Công chúa điện hạ.
Nên về nhà thôi.
Đôi mắt của Cố An đỏ hoe, mũi cũng đỏ, trông như một đứa trẻ bị bắt nạt ở nhà trẻ cuối cùng cũng chờ được phụ huynh đến đón, khẽ đặt tay lên tay Giang Nghiễn.
Ngón tay anh thon dài, lòng bàn tay khô ráo, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô qua ống tay áo hoodie, đầy dung túng và cưng chiều, nhưng chưa từng vượt quá giới hạn, vô cùng lịch lãm.
Cách một tầng vải mỏng manh đó, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh.
Giang Nghiễn đi phía trước, cô có thể từ góc nghiêng nhìn thấy hàng mi dài với đường cong xinh đẹp của anh. Tóc hai bên thái dương cắt gọn gàng, đường viền cằm càng thêm đẹp đẽ sắc nét. Dù là từ góc nhìn từ dưới lên, góc chụp "tử thần" trong giới selfie, khuôn mặt này vẫn dễ dàng đánh bại một nửa những ngôi sao tươi mới hàng đầu trong giới giải trí.
Trong tình cảnh này, trên đường về nhà được người mình thích nắm tay, những nỗi buồn vụn vỡ liền trở nên bé nhỏ như hạt bụi. Điều được phóng đại là nhịp tim của cô, ngày càng rõ ràng, đôi má ngày càng nóng lên, đôi tai nhỏ ngày càng đỏ.
Đêm yên tĩnh, gió đêm cũng trở nên dịu dàng.
Thật thích những khoảnh khắc như thế này.
Thích đến muốn cất giấu vĩnh viễn.
Trước khi đi ngủ, Cố An lấy ra bảng vẽ kỹ thuật số, vẽ vời chỉnh sửa đến khuya.
Trong truyện tranh, hình ảnh chibi của cô bé đang khóc nắm chặt tay, vai rũ xuống, đôi môi mím lại thành một đường cong.
Còn hoàng tử của cô dịu dàng cúi xuống đưa tay cho cô, như một hiệp sĩ chỉ bảo vệ riêng mình cô.
"Công chúa điện hạ."
"Nên về nhà thôi."
Weibo của cô đã có hai vạn người theo dõi, chỉ trong vài phút sau khi nhấn gửi, hàng loạt thông báo liên tục nhảy ra.
[Ah ah ah ah ah điều này thật ngọt ngào, tôi ghen tị quá]
[Có thật cảnh sát như vậy tồn tại không... Xin quốc gia phân phối đồng đều cảm ơn! ! !]
[Con gái ơi nhanh chóng giữ chặt anh ấy, cực phẩm như vậy đi đâu mà tìm]
[Chó chết thì không có cặp đôi nào vô tội / đầu chó]
[Tôi là cục dân chính, tôi tự đến đây, xin hãy kết hôn ngay tại chỗ được không?]
[Mau lên mau lên, tôi không thể chờ được nữa ah ah ah ah ah]
Cố An không nhịn được mà mỉm cười.
Trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, sáng ngời nhưng không bằng một phần vạn sự dịu dàng của anh.
Giang Nghiễn dịu dàng như vậy.
Chỉ có cô biết.
---
Sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Cố An trở lại trường học, mỗi ngày tuyến đường đơn điệu giữa lớp học - phòng vẽ - ký túc xá - nhà ăn.
Ký túc xá là phòng bốn người, một học bá, một tiểu thư nhà giàu, còn có một cô gái ăn mặc cool ngầu theo phong cách trung tính.
Mọi người quen biết chưa lâu, còn lâu mới gọi là bạn tốt có thể tâm sự, nhưng lịch sự, không can thiệp vào nhau, khi xem phim truyền hình hay show giải trí lại có điểm cười và khóc rất giống nhau, không có tranh giành mưu mô, sống chung rất hòa hợp.
Cuối tuần cô tìm được một công việc bán thời gian, vừa thi đại học xong, kiến thức còn mới, dạy kèm toán và tiếng Anh cho một cô bé cấp ba, bắt đầu tiết kiệm tiền học phí cho kỳ sau từng chút một.
