Chỉ Muốn Hôn Anh

Chương 22




Dám yêu sớm?

Đánh gãy chân.

Giọng của Giang Nghiễn rất lạnh lùng, nhưng hơi thở lại ấm áp rơi trên vành tai, thêm cả mùi hương bạc hà sạch sẽ dễ chịu trên người anh.

Cô hoàn toàn sững sờ, cảm giác nóng ran từ gò má lan đến tai và cổ, trong khi chàng trai tuấn tú, bình thản nhàn nhạt nói xong liền đứng thẳng dậy, khôi phục lại dáng vẻ cậu cả lạnh lùng, hai tay đút túi, mí mắt rũ xuống với độ cong lạnh lùng.

Nhìn như thế, anh tuấn và thanh tâm quả dục, dù đứng ngay trước mặt cũng khiến người ta cảm thấy xa không với tới, tựa như vầng trăng sáng trên trời.

Vì vậy, Cố An không dám nghĩ nhiều, chỉ thuận theo ý anh, cảm nhận ba từ "đánh gãy chân"...

Đau! Chết! Mất!

Tại sao yêu sớm lại phải bị gãy chân huhu...

Giang Nghiễn mãi không nghe thấy Cố An nói gì, cúi đầu mới phát hiện cô gái nhỏ dường như đã bị dọa sợ, ánh mắt trong sáng như nai con, đáng thương nhìn anh, không biết đang nghĩ gì, cả người bất động.

Anh nhướng mày, cô lập tức lắc đầu, nhỏ nhắn đáng yêu, miệng như máy phát lặp đi lặp lại: "Không yêu sớm, không yêu sớm, đừng đánh gãy chân..."

Lúc học cấp ba, Cố Trinh và Giang Nghiễn đã cẩn thận giải thích cho cô về những vụ án giết người "vì yêu sinh hận" ở thành phố Kinh. Hai cảnh sát hình sự chuyên nghiệp giảng giải chi tiết vụ án còn đáng sợ hơn cả tiểu thuyết kinh dị, giờ lại nói chuyện gãy chân...

Cố An mím môi nghĩ thầm, yêu sớm thật nguy hiểm.

Vẫn nên ngoan ngoãn thầm yêu chú cảnh sát thì hơn...

-

Cuộc sống đại học của Cố An bắt đầu như vậy, sau khi báo danh liền có hai tuần huấn luyện quân sự. Thời tiết đầu thu khô nóng oi bức, mỗi ngày đứng dưới nắng cả ngày, vừa mệt vừa nóng, về ký túc xá tắm rửa xong liền ngủ, chẳng màng gì nữa.

Đại học A là trường tổng hợp hàng đầu cả nước, gần nhà, chuyên ngành mạnh, cô và Giang Ninh không hẹn mà cùng đăng ký vào đây. Hai người một trường, một người viện mỹ thuật, một người viện toán học, mãi đến khi kết thúc huấn luyện quân sự mới có dịp ăn bữa cơm.

"Bạn học, thẻ sinh viên của bạn có vấn đề, trừ phí không thành công." Cố An nhỏ giọng nói xin lỗi, quay sang định nhờ Giang Ninh mua cơm giúp, lúc này nghe thấy thông báo trừ phí thành công, mới phát hiện có một chị gái giúp mình quẹt thẻ.

Cố An cảm kích: "Cảm ơn chị."

Cô cầm khay thức ăn, ngoan ngoãn đứng một bên đợi chị mua cơm xong: "Chị cho em số liên lạc, em chuyển tiền cho chị."

Nghĩ rằng chỉ mấy đồng thôi mà cô gái đáng yêu này cũng muốn trả lại, chị gái bèn mở mã QR WeChat cho cô quét: "Không cần khách sáo."

Cố An cầm khay thức ăn về chỗ: "Vừa rồi thẻ cơm không quẹt được, có chị siêu dịu dàng giúp mình quẹt thẻ, người dịu dàng thật sự là bảo vật của thế giới!"

