Về đến nhà đã là bốn giờ sáng, Châu Cẩn Huyên vào phòng mình tắm rửa xong xuôi rồi lật đật chạy đi tìm con trai mình, nhìn con trai ngủ ngon như vậy cô không nỡ đánh thức chỉ nhẹ nhàng leo lên giường nằm cùng cậu.
Sáng sớm thức giấc, Tiểu Lân lập tức cảm nhận có người nằm bên cạnh mình nhưng khi ngửi thấy mùi hương thơm quen thuộc này khiến cho cậu lập tức hứng hở vui mừng, cậu nhóc ngước mắt lên nhìn quả nhiên là mẹ của cậu.
- Hửm, sao con dậy sớm vậy Tiểu Lân ?
- Ô...mẹ dậy rồi ạ, con nhớ mẹ lắm đó ạ
Vừa dứt lời cậu ôm chặt lấy người Châu Cẩn Huyên, thấy vậy cô cũng ôm lấy cậu cô thật sự rất nhớ con trai của mình, nhớ mùi hương ngọt dịu từ người của cậu.
- Vậy chúng ta cùng nhau dậy ăn sáng nhé
- Dạ vâng ạ, mẹ ơi ! Mẹ bế con được không ạ
Châu Cẩn Huyên khẽ phì cười không hề từ chối mà nhanh chóng bế nhóc con đi vào phòng tắm, cậu nhóc thừa cơ hội ôm chặt cô hơn. Lúc hai người đi xuống dã không thấy Thần Gia Ngôn, chắc có lẽ anh đã đi làm từ rất sớm, vì Tiểu Lân muốn ăn thức ăn do cô nấu nên cậu nhóc đã đề nghị cô nấu cho cậu mà cô cũng rất cưng chiều làm theo ý của cậu.
- Hôm nay Tiểu Lân muốn ăn gì nào ? Mẹ sẽ nấu những món đó cho con
Tiểu Lân phấn khích bắt đầu liệt kê mà cậu rất muốn ăn hôm nay.
- Dạ con muốn ăn...móng giò kho sả ớt và canh mướp nấm rơm được không mẹ ạ, với cả con cũng muốn uống ép dâu ạ
Châu Cẩn Huyên mỉm cười dịu dàng xoa đầu cậu, chỉ cần là cậu thì cô nguyện làm mọi thứ, cô lập tức nấu những món mà cậu liệt kê ra. Khoảng chừng ba chục phút món ăn đã nhanh chóng bày bản trên bàn ăn, ánh mắt Tiểu Lân sáng loé lên và không ngừng khen đáo để.
Cậu cẩn thận gắp một miếng giò bỏ vào trong miệng, hai mắt sáng lùng.
- Ngon lắm mẹ ơi, con không ngờ rằng mẹ của con lại nấu ăn ngon đến như vậy còn ngon hơn cả lão ba nấu nữa đó ạ
- Vậy sao ? Vậy con mau ăn nhiều vào đó
Vừa nói Châu Cẩn Huyên vừa gắp thức ăn lên chén cậu, cô lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Rất nhanh đầu dây bên bắt máy, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng.
- À xin chào mẹ của Tiểu Lân, cho hỏi cô có chuyện gì sao ạ ?
- Là như vậy, cô giáo có thể cho Tiểu Lân nghỉ phép một ngày không ?
- Được chứ
- Cảm ơn cô giáo rất nhiều
Cuộc gọi vừa rồi Tiểu Lân nghe hết, cậu khó hiểu nghiêng đầu hỏi mẹ mình.
- Hửm...mẹ ơi, có phải mẹ muốn đưa con đi chơi đúng không ạ ?
- Nhóc con của mẹ nói đúng rồi đó
- Hihi, tuyệt quá ạ được đi chơi với mẹ
Hai mẹ con ăn sáng xong xuôi, Châu Cẩn Huyên đưa Tiểu Lân bắt xe đến một nơi, mà nơi đó lại một vùng quê với nhiều bãi biển. Hai mẹ con cô đi đến chỗ các ngư dân đang bắt cá, Tiểu Lân thích thú không thôi bởi cậu rất thích cá. Khi nhìn vào những con cá ánh mắt cậu luôn sáng bừng lên, cậu còn định xin mấy chú ngư dân vài con cá đem về cơ.
