Vạn Sương quay đầu nhìn theo ánh mắt của Cảnh Dật Kiệt, liền thấy một người gương mặt tựa tiên nữ đang chậm rãi đến gần.
Người phụ nữ này có chút khác biệt so với những vị khách đến đây, nàng không có mặc những chiếc váy nữ tính, mà nàng mặc một bộ tây trang màu trắng cùng với một chiếc thắt lưng.
Tổng thế nhìn không bình dị, gần gũi như lúc mặc váy trắng thường ngày, mà trông có vẻ cực kì giỏi giang.
Tiếng của giày cao gót va chạm với mặt đất ngày càng gần, gương mặt của người phụ nữ càng rõ ràng hơn.
Mái tóc xoăn dài quyến rũ thường ngày được nàng buộc gọn lên. Có lẽ do bộ tây trang quá mức nghiêm túc, nên giờ phút này khóe miệng cùng đôi mắt của nàng không có chút ý cười nào, toàn thân tràn đầy lạnh lùng.
Cảnh Dật Kiệt nói Thời tiểu thư, chính là Thời Y.
Hiện tại Thời Y không giống thường ngày không trang điểm, khiến cho trong lòng Vạn Sương lại thêm một trận kinh ngạc.
Nghe thấy tiếng gọi của Cảnh Dật Kiệt, bước đi về hướng hắn.
Sau khi đưa Vạn Sương về nhà, Thời Y cũng trở về ngôi nhà mà mình chán ghét.
Nàng muốn hỏi rõ vì sao Thời Hướng Nam lại đột nhiên gọi điện bảo mình dùng cơm.
"Tiểu thư." Khi Thời Y vào trong, bác quản gia Kim liền cất tiếng gọi.
"Bác Kim, ba của ta đâu rồi?"
"Tiên sinh đang ở phòng thay đồ, thưa tiểu thư."
Phòng thay đồ?
Trong lòng Thời Y nghi hoặc, cất bước lên tầng hai, mở cửa ra.
Quả nhiên thấy được Thời Hướng Nam đứng ở trong, còn đang chỉ thị người làm sửa sang lại quần áo của mình.
Tuy rằng Thời Y đã sớm dọn ra bên ngoài, nhưng ở Thời gia vẫn còn dư lại một chút quần áo Thời Y không thích cùng với một số đồ dùng khác, nhưng khi nhìn thấy người khác tự tiện đụng vào đồ của mình mà chưa có sự cho phép, người bình thường nhất định sẽ tức giận.
Nhưng trong lòng Thời Y không có một chút cảm xúc nào, chỉ bình tĩnh hỏi: "Các ngươi đang làm cái gì?"
Mọi người đột nhiên nghe thấy thanh âm của Thời Y, động tác trên tay đều dừng lại, đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa.
"Đã trở lại?" Thời Hướng Nam nhìn đến thân ảnh của Thời Y, nhàn nhạt hỏi một câu.
Thời Y không để ý đến Thời Hướng Nam, mà là đi đến chỗ người làm, chỉ vào tủ quần áo của mình, nói: "Ta hỏi là các ngươi đang làm cái gì?"
"Tiểu thư, tiên sinh muốn thêm chút quần áo cho người." Một người làm ở gần đó run bần bật nói.
Thật kỳ lạ, tuy rằng ngữ khí Thời Y bình đạm, nhưng mọi người lại có thể cảm thấy được Thời Y đang tức giận.
"Ta kêu người chuẩn bị trang phục cho ngươi cho buổi hẹn hò tối nay." Thời Hướng Nam ra hiệu cho người làm tiếp tục, bản thân thì kéo cánh tay của Thời Y, muốn mang nàng rời khỏi phòng.
Ra khỏi phòng, Thời Y rất nhanh rút tay về.
Thời Hướng Nam nhìn thoáng qua cánh tay mình bị ném đi, phẫn nộ xoay người đi về hướng cầu thang, không ngoảnh đầu lại, nói: "Cùng ta xuống dưới."
