Vi Vân mở chiếc hộp ra.
Bên trong chiếc hộp có một không gian trữ vật, nên có thể chứa những thứ có thể tích lớn hơn kích thước của chiếc hộp nhiều.
Vi Vân đưa ngón tay vào lấy ra một cuộn tranh trước.
Cuộn tranh này hình như là một trong những cuộn mà hôm qua các trưởng lão của Liên Minh Tiên Môn đã đưa cho y xem, có vẻ như bọn họ vẫn còn chưa hết hi vọng.
Hôm qua Vi Vân chỉ tùy tiện chọn đại một cuộn, bên trong là thứ gì y cũng không nhìn kỹ, nhưng hôm nay thì khác, y có chút tò mò không biết các trưởng lão đã chọn lựa kỹ càng cho y loại người gì.
Y giơ tay lên, cuộn tranh lơ lửng trong không trung từ từ mở ra.
Cũng thật trùng hợp, vậy mà lại là cuộn tranh hôm qua y đã lựa chọn ngẫu nhiên, hình vẽ trên đó chính là Lộ Tinh Hằng, con trai út của Lộ gia ở Lĩnh Nam.
Trong tranh, nhi tử Lộ gia mặc một bộ trường bào trắng như ánh trăng, ngồi đánh đàn dưới gốc cây thông, gương mặt tuấn tú, tay áo dài rộng, chẳng khác nào thần tiên.
Bức tranh này được vẽ bằng kỹ xảo tiên gia, sau khi cuộn tranh được mở ra, người trong tranh phất tay áo, cả người như bước ra từ bức tranh, tựa như người thật, thể hiện hết dáng vẻ phong lưu của Lộ công tử.
Vi Vân bị Lý Đại Túc ép phải cãi nhau một trận với các trưởng lão, cũng không còn kháng cự với việc kết khế ước như trước đây chỉ muốn làm qua loa cho xong.
Y nhìn dáng vẻ Lộ Tinh Hằng đánh đàn giữa không trung, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ một chuyện sâu xa khác, tại sao Lộ gia ở Lĩnh Nam lại được các trưởng lão tán thưởng như vậy.
Ngoài mặt, Lộ gia không liên quan gì đến ba trụ cột còn lại, nhưng lại thân thiết với hai ba trưởng lão trong Hội trưởng lão, không biết đằng sau có mối quan hệ lợi ích phức tạp nào hay không.
Y đang chìm trong suy nghĩ, Lý Đại Túc lại hừ lạnh một tiếng: “Chưởng môn nhìn đến thất thần như vậy, chẳng lẽ động lòng rồi sao?”
Vi Vân lấy lại tinh thần, nhớ ra người này cũng đã cầu hôn y, y cố ý khiến hắn khó chịu liền nói: “Vậy thì sao?”
“Tiếc nhỉ, Chưởng môn đã hủy hôn với gã rồi.”
Vi Vân Tiên Tôn liếc hắn một cái, nói: “Chọn lại cũng có làm sao đâu?”
Lý Đại Túc đi tới, luồn ngón tay vào mái tóc dài rối tung của y nhẹ kéo một cái.
Da đầu của Vi Vân bị hắn làm cho tê dại, y vừa định gạt tay hắn ra, Lý Đại Túc đã nói: “Đáng tiếc, thân thể Tiên Tôn đã không còn trong trắng nữa.”
Hắn dừng lại, rồi cười như không cười nói: “Cũng không biết người trong lòng của Tiên Tôn có để ý hay không?”
Vi Vân nghe vậy liền biến sắc.
Lời này của Lý Đại Túc đâm thẳng vào vết thương lòng của y.
Y phải lòng Trấm Diệm Ma Tôn, đương nhiên hy vọng có thể cùng Trấm Diệm Ma Tôn vui vẻ bên nhau.
Hồi trước khi đọc những cuốn thoại bản khiêu dâm đó, y luôn nhịn không được tưởng tượng mình chính là tiểu thư trong thoại bản, bị Ma Tôn cởi sạch quần áo, dang rộng hai chân phơi bày ra vùng kín đáng xấu hổ của mình, để *** của Ma Tôn chịch mình đến dục tiên dục tử.
Nghĩ tới đó, y liền mặt đỏ tía tai, cả người nóng bừng, xấu hổ đến mức tự mắng mình dâm đãng, nhưng trong lòng lại sinh ra chút vui sướng thầm kín.
Nhưng giờ đây, y đã bị tên đàn ông thô bỉ trước mặt ép phải cởi quần áo, dùng đủ mọi cách dâm ô y, mặc dù chưa bị phá trinh nhưng quả thực đã không còn trong trắng nữa.
Y vốn không muốn và cũng không dám nghĩ nhiều về chuyện này, nhưng Lý Đại Túc lại cố tình muốn nói về chuyện này một cách trần trụi, Vi Vân bị kích động trước những lời hắn nói, trong lòng y khổ sở vô cùng, bất giác hai mắt đã rưng rưng lệ.