- Mẹ ơi, con muốn mua cá đem về ạ
- Vậy một lát nữa mẹ sẽ mua cho con nhé, còn bây giờ cùng mẹ đi tham quan bãi biển nhé
- Dạ vâng ạ
Châu Cẩn Huyên biết con trai rất thích cá nên đã dành một ngày rảnh rỗi đưa cậu đến nơi này, hai mẹ con cô đang đi dạo quanh đây thì nghe tiếng của nhiều người ngư dân hô lên đầy hấp tấp và kinh hãi, thấy vậy mọi người nhanh chóng tập trung vào chỗ tiếng gọi kia và hai mẹ con cô cũng không ngoại lệ.
Trước mặt hai mẹ con cô chính là một chú chim cánh cụt, hai người vô cùng kinh ngạc khi lần đầu tiên thấy chú chim cánh cụt nhưng hình như nó đã bị thương ở chân thì phải.
Một ông chú ở gần đó lên tiếng.
- Hình như chim cánh cụt này bị mắc kẹt trong lưới đánh cá của chúng ta thì phải...
- Mà giờ phải làm sao đây mọi người ?
- Hay là đưa nó về thế giới thiên nhiên của nó đi mọi người ơi
Tiểu Lân nhìn chằm chằm vào chân bị thương của chim cánh cụt, cậu bặm môi đang toan tính chuyện gì đó, bỗng dưng cậu lên tiếng trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
- Các ông ơi, khoan hãy đưa nó về thế giới thiên nhiên của nó được không ? Chân của nó hình như bị thương rồi, trước tiên chúng ta phải đưa nó đi chữa trị ạ
Một ông chú nghe Tiểu Lân nói thế cũng nghe rất có lý.
- Cậu nhóc nói rất đúng, chúng ta nên đưa chim cánh cụt này đi chữa trị cái đã rồi tính sau
Châu Cẩn Huyên mãi đang suy nghĩ việc gì đó, cô bất ngờ ngọ lời với một ông chú trong số đó.
- À chú ơi, có thể cho tôi mua lại chim cánh cụt này được không ? Thật ra tôi muốn mua về không làm gì cả, chỉ là muốn nuôi và chăm sóc cho nó vừa có thể bầu bạn với con trai tôi nữa...không biết mấy chú ở đây có đồng ý không ạ ?
Mọi người ngư dân ở đây bắt đầu hoang mang và có một chút do dự, họ không phải không muốn đưa cho Châu Cẩn Huyên vì thiết nghĩ cô căn bản không biết cách nuôi chim cánh cụt này.
- Nhưng chim cánh cụt này căn bản thích nghi sống ở những vùng lạnh hơn, cô có cách nào để nuôi nó không đó ?
- Tuy không biết, nhưng tôi sẽ cố gắng tìm hiểu và chăm sóc nó thật tốt...
Ông chú không còn cách nào khác đành chấp thuận với Châu Cẩn Huyên, Tiểu Lân khá bất ngờ với ý định táo bạo của mẹ mình nhưng nghĩ đến một ngày không xa cậu được chơi với chú cánh cụt khiến cậu không khỏi vui mừng khôn xiết.
- Nhưng mà chúng tôi không bán cho cô, chúng tôi sẽ đưa chim cánh cụt này cho cô và hãy chữa trị vết thương cho nó...và chúng tôi cũng hy vọng cô sẽ nuôi tốt nó
- Vâng ạ, rất cảm ơn các chú
Trên đường về nhà Tiểu Lân tranh thủ gọi điện cho Thần Gia Ngôn, rất nhanh đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng.
- Có chuyện gì ?
- Lão ba ơi, nhà mình có thêm thành viên mới