Đó là toàn bộ cuộc sống đại học của cô, bình thản không gợn sóng nhưng lại khác xưa, mỗi bước đi đều là bước đầu tiên, mỗi cảnh nhìn thấy đều là mới mẻ.
Thời tiết ngày càng lạnh, tháng mười một đến, sinh nhật của Cố An cũng sắp tới.
Cô và Giang Nghiễn cũng ít liên lạc, có khi gom hết can đảm gửi tin nhắn, mãi mấy ngày sau mới nhận được hồi âm, cô đoán anh chắc chắn bận rộn với nhiệm vụ không dứt, phá án không ngừng, vẫn không nên làm phiền anh thì tốt hơn.
Nhưng, lại rất nhớ anh, luôn nghĩ đến anh.
Rõ ràng trước mắt cô là một cuộc sống mới, mọi thứ đều không liên quan đến anh.
Nhưng luôn có khoảnh khắc bất chợt nghĩ đến anh, tự nhủ nếu anh ở bên cạnh thì tốt biết mấy.
Trước khi đi ngủ, Cố An quấn mình trong chăn SpongeBob, ngồi khoanh chân trên giường, thu mình lại thành một cục nho nhỏ, nhìn từ xa giống như một chiếc bánh bao nhân sữa mềm mại. Bánh bao nhân sữa chống cằm bằng tay, mắt chăm chú nhìn khung chat WeChat với Giang Nghiễn.
Nên nói gì đây?
Anh Giang Nghiễn?
Anh?
Này! Anh bạn!
Ăn cơm chưa?
Ăn gì vậy?
Ngon không?
Bề mặt bánh bao nhân sữa từ từ nhăn lại, biến thành một chiếc tiểu long bao (*) mới ra lò.
(*) Tiểu long bao: là một món dimsum nổi tiếng, bánh bao nhân súp được hấp trong lồng của Trung Quốc.
Tiểu long bao ném điện thoại, ngã ngửa ra đệm mềm, ngẩn ngơ nhìn trần nhà.
Khi điện thoại reo, cô vẫn đang lờ đờ, nghĩ chắc chắn là nhóm lớp lại có thông báo mới.
Cố An mò lại chiếc điện thoại vừa ném ra, chậm rãi mở khóa, nhìn thấy gì đó, mắt cô lập tức dán chặt.
Cô đưa tay nhỏ xoa xoa mắt, chắc chắn mình không nhìn nhầm.
[Giang Nghiễn: Đang làm gì vậy?]
Trong lòng Cố An như có trăm con gà đang đồng thanh kêu lên làm cô đau đầu, cô lấy áo khoác chạy đến ký túc xá của Giang Ninh kéo người ra khỏi phòng.
Giang Ninh mơ màng, nhìn Cố An nhỏ nhắn, mắt cười cong thành hình trăng khuyết, đôi răng khểnh đáng yêu lộ ra: "Sao thế?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cố An vui vẻ: "Anh ấy hỏi mình đang làm gì."
Giang Ninh suy nghĩ một chút: "Đang làm gì thường có nghĩa là anh nhớ em."
Khuôn mặt Cố An lập tức đỏ bừng, hoàn toàn từ tiểu long bao biến thành bánh Daifuku dâu tây, trong trắng có hồng.
undefined
Hai người đứng trong hành lang, Giang Ninh lại hỏi: "Rồi sao, cậu trả lời thế nào?"
Cố An lắc đầu, ngơ ngác: "Mình chưa trả lời, mình mừng quá nên chạy đi tìm cậu ngay…"
Giang Ninh bó tay vì Cố An không biết nắm bắt cơ hội, Cố An vội vàng lấy điện thoại từ túi áo ngủ, rồi thấy có thêm một tin nhắn chưa đọc nữa, cô mở ra, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
[Giang Nghiễn: Anh đang công tác ở thành phố A.]
Giang Ninh nhìn chằm chằm: "Chà, có cơ hội rồi đấy! Xem ra ngày mai sinh nhật cậu không thể đi chơi cùng mình rồi!"
