Châu Cẩn Huyên mỉm cười trong sự hạnh phúc khi nghe những câu này của anh, người đàn ông này rõ ràng biết cô luôn luôn sai lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt hay dùng ánh mắt căm hận mỗi khi nhìn anh nhưng anh vẫn một mực bao dung cho cô, và không một lời oán trách gì.
Người đàn ông như này biết kiếm ở đâu đây ? Vậy mà cô luôn luôn chối bỏ thậm chí còn luôn phớt lờ mọi thứ tốt đẹp mà anh dành cho cô.
- Gia Ngôn, em đáng ghét như vậy sao anh không ghét em mà còn ngược lại luôn muốn che chở và bao dung em hết lần này đến lần khác...
- Đơn giản đó là em !
Châu Cẩn Huyên một lần nữa chấn kinh khi nghe được những lời này, cô không nhịn được mà nhào ôm chầm lấy anh và khóc nức nghẹn lên.
- Huhu...sao anh lại tốt với em như vậy chứ, em có gì mà anh phải đối tốt với em như vậy...
- Đơn giản vì anh yêu em !
Rất nhanh tiếng khóc nức nghẹn ngừng lại lập tức, Châu Cẩn Huyên từ từ ngẩng mặt nhìn anh, gương mặt hết sức ngỡ ngàng, miệng lắp bắp hỏi lại.
- Anh...anh...vừa rồi anh nói gì vậy ? Hãy nói một lần nữa cho em nghe, em sợ em nghe nhầm rồi ảo tưởng...ưm
Thần Gia Ngôn không ngờ lại táo bạo, vậy mà anh hôn cô. Anh chạm sát mặt của mình vào mặt cô, chớp nhẹ hai hàng mi và cọ nhẹ nhàng vào môi cô, nụ hôn chỉ kéo dài năm phút.
Trên giường, Châu Cẩn Huyên nằm trong lòng anh bàn tay anh lưu lót xoa tấm lưng mảnh khảnh của cô, mà nằm trong lòng anh cô lại không ngừng hít mùi hương thơm ngát trên người anh, mùi hương đó vô cùng cuốn hút nó có mùi gì đó rất đặc biệt khó để tả nên lời nhưng một khi hít thì rất nghiện.
- Ngôn à
- Hửm, sao em ?
Anh yêu thương hôn chụt vào môi cô, khiến cho cô nhất thời ngượng ngùng vì cô cũng là lần đầu gần gũi thân mật với anh như này, nhưng với anh cũng không quá ngại ngùng đi.
- Em muốn hỏi anh là...sao ngày hôm đó anh lại uống rượu say...sau đó...làm chuyện đó với em ?
Thần Gia Ngôn hơi im lặng nhưng vẫn luôn dùng ánh mắt yêu chiều nhìn cô, mãi một lúc anh mới điềm đạm giải thích.
- Là vì anh ghen
Câu nói thẳng thắn của anh khiến cho cô hơi kinh ngạc, ủa nhưng mà lý do là anh ghen sao ? Bộ cô nhớ lúc trước kia cô có làm chuyện gì trước mặt anh, mà sao anh lại ghen được cơ chứ.
- Anh ghen ?
- Em kinh ngạc gì chứ
- Tất nhiên rồi, nhưng sao anh lại ghen tuông vớ vẩn như vậy chứ
Bốp.
Thật không ngờ anh lại dám đánh vào mông của cô khiến nó kêu lên đầy xấu hổ như vậy, mà Châu Cẩn Huyên lại ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì.
- Sao tự nhiên anh lại đánh vào mông của em, bộ em nói sai chuyện gì à ?
- Anh ghen khi nhìn thấy em và cái tên nhóc Quách Thành đó tại nhà hàng X, cả hai đã nói chuyện rất vui vẻ lại còn thân mật ngồi xích gần nhau, anh còn chứng kiến cậu ta hôn tóc em...
Châu Cẩn Huyên trợn mắt tròn xoe, cô bậm miệng không thể tin được,...vậy là anh đã biết trước kia cô từng thích Quách Thành, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh khi mà cảm nhận được sắc mặt u ám của anh.
- Cái đó...là trước kia thôi mà, nhưng bây giờ em đã có anh...
Nói đến đoạn sau cô dần nhỏ giọng lại, nhưng đã đủ cho Thần Gia Ngôn nghe thấy khoé môi anh cong lên, sự u ám vừa rồi cũng bay sạch. Anh càng ôm chặt cô vào lòng hơn, cả hai cảm nhận được hơi thở của đối phương vừa có cảm giác chưa chân thật.
Chỉ vì xảy ra một vài chuyện mà cả hai đã đến bên nhau quá bất ngờ, còn thân mật ôm nhau ngủ trên một chiếc giường rộng lớn.
Thần Gia Ngôn lúc trước kia từng có một suy nghĩ, thầm yêu một người đáng mừng nhưng cũng đáng buồn, đáng mừng là vì sẽ mãi mãi không bị từ chối, đáng buồn vì mãi mãi cũng sẽ không chấp nhận.
- Gia Ngôn, nhưng lỡ em sẽ không bao giờ rung động với anh thì phải làm sao ?
Nghe câu hỏi, chỉ mỉm cười thật nhẹ nhàng vừa trầm ấm mà nói với cô rằng.
- Nếu như em bằng lòng anh sẽ mãi mãi yêu em, nếu như em không bằng lòng anh mãi mãi tương tư
- Gia Ngôn à\~....
Châu Cẩn Huyên không một lời nào diễn tả được cảm xúc của cô bây giờ trong lúc này, chỉ giương đôi mắt ướt đẫm nhìn vào anh. Cô lại thấy càng yêu người đàn ông này hơn, trước khi xảy ra tai nạn cô đã nhiều lần vô tình khiến trái tim kích động với anh nhưng cô đã nhanh chóng phủ nhận nó, luôn cho rằng bản thân không hề thích gì ở anh, vậy nên khi nghe hết đằng sau mọi chuyện cô lại càng muốn yêu thương người đàn ông này hơn.
- Giờ không còn sớm nữa cũng đã trễ rồi sức khỏe của em cũng chưa khỏi hẳn lắm đâu, em mau nghỉ ngơi đi, có gì thì chúng ta lại nói tiếp nhé
- Vâng, em biết rồi...
Thấy anh nói cũng đúng nên Châu Cẩn Huyên nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế nằm trong lòng anh rồi từ từ chìm vào giấc mộng, nghe tiếng thở đều đặn của cô anh lúc này mới mở mắt ra.
Anh khẽ chạm vào gương mặt không tì vết của cô, khẽ mỉm cười mãn nguyện, sau bao sóng gió lớn thì cuối cùng cô ấy cũng đã tha thứ cho anh và lựa chọn muốn bên cạnh anh, dần dần mở cánh cửa trái tim để chào đón anh vào.
- Cảm ơn em đã chọn ở lại bên cạnh anh và yêu thương anh, anh hứa sẽ yêu em mãi mãi. Suốt đời mãi mãi yêu một người, bệnh này còn nặng hơn gấp mười lần bệnh ung thư....