Ngày ra toà cậu bình thản vận áo sơ mi đen, quần tay đen, đeo khẩu trang đen, đi phía sau Diệp Hàn và trước đám vệ sĩ tiến vào toà án. Luật sư giao nộp bằng chứng lên trước toà rồi nói:”Thiếu gia của tôi, là học bá mười hai năm, là học sinh tuyển thẳng của học viện ngoại giao và một số trường khác, hơn nữa tôi còn được biết, mặc dù thiếu gia của tôi là tuyển thẳng nhưng đã lén đi thi đại học và khống chế điểm của bản thân, tuy nói là không chế nhưng bản thân lại là thủ khoa, full chín chấm tám, cố tình làm sai một câu, tôi biết được điều này vì trường thiếu gia học đã lưu lại bài thi năm đó mặc kệ bị cánh truyền thống và học sinh khoá này yêu cầu gỡ xuống, có cả đề thi bị nguyên chủ vứt thùng rác khi ra về cũng được nhặt lại. Trên đó đánh rõ đáp án nhưng trên bài thi nguyên chủ cố tình bỏ trống câu đó không tốt, kết quả là câu đó tính thành sai, một học bá như vậy lại bị báo chí vu khống rằng mua chuộc giám thị để nâng điểm, tôi thật thắc mắc, nếu quả thực là mua chuộc giám thị để nâng điểm tại sao lại không chụp cả bài thi lên mà lại nói không như vậy còn huỷ cả bài thi không lưu lại chứng cứ. Nếu như đã có gan nói thiếu gia của tôi mua chuộc giám thị nâng điểm vậy tại sao không trực tiếp nộp đơn tố cáo từ giám thị chấm thi đến Diệp gia, hay là....e sợ thế lực Diệp gia nên mượn sức ép dư luận một mặt hạ bệ Diệp thị đang trên đà phát triển và huỷ đi con đường quay lại của thiếu gia nhà chúng tôi?”
Luật sư nói đến đâu tất cả đều được truyền thông đưa tin, cậu chỉ việc ngồi nghe không nói gì, luật sư nói thế đến toà còn chẳng dám hỏi cậu câu nào.
Sau nửa giờ nghỉ, toà quay lại phán tờ báo lá cải kia, người đăng tin và người tìm hiểu soạn báo đã viết ra bài đó sẽ ở tù vì tội vu khống người khác vô căn cứ nhưng không nói đến cậu. Luật sư đứng lên hỏi:”Vậy thưa toà, bọn họ thật sự ở tù vậy tôi thực sự muốn hỏi, tin tức đăng trên mạng đã lan truyền đến chóng mặt ai cũng nghĩ thiếu gia nhà tôi thực sự làm như vậy, cả bài thi đại học cũng bị huỷ rồi, tôi thực sự muốn biết nếu như vậy thiếu gia nhà tôi sẽ quay lại con đường học tập như thế nào?”
Cậu giơ tay cản lại nói:”Được rồi, chỉ là một bài thi thôi, bọn họ huỷ rồi thì năm sau tôi thi lại, nếu năm sau bài thi của tôi lần nữa lặp lại chuyện hôm nay thì tôi sẽ khiến từng tập đoàn báo chí sụp đổ vì động đến tôi, cả tập đoàn báo chí đã đăng tin lá cải khiến tôi bị huỷ bài thi năm nay”
Nói xong cậu đứng dậy rời đi như toà án không có người, chánh án thẩm phán cảnh sát đều không dám giữ cậu, giới truyền thông muốn phỏng vấn cậu, vệ sĩ cản lại để cậu lên xe, Mộ Quân nói:”Để bọn họ hỏi”
Vệ sĩ liền tránh sang một bên, phóng viên hỏi cậu:
”Diệp tiểu thiếu gia, cậu cảm thấy bản thân hiện tại thế nào?”
“Diệp tiểu thiếu gia, bài thi bị huỷ rồi, ngài sau đó sẽ làm gì?”
“Diệp tiểu thiếu gia, ngài thực sự sẽ khiến những tập đoàn báo chí lá cải đó phá sản sao?”