Thời Y cau mày lại một chút, tự hỏi trong chốc lát xong vẫn đi theo Thời Hướng Nam đi xuống dưới tầng.
"Nói đi." Thời Y ngồi dựa vào ghế sofa, ngước mắt nhìn về phía Thời Hướng Nam, "Buổi hẹn hò tối nay là sao?"
"Gần đây ta cùng với Cảnh gia có chuyện cần hợp tác." Thời Hướng Nam nghe được Thời Y hỏi vậy, không còn tức giận như lúc đầu, mà lại dùng ngữ khí hòa ái trước nay chưa từng nói với Thời Y: "Cho nên muốn mời người của Cảnh gia dùng một bữa cơm."
Thời Y biết cha mình kêu mình về dùng cơm cũng không phải chuyện tốt gì, nghe được lời nói của Thời Hướng Nam, gương mặt của Thời Y lộ rõ vẻ không bất ngờ trước việc này, nói: "Việc này có liên quan gì đến ta sao?"
Thời Hướng Nam trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: "Thằng nhóc Cảnh gia kia chỉ đích danh ngươi đi."
Cảnh Dật Kiệt?
"Không đi." Nói xong Thời Y liền đứng lên, đi về phía cửa lớn.
Nhưng vào lúc Thời Y sắp rời khỏi, Thời Hướng Nam ở phía sau cất lên lời nói dụ hoặc, "Ngươi giúp ta có được mối làm ăn này, ta liền giao toàn bộ cổ phần của Thục Vân cho ngươi."
Thục Vân là mẹ của Thời Y.
Thời gia có được thành tựu như ngày hôm nay, đều là nhờ công lao của mẹ Thời Y Trần Thục Vân. Vốn dĩ công ty của Thời gia phải thuộc về Trần Thục Vân, nhưng bởi vì Trần Thục Vân quá yêu Thời Hướng Nam, vậy nên liền đem chuyển hết sang danh nghĩa của hắn, bản thân thì chỉ lấy một phần nhỏ.
Cũng chính vì quá tin tưởng Thời Hướng Nam, cho nên vào thời điểm biết được hắn ngoại tình, Trần Thục Vân thật sự sụp đổ.
Trần Thục Vân trên thương trường là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng lại vì tình yêu mà bị bại lụi.
......
Thời Y nhìn gương mặt của Cảnh Dật Kiệt, hơi hơi mỉm cười.
"Thời tiểu thư hôm nay trông rất đẹp." Cảnh Dật Kiệt *thân sĩ nói , nhưng vừa nhìn thấy liền đã muốn chạy đến ngay trước mặt người phụ nữ của mình, hoàn toàn đã quên chuyện buổi sáng hôm nay nàng đã không trả lời tin nhắn của hắn.
*thân sĩ: người có học thức thuộc tầng lớp cao trong xã hội, ở đây ám chỉ nói chuyện lịch sự, nhã nhặn.
"Cùng Cảnh tiên sinh bàn chuyện, tất nhiên là phải mặc trang trọng một chút."
Vào lúc hai người vẫn còn đang khách sáo qua lại, một thanh âm tràn ngập u oán vang lên cạnh hai người, "Thời Y tỷ...."
Từ lúc vào trong Thời Y chỉ nghĩ đến chuyện của mẹ mình, trừ bỏ Cảnh Dật Kiệt, Thời Y cũng không để ý đến mọi việc xung quanh, cho nên cũng không có nhìn thấy Vạn Sương vẫn luôn nhìn nàng từ lúc mới vào.
Thời Y nghe được thanh âm quen thuộc, quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy đôi tay nàng đặt trên ghế, đôi mắt chớp chớp, giống như đang lên án chính mình không để ý đến nàng vậy.
Biểu tình đều là ủy khuất.
Thời Y thấy được biểu tình của Vạn Sương, trên mặt âm thầm thả lỏng.
"Tiểu Sương cùng Thời tiểu thư có quen biết nhau sao?" Cảnh Dật Kiệt ở một bên hỏi.
Vạn Sương không nói lời nào, mà nhìn chằm chằm vào mặt của Thời Y.
