Từng câu từng chữ của Quách Thành lọt hết vào tai cô, Châu Cẩn Huyên sững sờ nhìn hắn, cô thật không ngờ hắn lại âm thầm yêu cô đến như thế.
Bây giờ hắn nói cho hắn cơ hội để theo đuổi cô, ngay lúc này cô thật sự rất phức tạp vừa hoảng loạn, ngay cả ánh mắt không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Nói thật trước kia cô đã từng có tình cảm với hắn, cũng giống như hắn nhiều lần muốn ngỏ lời với hắn nhưng không đủ dũng khí, nhưng đến bây giờ cô phát hiện bản thân mình không có một chút tình cảm nào cả dành cho hắn chỉ là dao động một chút khi hắn quan tâm hay giúp đỡ cô, cô cũng không biết tại sao nữa.
Châu Cẩn Huyên không thể trả lời được, và càng không thể nào từ chối hắn.
- Chuyện...chuyện này anh có thể cho em chút thời gian để suy nghĩ được không ? Bây giờ em chưa thế trả lời anh được
Ánh mắt Quách Thành thoáng chốc thất vọng, nhưng nhanh chóng cũng hy vọng mà nói.
- Không sao, em cứ bình tĩnh mà suy nghĩ anh không ép em trả lời ngay bây giờ đâu, nếu em đã nghĩ thông suốt rồi thì hãy báo cho anh
- Vâng, em biết rồi
...
Sau kết thúc sự kiện tại Ý thì Châu Cẩn Huyên cũng mau chóng trở về nhà, vừa gặp con trai cô đã ôm chầm lấy cậu vừa hôn hít đủ kiểu thật sự cô rất nhớ Tiểu Lân.
- Tiểu Lân, cục cưng của mẹ, mẹ nhớ con nhiều lắm
- Con cũng rất nhớ mẹ ạ
Tiểu Lân khẽ ôm chặt lấy mẹ, hai mẹ con ôm nhau thấm thiết chỉ xa nhau có một ngày thôi mà hai mẹ con cứ như một năm không gặp vậy đó. Bỗng điện thoại cô reo lên, cô nhẹ nhàng buông Tiểu Lân ra.
- Vân Y, có chuyện gì sao ?
- À là như này...mẹ tớ đột nhiên muốn mời cậu đi ăn, và bà ấy cũng có vài chuyện muốn nói với cậu, nếu cậu không đến được thì cứ nói với tớ nhé
Châu Cẩn Huyên nhất thời bối rối không biết nên làm sao, cũng đã lâu rồi cô chưa gặp lại Thần phu nhân mà gặp rồi cô không biết phải đối diện với bà ấy như thế nào nữa.
- Không đâu Vân Y, tớ sẽ đến...cậu gửi địa chỉ cho tớ đi
- Được được
Tắt máy, cô âm thầm thở dài khẽ quay sang Tiểu Lân, nay không thấy Thần Gia Ngôn ở nhà chỉ còn lại quản gia và mấy người giúp việc mà hay cô cũng mới từ Ý trở về liền không muốn xa Tiểu Lân, cô quyết định đưa Tiểu Lân đi cùng.
Tại nhà hàng thuộc kiểu Châu Âu, Thần phu nhân và Thần Vân Y đã đợi sẵn cô, Châu Cẩn Huyên khẽ hít thở thật sâu để có thể đối diện với Thần phu nhân.
- Con chào bác Thần ạ
- Con...con đến rồi sao, Cẩn Huyên
Thần phu nhân rất ngỡ ngàng khi nhìn thấy cô, cô dường như càng xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều, cô toát lên sự trưởng thành và mạnh mẽ khiến bà một phen bất ngờ, Châu Cẩn Huyên cũng có chút ngượng ngùng khi bị bà nhìn chằm chằm như vậy chỉ đến khi cô nàng Vân Y lên tiếng mới khiến bà không thôi nhìn cô.