Cậu nói:”Tôi vẫn ổn, còn có, tôi hiện tại có anh trai tôi và Diệp gia phía sau nuôi tôi, không cần thiết phải đi làm, những tập đoàn lá cải đó nếu như năm sau tôi đi thi vẫn đăng bài tố cáo như năm nay thì tôi sẽ khiến bọn họ phá sản, nhưng không phải là Diệp thị khiến bọn họ phá sản”
Nói xong cậu ra hiệu, vệ sĩ liền đưa cậu lên xe. Tin tức về cậu nổi rần rần trên báo và tin tức trên TV. Cả thế giới đều biết rồi. Vừa về đến nhà cậu liền nhảy lên ghế, nằm dài ra, quản gia mang ra ly sữa cùng với bánh quy nói:”Thiếu gia, ngài về rồi, sữa và bánh của ngài đây”
Cậu ngồi dậy cầm ly sữa rồi nói:”Cảm ơn ông”
Quản gia nói:”Đây là chuyện mỗi ngày rồi, đúng giờ mang sữa đến cho cậu, hết bánh thì mang đĩa bánh mới ra không sẽ mang đồ ăn mới đến cho cậu, tiểu thiếu gia rất hay đói bụng mà”
Ông sau đó hỏi:”Việc kiện tụng thế nào rồi ạ?”
Cậu đáp:”Vẫn ổn, năm nay không đỗ thì năm sau thi tiếp, năm sau bị tố tiếp thì khiến bọn họ phá sản”
Nói là làm, hôm sau cậu đến Dương thị, tiếp nhận tập đoàn với tư cách là người thừa kế, báo chí đang tin này rần rần nóng hơn cả chuyện hôm trước. Vốn biết trước Diệp tiểu thiếu có lục đại gia tộc đứng sau chống lưng không ngờ đến còn là người thừa kế Dương thị. Lần trước về Mộ gia, sau nhiều lần năn nỉ cậu cũng đồng ý với ông nội sẽ tiếp nhận thừa kế Mộ thị. Tin tức cậu là người thừa kế Dương thị còn chưa ngồi ấm trên hot seach thì Mộ thị cũng công bố với thế giới người thừa kế là cậu.
Một người thừa kế hai tập đoàn khiến báo chí đăng tin rần rần, khiếp tập đoàn chủ của tờ báo đã đăng tin tố cậu gian lận thi cử cũng sợ, thầm cầu nguyện năm sau không có tên nào động vào cậu để bản thân bình an.
Một năm cậu quản lí Dương thị khá tốt, ông ngoại cậu liền nghỉ dưỡng, ném tập đoàn cho cậu.
Thời hạn một năm đến, cậu lại đi thi, lần này không muốn bị chú ý liền cải trang một chú, chân cậu không có lông chân, nhỏ nhắn lại mềm mịn như chân con gái. Bàn chân cũng nhỏ.
Nghĩ một lúc cậu liền đạp bay cửa phòng chị họ. Bốn giờ rưỡi sáng, đối phương còn đang làm đồ án, quay phắt nhìn cậu vẻ mặt tức giận. Cậu nói:”Chị, em muốn trang điểm chút”
Đối phương dịu xuống hỏi:”Trang điểm? Làm gì?”
Cậu đáp:”Sợ bị đăng tin um xùm nữa, để bọn họ bớt đề phòng chút thôi ấy mà”
Đối phương gật đầu, bỏ đồ án, đẩy máy tính sang một bên kéo hộp đựng đồ trang điểm ra, bắt đầu trang điểm biến cậu thành nữ. Trang điểm xong liền đứng dậy mở tủ lấy ra một bộ tóc giả, mái tóc đen có chút dài. Giúp cậu mang nó rồi lục tủ lấy ra một cái váy. Nhìn cậu chằm chằm rồi nói:”Ổn đó, độn ngực em lên cho giống nữ nữa là được”
Nói rồi tiếp tục lục tìm trong đống đồ lấy ra một cái áo ngực. Giúp cậu vận nó xong liền chăm chú nhìn tác phẩm của mình, cô nói:”Tuyệt vời”
Nói xong cũng lấy điện thoại chụp lại vài bức gửi cho Diệp Hàn đang ngủ say bên nhà cũ Diệp gia. Sáu rưỡi sáng, tự cậu lái xe đến trường thi. Tuy tên trùng nhưng không giống nên được qua, dù sao các trường cũng bị các tập đoàn báo chí đe doạ không được để cậu vào, nhét rất nhiều tiền đổ vào. Bảo vệ canh chừng khá cẩn mật. Cậu biết được ý đồ này khi năm nay lại ra ý muốn kiểm tra thông tin, may mà cậu chuẩn bị trước một cái căn cước giả danh tính thành nữ, ảnh vẫn là cậu được chị họ trang điểm cho nên mới được qua, cũng đổi tên thành Dương Mộ Huyên, vốn dĩ là định đặt cho em gái cậu.