Cố An tỉnh tỉnh mê mê, nhìn ra được rằng đầu óc nhỏ nhắn của cô đã hoàn toàn treo máy, không còn hoạt động được nữa, khi âm báo điện thoại vang lên, cô thậm chí còn run lên rõ rệt.
[Giang Nghiễn: Tối mai em có rảnh không?]
---
Ngày 22 tháng 11, thứ Sáu, sinh nhật Cố An.
Ngày này cô có lịch học dày đặc, gần như từ sáng đến tối.
Nhưng cô vẫn không kìm được mà mỉm cười, mỗi khi kim đồng hồ dịch chuyển, lòng cô lại thêm một phần hân hoan.
Cô và Giang Nghiễn hẹn nhau lúc bảy giờ tối.
Sau khi tan học lúc sáu giờ, Cố An chạy về ký túc xá mở tủ quần áo, bình thường cô chủ yếu ở phòng vẽ, rất dễ bị dính màu lên quần áo, nên thường mặc đồ đơn giản như hoodie và quần dài, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc ăn diện.
Nhưng trong tủ đồ đơn điệu của cô, có một chiếc váy tuyệt đẹp.
Màu kem dịu dàng, tay dài thanh lịch, thân váy thêu hoa tinh tế, dưới ánh đèn hoa văn nổi bật lung linh.
Cố An thay váy, khiến mọi người trong ký túc xá kinh ngạc.
"Đây là bé tiên nữ từ đâu đến vậy!"
"Trời ơi, đẹp quá đi mất!"
"Chiếc váy này hình như mình thấy ngôi sao nào mặc rồi..."
Cố An cười khúc khích, cúi đầu nhìn những bông hoa nhỏ trên váy: "Có thể chỉ là trông giống thôi."
Khi Giang Nghiễn tặng cô món quà này, chiếc hộp xinh xắn ấy đã khiến cô giật mình, anh nhìn thấu ngay suy nghĩ của cô, thản nhiên nói: "Mua giảm giá ở trung tâm thương mại, chưa đến hai trăm tệ."
[Giang Nghiễn: Anh đang ở dưới lầu.]
Cố An khoác túi xách màu kem chạy xuống, từ tầng ba xuống tầng một, chỉ còn một hành lang dài dẫn ra cửa ký túc xá. Cô mới bắt đầu bước chậm lại, hít thở sâu để bình tĩnh, nhưng trong lòng như có ai rắc kẹo nổ, bùng lên vị chua chua ngọt ngọt.
Anh sẽ thấy đẹp không nhỉ...
Như các bạn học của cô vừa nãy.
Có thể anh sẽ thấy, Cố An đã lớn, không còn là đứa trẻ nữa.
Càng gần đến cửa ký túc xá.
"Anh đẹp trai dưới kia thuộc khoa nào vậy, trong một phút tôi muốn biết tất cả thông tin về anh ấy!"
"Đôi mắt, sống mũi ấy thật là tuyệt, chiều cao ít nhất cũng phải trên 1m85 chứ? Anh trai chân dài khiến tôi muốn xỉu!"
"Lần đầu tiên tôi thấy một người có khí chất cấm dục như vậy!"
"Rất muốn biết anh ấy đang đợi cô gái nào..."
"Tôi chỉ biết nói 'voãi' thôi."
Dù chưa thấy anh.
Chỉ nghe người khác bàn tán về anh cũng đủ khiến tim cô đập loạn.
Cố An ngẩng đầu, trong bóng tối, người đó cao gầy, mặc một bộ đồ đen lạnh lùng nghiêm nghị.
Cô cuối cùng không nhịn được, nhấc váy chạy xuống bậc thang ký túc xá, chạy về phía anh.
Tà váy bay lên, tỏa ra ánh sáng lung linh rực rỡ.
"Anh Giang Nghiễn..." Cô đứng trước mặt anh, ngước đầu lên nhìn.
Giang Nghiễn "ừm" một tiếng, cúi mắt nhìn cô.
Hai tháng không gặp, tóc cô đã dài hơn, buộc thành búi lỏng.
Trên người là chiếc váy anh tặng, khoác ngoài là chiếc áo len cardigan mềm mại.
