục thị!

Cưới ai đối với hắn cũng không có gì khác nhau, vậy thì hắn sẽ cưới người mang lại lợi ích lớn nhất cho hắn.

Hắn trầm mặc, Viêm Cảnh Hi đã hiểu, cười lạnh một tiếng, chắc chắn nói: “Tôi đảm bảo, đây sẽ là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời anh!”

Bởi vì, cô sẽ không để cho bọn họ được như ý.

“Đi thôi.” Viêm Cảnh Hi xoay người đi về phía hành lang.

Lục Hữu Nhiễm bắt lấy cổ tay cô.

Viêm Cảnh Hi cả kinh, cô không thích người khác chạm vào mình, đặc biệt là người đàn ông trước mắt đã từng lên giường với Viêm Nhị, ai biết tay của hắn có sạch sẽ hay không.

Trong mắt Viêm Cảnh Hi lóe lên vẻ phiền não, hất tay hắn ra.

Lục Hữu Nhiễm lần đầu tiên bị phụ nữ ghét bỏ như vậy, trong mắt xẹt qua một tia sắc bén, hai tay kiềm chế bả vai của Viêm Cảnh Hi, lạnh lùng nói: “Cô ăn mặc như vậy đi ra ngoài rất mất thể diện của tôi, quần áo đặt trên ghế sa lon, mau thay vào đi.”

Lúc trước cô về ký túc xá đã đổi áo sơ mi và quần jean, cô cảm thấy rất tốt, không vào được mắt bọn họ, cô cũng không có biện pháp.

Viêm Cảnh Hi hất bàn tay trên bả vai mình ra lại bị hắn dùng lực đạo lớn hơn, khiến cho cánh tay cô phát đau.

Cô căn bản là không thoát ra được! 

Viêm Cảnh Hi cắn răng, hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tình, bất đắc dĩ nói: “Lục thiếu gia, anh muốn tôi thay quần áo thì cũng phải buông tay ra trước chứ. Anh làm như vậy tôi thay quần áo kiểu gì?” Lục Hữu Nhiễm hơi sững sờ, buông lỏng tay ra.

Viêm Cảnh Hi đi qua bên người hắn, cầm túi quần áo lên, nhìn về phía mấy phòng ngủ.

Phòng của Lục Hữu Nhiễm, cô không muốn vào, nói không chừng còn có thể nhìn thấy thứ ghê tởm gì đó!

Gian phòng tốt hôm qua Viêm Nhị dùng, cô cũng không muốn vào, nói không chừng lại bước vào cái nơi ghê tởm gì đó!

Nói chung thì, gian phòng ở giữa là phòng của Lục Mộc Kình, nhưng mà tối hôm qua cô ngủ ở đó, ít ra còn sạch sẽ hơn nhiều.

Cô đẩy cửa phòng Lục Mộc Kình ra, lấy quần áo từ trong túi.

Là váy nhãn hiệu CARVEN, màu trắng, chất liệu vô cùng tốt lại ưu nhã cảm tính. Nhưng mà, khóa kéo của nó là ở sau lưng!

Viêm Cảnh Hi thò tay ra sau lưng kéo khóa, không biết có phải là khóa bị hỏng hay không mà mãi không kéo lên được, tay cô cũng run hết cả lên rồi.

Lục Mộc Kình đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là phần lưng đang lộ ra của cô, da thịt trắng mịn, nõn nà như bạch ngọc, được váy màu trắng tôn lên, hai chân càng thêm thon dài trắng nõn.

Lục Mộc Kình đến gần, bàn tay lơ đãng bao lấy cả bàn tay nhỏ nhắn của cô, ngón tay thon dài kéo khóa lên.

Viêm Cảnh Hi cho là Lục Hữu Nhiễm, phiền não quay đầu lại, thấy là Lục Mộc Kình, mắt hạnh xinh đẹp đầy vẻ kinh ngạc, còn chưa hề suy nghĩ đã bật thốt lên: “Ai cho anh kéo lên giúp tôi?”

Lục Mộc Kình tà mị nâng lên khóe môi, nhìn phía sau của cô, tỉnh táo nói: “Ý của cô là muốn lộ cho tôi nhìn? Vậy thì tôi sẽ giúp cô cởi ra!”