- Cẩn Huyên, con và Tiểu Lân mau ngồi xuống đi
Cô nhanh chóng kéo ghế cho Tiểu Lân ngồi sau đó cô cũng ngồi xuống, một màn này khiến Thần phu nhân hết sức cảm động, cuối cùng cô cũng đã yêu thương và quan tâm Tiểu Lân.
- Cẩn Huyên, con mau ăn nhiều vào nhé
Thần phu nhân không ngừng gắp thức ăn lên bỏ vào chén của cô, lúc nào cũng Cẩn Huyên và Cẩn Huyên khiến người bên cạnh cũng ghen tị không thôi, mà Châu Cẩn Huyên vừa ngại ngùng vừa cảm thấy có lỗi với bà rất nhiều.
- Vâng ạ, con cảm ơn bác...bác cũng ăn nhiều vào ạ
Vừa nói cô vừa gắp miếng cá hồi sốt chanh dây vào chén bà, Thần phu nhân mới đầu rất ngỡ ngàng khi được cô gắp thức ăn cho mình, vậy là cô không còn giận gia đình bà nữa, bà lần nữa xúc động nhưng cố gắng kiềm nén. Bầu không khí ăn cũng không quá căng thẳng
Ăn xong, Thần phu nhân đưa đề nghị Thần Vân Y đưa Tiểu Lân đi đâu đó chơi để bà còn nói chuyện với Châu Cẩn Huyên.
- Cẩn Huyên à, bác thật sự rất vui khi con không còn giận gia đình bác nữa, bác thật sự rất cảm ơn con nhiều lắm
Thấy Thần phu nhân lại ân cần khách sáo với mình như vậy khiến cho cô cảm thấy không quen một chút nào vừa có chút áy náy. Vốn dĩ bà không sai gì hết chỉ là giận một mình Thần Gia Ngôn vì đã giở trò đồi bại với bại, nhưng thời gian trôi qua con người cũng phải thay đổi, vì trưởng thành Châu Cẩn Huyên cô không muốn trách ai cả, mà nói tóm lại cô không hề giận bà ấy một chút nào chỉ là lúc trước kia không biết phải đối mặt như thế nào.
Châu Cẩn Huyên nhẹ nhàng nắm lấy tay Thần phu nhân, khiến bà ấy nhất định hoang mang.
- Thật sự lúc trước kia con đã từng rất căm hận Thần Gia Ngôn, nhưng giờ con cũng đã trưởng thành và hiểu chuyện nên con quyết định buông bỏ hận thù anh ấy. Nhưng con chưa bao giờ giận bác hay gia đình bác cả, chỉ là con không dám đối mặt như thế nào với mọi người mà thôi ạ
Nghe đến đây, Thần phu nhân thật sự rất xúc động muốn oà khóc lên...vì chuyện Thần Gia Ngôn gây ra với cô trước kia khiến bà rất ngồi không yên, còn không dám gặp cô vì sợ cô sẽ giận càng thêm giận, vừa nghe chính miệng cô nói cô không hề giận bà, bà thật sự vui mừng đến cỡ nào.
- Nhưng mà Cẩn Huyên à, bác có một chuyện muốn hỏi con ? Không biết con có thể trả lời bác không
- Được mà bác, bác cứ thoải mái hỏi đi ạ
Châu Cẩn Huyên thật không ngờ rằng bà ấy đường đường là Thần phu nhân của Thần gia thế mà khi nói chuyện với cô bà ấy lúc nào dè chừng với cô, khiến cho cô cảm thấy thêm áp lực quá.
Thần phu nhân căng thẳng nhìn cô, sau đó bà mới bình tĩnh nghiêm túc.
- Thật ra...con có chút tình cảm nào với Gia Ngôn nhà bác không ? Mắc dù bác biết rất rõ trước kia Gia Ngôn làm chuyện có lỗi với con, nhưng tụi con đã sống cùng nhau gần sáu năm con có từng rung động với nó không ? Cái này bác hỏi con thật lòng
- Con...