Từ góc nhìn của anh, có thể thấy rõ hàng mi cong vút, đôi môi đậm hơn thường ngày một chút.
Ánh mắt nhìn lên thì thấy đôi mắt tròn xoe với đuôi mắt ngây thơ hơi cong xuống, giờ đang chăm chú nhìn anh không chớp.
Giang Nghiễn quay mặt đi.
Tim vô thức đập loạn nhịp trong vài giây.
Cố An cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh đẹp trai.
Anh vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, không chút kinh diễm... Thậm chí không có chút ngỡ ngàng nào.
Hơn nữa anh cũng không nhìn cô.
Mặc đẹp như vậy, còn không bằng lúc cắt tóc hỏng thu hút ánh nhìn của anh!
"Chúng ta đi ăn trước." Giang Nghiễn mở lời, giọng nói lạnh lùng như ngày đầu cô gặp anh, lạnh nhạt nhưng rất thu hút.
Cố An ngoan ngoãn gật đầu, anh chàng đẹp trai đi bên cạnh, những cô gái qua lại không ngừng nhìn chằm chằm vào Giang Nghiễn, nếu ánh mắt có thể biến thành vật chất, có lẽ đã bay tới xé rách áo khoác của anh.
Cô đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần được đi cùng Giang Nghiễn trên con đường mà cô đi hàng ngày, thậm chí còn nghĩ nếu có ngày Giang Nghiễn đến thăm, sẽ giới thiệu cho anh về Đại học A như thế nào, nhưng bây giờ, cô lại không biết nói gì.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong lòng cô như bị ai đó chọc vỡ một quả chanh, vị ê ẩm chua chát từ từ lan ra.
Thực ra cô rất ít khi mặc váy.
Cũng chưa bao giờ trang điểm.
Nhưng khi đối diện với người mình thích, tất cả đều trở thành ngoại lệ.
Cô muốn xuất hiện trước mặt anh với vẻ ngoài xinh đẹp nhất.
Nhưng... anh lại không có chút phản ứng nào.
Lúc này, người bên cạnh đưa tay chọc vào sau gáy cô: "Cố An."
"Hử?" Cô cúi đầu đi thẳng, tay nắm chặt dây túi đeo chéo, giọng buồn bã: "Sao thế?"
"Có chuyện gì không vui à?"
Cố An thở dài, trong 24 giờ từ khi nghe tin Giang Nghiễn đang công tác ở thành phố A, mỗi phút mỗi giây với cô đều là niềm vui.
"Không có gì đâu." Anh đang ở bên cạnh cô, sao cô có thể không vui được.
Giang Nghiễn dừng bước, khẽ cúi người nhìn cô, tay đặt lên đỉnh đầu cô xoa nhẹ: "Ai bắt nạt em, nói anh nghe."
Anh lặng lẽ nhìn cô, khoé mắt đuôi mày dần trở nên mềm mại, lộ ra vẻ dịu dàng thanh nhã vốn có.
Cố An bĩu môi, giọng mềm như đang mách cha mẹ: "Nói anh, anh giúp em báo thù không?"
Gương mặt nhỏ nhắn của cô cực kỳ nghiêm túc, khóe miệng trễ xuống, không còn thấy những chiếc răng nhỏ đáng yêu.
Giang Nghiễn gật đầu: "Ừ."
Cố An thở hắt ra, sau khi nỗi ấm ức qua đi, tính trẻ con lại trỗi dậy: "Anh Giang Nghiễn bắt nạt em."
Cô gái nhỏ trước mặt anh, lông mi chớp chớp, má phồng lên, miệng lẩm bẩm, giọng nói nghẹn ngào.
Anh nghe không rõ, chỉ còn cách cúi sát tai cô: "Em nói gì, anh không nghe rõ."
Cô cao hơn 1m6 một chút, Giang Nghiễn cao 1m87, vì vậy nhiều lúc anh phải cúi người, khi không nghe rõ cô nói gì, anh sẽ ghé tai gần miệng cô, thật dịu dàng...