Đêm nay Thời Y quả thực rất đẹp, khiến cho Vạn Sương đắm chìm trong vẻ đẹp đó.
Nàng biết vì sao đêm nay Thời Y lại xuất hiện ở chỗ này.
Buổi hẹn hò ngày hôm nay, là một bước ngoặt ngoặt nho nhỏ trong tiểu thuyết.
Thời Y vì muốn lấy lại di vật của mẹ mình, nên đã thay đổi thái độ mà ở chung với Cảnh Dật Kiệt.
Cảnh Dật Kiệt biết nguyên nhân Thời Y thay đổi thái độ. Vì thế, Cảnh Dật Kiệt đồng ý cùng hợp tác với Thời gia.
Cũng bởi vì như vậy, thời gian Thời Y ở cùng với Cảnh Dật Kiệt ngày càng lâu, vốn dĩ ban đầu vô cảm với Cảnh Dật Kiệt cũng chậm rãi mở lòng.
Vạn Sương đối với hành động của Cảnh Dật Kiệt vô cùng khinh thường, cho nên hiện tại nàng không muốn nói chuyện cùng Cảnh Dật Kiệt một chút nào.
Bởi vì Vạn Sương không thèm để ý, không khí liền tràn ngập sự xấu hổ.
Thời Y buồn cười nhìn thoáng qua Vạn Sương, gật gật đầu với Cảnh Dật Kiệt nói: "Đúng vậy, Cảnh tiên sinh."
Cảnh Dật Kiệt nhíu mày, thần sắc không rõ nhìn thoáng qua Vạn Sương, trầm giọng nói: "Hiện tại Tiểu Sương hẳn là đang đợi bạn trai đi? Vậy chúng ta liền đi thôi?"
Câu trước là nói với Vạn Sương, câu sau là nói với Thời Y.
"Được." Thời Y nhìn thoáng qua Vạn Sương, gật gật đầu nói.
Chỉ là trong lòng xuất hiện một cảm giác mơ hồ.
Nghe thấy lời nói của Cảnh Dật Kiệt, Vạn Sương sợ Thời Y sẽ hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Ta chỉ là đang đợi ca ca ta thôi."
Vừa nói xong, Vạn Sương cắn chặt hàm răng, giả cười cười chỉ về phía người phụ nữ ăn mặc gợi cảm ngồi ở góc nhà ăn đang đưa lưng về phía ba người, nói: "Nhưng thật ra bạn gái Cảnh ca ca vẫn luôn chờ ở đó, như thế không tốt lắm đâu?"
Trong tiểu thuyết, lúc Thời Y cùng Cảnh Dật Kiệt dùng bữa xong, Cảnh Dật Kiệt ngỏ ý muốn đưa Thời Y về nhà nhưng bị nàng cự tuyệt, thấy Thời Y rời đi hắn liền đến chỗ góc nhà ăn rồi hôn người phụ nữ vẫn luôn ngồi ở đó.
Hắn giải thích với người phụ nữ rằng, "Xin lỗi thân ái, công việc bận rộn quá, tha thứ ta đến muộn."
Thời Y sau khi nghe được, nhìn theo hướng ngón tay Vạn Sương chỉ, quả nhiên thấy được bóng dáng một người phụ nữ.
Thời Y nhướng mày, cười mỉa một chút, ngón tay phất qua mép tóc, nói: "Nếu Cảnh tiên sinh đã có hẹn với mỹ nhân, chúng ta lại bàn công việc vào lần sau vậy."
"Thời tiểu thư...." Vào lúc Cảnh Dật Kiệt muốn giữ lại Thời Y, Thời Y đã xoay người rời đi.
Chẳng qua lúc nàng sắp ra đến cửa, ánh mắt thoáng nhìn qua Vạn Sương đang ngẩng đầu ưỡn ngực như kẻ chiến thắng.
"Ngươi," Cảnh Dật Kiệt thấy mỡ dâng đến miệng mèo rồi vậy mà lại để lỡ mất, mắt lạnh nhìn về phía Vạn Sương.