“Ngươi im đi!”
Vốn dĩ Lý Đại Túc chỉ muốn chọc ghẹo y, cũng chẳng có vẻ gì là nghiêm túc, nhưng khi nhìn thấy biểu tình lúc này của y, lại nghe được giọng nói run rẩy của y, sắc mặt hắn không khỏi trở nên nghiêm túc.
Các ngón tay của hắn lại dùng thêm chút lực, hắn túm tóc Vi Vân ra phía sau, buộc y phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó hắn kéo dài giọng, gằng từng chữ một: “Hóa ra Tiên Tôn thật sự có người trong lòng.”
Vi Vân bình tĩnh nhìn hắn: “Có.”
“Là ai?”
Người đàn ông đã rũ bỏ hoàn toàn bộ dạng giả tạo của một tên đầy tớ thô tục, bày ra sắc mặt đầy cảm giác áp bức, mang đến áp lực mà người thường không thể chịu nổi.
Vi Vân nghẹn thở trong giây lát, nhưng y không chịu thua.
Người đàn ông này có thể muốn làm gì thì làm với cơ thể y, nhưng y tuyệt đối không cho phép đối phương soi mói những ngóc ngách bí mật nhất trong trái tim y.
“Liên quan gì tới ngươi?” Y đáp.
Y mở to hai mắt, nước mắt đọng nơi khóe mắt, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, chỉ trong tích tắc, hai giọt lệ ở khóe mắt đã trượt xuống.
Hai mắt Lý Đại Túc lập tức tối sầm lại.
“Đúng là không liên quan đến ta.” Hắn cười cợt, thả tay ra, nắm lấy bả vai Vi Vân, đẩy y xuống giường.
Bức tượng xấu xí mà hắn điêu khắc vô tình đối diện với mặt Vi Vân.
Hắn cúi xuống cầm bức tượng lên.
Vi Vân Tiên Tôn chống người dậy muốn đoạt lại, nhưng Lý Đại Túc đã búng ngón tay, tức thì y cảm giác được linh lực không thuộc về mình tràn ra khắp tứ chi, nhất thời y không thể cử động được, yếu ớt ngã xuống giường.
Lý Đại Túc duỗi ngón tay nhéo vào ngực bức tượng, Vi Vân chỉ cảm thấy núm vú bên phải của mình bị người ta nhéo một cái, y đau đớn hét lên.
Lý Đại Túc lạnh lùng cúi đầu nhìn y, “Chỉ có lúc này thì sự trong trắng của Chưởng môn mới liên quan đến ta.”
“Cơ mà… Chưởng môn nửa đêm chạy ra bãi đất hoang phát dâm, lúc khỏa thân ra ngoài trông cũng rất tự nhiên. Chưa kể còn rất giỏi gọi giường nữa, có phải ngài đã song tu với người khác từ lâu rồi không?”
Vi Vân bị người đàn ông này quật ngược lại, y tức đến mức nói không lưu loát: “Ngươi, ngươi nói bậy!”
“Lấy danh nghĩa vì giữ vững cảnh giới, cần song tu với người khác nên mới tuyển phu.” Lý Đại Túc hoàn toàn không để ý đến y, “Nhưng thật ra có khi Chưởng môn đã bị người ta chịch cho to bụng rồi bỏ rơi, buộc phải tìm ai đó để lấp liếm.”
Vi Vân chưa bao giờ nghe thấy những lời nói bẩn thỉu đến vậy: “Ta không có!”
Lý Đại Túc cười chế nhạo: “Vậy Chưởng môn hãy chứng minh cho ta xem đi.”
Chứng minh? Làm thế nào để chứng minh chuyện này?
Vi Vân Tiên sửng sốt một lát, chợt bừng tỉnh ngộ: “Tại sao ta phải chứng minh với ngươi!”
Lý Đại Túc cụp mắt xuống nhìn thân dưới của y: “Mặc nhiều như vậy thật phiền phức.”
Vi Vân thấy vẻ mặt của hắn có gì đó khác thường, tự dưng y cảm thấy hoảng sợ vô cùng.
“Ngươi ——“
Y vừa mở miệng, Lý Đại Túc đã cử động ngón tay.
Giây tiếp theo, bộ Thiên y thủy hỏa bất khả xâm phạm của y bị xé thành từng mảnh vụn, lộ ra quần áo trong.
Lý Đại Túc thản nhiên lên giường.
Linh lực hắn để lại trong cơ thể Vi Vân vẫn đang trói chặt tứ chi y, khiến y không thể phản kháng.
Mỹ nhân Tiên Tôn bất lực chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông ôm mình ngồi ở trước gương, sau đó móc hai chân y banh rộng ra.
“Ngươi… ngươi định làm gì!”
Lý Đại Túc cười lạnh: “Đương nhiên là kiểm tra xem xem Tiên Tôn đã bị người ta gian dâm chưa.”