Trong hoàn cảnh này, cơn giận vừa nãy của Cố An tan biến sạch, nhưng vẫn cố gắng nói: "Em khó khăn lắm mới mặc váy..."
Anh có tóc mai gọn gàng, gương mặt nghiêng đẹp đẽ trắng trẻo, giọng cô nhỏ dần: "Nhưng anh sao lại không, không khen em một câu chứ?"
Giang Nghiễn ngơ ra một lúc, lông mi dài đầy vẻ vô tội. Một lát sau, khóe mắt anh hạ xuống không biết phải làm sao, tạo thành một đường cong đẹp mắt, thậm chí giọng nói lạnh lùng cũng mang theo tiếng cười: "Chỉ vì chuyện này mà nói anh bắt nạt em?"
Cười cái gì mà cười!
Lại còn cười đẹp như vậy!
Thật sự nghi ngờ anh dùng mỹ nam kế mà không có bằng chứng!
Cô bị anh nhìn chăm chú nên đỏ mặt lên, vừa xấu hổ vừa giận dỗi không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn cứng miệng, giống như xù lông khi bị Cố Trinh bắt nạt.
"Anh hãy đặt tay lên lương tâm mình mà nói xem váy này không đáng yêu sao?"
"Anh nhìn xem bông hoa này, còn có viền lá sen này, em thấy rất đẹp, anh không thấy sao?"
Cô thích chiếc váy này lắm!
Vì đó là quà của anh tặng!
Mặc cho anh xem mà anh lại không thèm nhìn!
Cố An tức giận, ấm ức, nắm chặt nắm tay nhỏ và thêm một câu: "Anh đúng là trai thẳng không có mắt thẩm mỹ!"
Giang Nghiễn bật cười, khóe môi anh cong lên, lúm đồng tiền hiện rõ.
Một anh chàng điển trai hệ cấm dục, tiếng cười lại trong trẻo như thanh niên, vô cùng, đặc biệt... dễ nghe.
Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt đen thẳm dịu dàng, khiến người ta không thể cưỡng lại.
Cố An đỏ mặt, tim đập loạn, đôi mắt ướt át như chú nai con bị thương: "Đừng cười nữa... Em không mặc nữa, không mặc nữa đâu..."
Giang Nghiễn cúi đầu.
Anh phải giải thích thế nào đây.
Anh đã bị cô gái nhỏ không đến vai mình làm cho kinh diễm.
Cố An cúi đầu đi thẳng, đi một lúc lại như bị xịt keo, hóa ra là bị người đó chân dài cao ráo sải bước kéo dây túi xách lại.
Cô tức giận ngẩng đầu, bất ngờ chạm vào ánh mắt trong trẻo của Giang Nghiễn.
Anh khẽ mím môi, nhẹ nhàng nói: "Váy rất đáng yêu, nhưng em còn đáng yêu hơn."
Thế này thì phạm quy quá rồi!
Đây có phải là khen không?
Đây như là đang đốt pháo hoa ầm ầm trong tim của bé Cố An!
Cố An khịt mũi, khóe miệng không nhịn được cong lên, cong đến mức không thể quay lại, có thể nói là vô cùng mất mặt.
Thật là không lớn nổi mà.
Không khen thì bĩu môi, như muốn xù lông, chỉ cần tùy tiện khen một câu lại nguôi giận.
Đáng yêu không chịu nổi.
Giang Nghiễn cười nhìn cô, khớp ngón tay nhẹ gõ trán cô: "Vui chưa?"
Cố An quay đầu nhỏ giọng hừ, cứng đầu cứng cổ giống Cố Trinh: "Cũng... tàm tạm..."
Ngay sau đó, không báo trước, anh đẹp trai chống tay lên đầu gối cúi xuống trước mặt cô.
Anh có đôi mày kiếm đen nhánh rõ nét, đôi mắt đen bóng như được ngâm trong nước suối. Khóe mắt hơi cong, như có chút bó tay, nhưng lại mang theo sự cưng chiều không miêu tả được.
Anh mở môi mỏng, từng chữ âm vang bên tai cô:
"Vậy bây giờ, có thể cho anh nhìn thấy răng khểnh của em không?"
"Anh muốn thấy em cười."