Nhưng thật mau hắn liền tỉnh táo lại, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Vạn Sương, lạnh lùng hỏi: "Ngươi như thế nào biết người ngồi kia là bạn gái ta?"
"Như thế nào?" Từ sau lưng Cảnh Dật Kiệt truyền đến một giọng nói trầm đầy nam tính, "Cảnh đại thiếu gia đây là đang chất vấn muội muội ta?"
Cảnh Dật Kiệt quay đầu nhìn lại, Vạn Thịnh không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau mình.
"Nói cái gì vậy? Không phải Tiểu Sương cũng là muội muội của ta hay sao?" Khóe miệng Cảnh Dật Kiệt câu lên, không chút cảm xúc nào nói.
Ngay sau đó, hắn đi đến bên người Vạn Thịnh, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Vạn Thịnh, nhẹ giọng nói: "Dùng bữa vui vẻ."
Nói x'"ong liền đi về phía người phụ nữ vẫn đang luôn chờ đợi hắn.
"Ca~" Vạn Sương thấp thỏm nhìn về phía Vạn Thịnh đang mang vẻ mặt âm trầm, nhu nhu gọi hắn.
Vạn Thịnh nghe thấy tiếng của Vạn Sương, từ trong suy nghĩ quay trở về thực tại. Đi đến bên người Vạn Sương, xoa xoa đỉnh đầu nàng, sủng nịnh hỏi: "Có phải là đói bụng hay không?"
Vốn dĩ tưởng rằng sẽ phải chịu sự chất vấn của Vạn Thịnh, nhưng không nghĩ rằng Vạn Thịnh phản ứng như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Vạn Sương cũng không suy nghĩ thêm nữa, sờ sờ bụng đã bắt đầu réo lên, gật gật đầu: "Ân ân!"
Một giờ sau, Vạn Sương đã ăn uống no nê, hiện tại nàng ngồi ghế phụ trên xe của Vạn Thịnh đang mơ màng sắp ngủ.
Vào lúc Vạn Sương sắp nhắm mắt, Vạn Thịnh đang lái xe đưa bàn tay ra, trong tay đang cầm một chiếc thẻ tín dụng.
"Không có tiền tiêu sao lại không nói với ca?"
"A?" Vạn Sương nghe thấy câu hỏi đó, buồn ngủ tan đi một nửa.
Vạn Thịnh nhìn muội muội đang phát ngốc, trong lòng mềm đi một mảnh, nhẹ nhàng đem thẻ tín dụng nhét vào tay Vạn Sương, "Cầm."
Sau lại nhéo mặt Vạn Sương một chút, nhẹ giọng nói:"Ngày mai không cần đến tiệm hoa của Thời tiểu thư nữa."
Nghe vậy Vạn Sương mới biết được nguyên nhân Vạn Thịnh đột nhiên lại cho mình một chiếc thẻ tín dụng.
Hắn biết chuyện mình đang làm việc ở tiệm của Tiểu Y Y.
Vạn Sương cuống quýt đặt lại chiếc thẻ tín dụng trên xe, nhìn Vạn Thịnh nói: "Ca ngươi hiểu lầm rồi! Ta chỉ là giúp đỡ Thời Y tỷ thôi, ta không thiếu tiền!"
"Thời Y tỷ?" Vạn Thịnh lẩm nhẩm lời này, di chuyển thân mình, đáy lòng nảy sinh một chút mơ hồ, thấp giọng nói: "Các ngươi quen biết nhau từ khi nào?"
"Ách......." Vạn Sương dừng lại, nuốt một chút nước miếng, "Tình cờ gặp gỡ vào một ngày đẹp trời."
Ta tình cờ gặp gỡ Tiểu Y Y ở trong sách!
"Tình cờ gặp gỡ?"
"Đúng vậy đúng vậy! Được rồi! Nhanh lái xe về nhà thôi! Ta buồn ngủ lắm rồi!" Vạn Sương tránh để Vạn Thịnh tra hỏi thêm vấn đề gì, nên liền gắt gao nhắm mắt lại.