Cố An ăn từng miếng nhỏ, má phồng lên tròn xoe như chuột hamster con.

Chị gái này, Giang Nghiễn cũng vậy, thật dịu dàng...

Tất nhiên, trừ lúc nói muốn đánh gãy chân cô... Thật sự quá đáng sợ.

Cố An âm thầm quyết tâm, cô cũng muốn trở thành chị gái dịu dàng!

"Bây giờ cậu đã rất tốt rồi," Giang Ninh nhéo má tròn của cô: "Gần đây có liên lạc với người đó không?"

Cố An bĩu môi, rau cải trong miệng ngay lập tức không còn ngon nữa: "Anh ấy không tìm mình, mình cũng không tìm anh ấy... Haizz!"

"Hay lắm, anh ấy không liên lạc thì cậu cũng đừng liên lạc, đăng những chuyện vui lên vòng bạn bè, để anh ấy biết, dù không có anh ấy thì cậu vẫn sống rất tốt!"

Giang Ninh tỏ ra giàu kinh nghiệm, thực ra lịch sử tình cảm của cô trống trơn, biết mấy trò vặt vãnh này đều nhờ bạn thân có vấn đề tình cảm, mỗi ngày lượn lờ trên mạng, học hỏi rồi áp dụng ngay.

Cố An ngẩng đầu, ngơ ngác như củ khoai ngốc: "Tại sao?"

"Cậu hiểu 'lạt mềm buộc chặt' không, bảo bối, 'lạt mềm buộc chặt'!!!"

Giang Ninh cho cô ánh mắt "tự mình hiểu đi", đột nhiên nghĩ đến sau này có thể gọi người lớn hơn mình là em rể, cúi đầu ăn cơm không nhịn được cười hai tiếng: "Để yên đó! Cưng cứ để yên đó cho chị!"

-

Thành phố Kinh, Châu Tế Giai Uyển, tòa 1101.

Cố Trinh hiếm khi không tăng ca, ngồi trên sofa xem điện thoại không dưới mười lần. Đều nói con gái đi lấy chồng như bát nước đổ đi, sao Cố An còn chưa lấy chồng, chỉ mới lên đại học, mà đã chẳng nhớ đến anh ruột nữa rồi?

Khi con bé ở nhà, luôn có sẵn cơm nước, nó vừa nói "đợi một chút sẽ xong ngay", vừa chạy đến đưa đồ ăn vặt cho anh và Giang Nghiễn, quá hiểu chuyện.

Cố Trinh nhíu mày, nhìn Giang Nghiễn bên cạnh: "Cố An có tìm cậu không? Đã một tuần không gọi điện nhắn tin cho tôi, cậu nói xem có phải nó bị thế giới phồn hoa bên ngoài mê hoặc rồi không?"

"Cũng không tìm tôi." Giọng Giang Nghiễn lạnh đi ít nhất âm mười độ, đứng dậy mở ngăn đá tủ lạnh, định tìm đồ đông lạnh bỏ vào nước nấu.

Trong ngăn đá không biết từ khi nào đầy ắp, nổi bật nhất là từng hộp sủi cảo đông lạnh, còn có tờ giấy ghi chú cô tự tay dán: Nhân bò cà chua, nhân thịt heo cải thảo, nhân trứng cà chua... Bên dưới còn có dòng chữ tô đậm: "Phải ăn cơm đầy đủ! ^_^"

"Nhìn gì thế, tối ăn mì bò hảo hạng hay mì dưa cải xa xỉ..."

Cố Trinh xáp lại.

Trước mắt là sủi cảo Cố An gói trước khi đi.

Tim vừa chua vừa mềm.

... Cái con bé này.

Giang Nghiễn đóng cửa tủ lạnh.

Trên bàn trà có gói khoai tây chiên cô thích ăn nhất, mấy đồng một gói to, trước khi đi dặn Cố Trinh phải ăn hết không được vứt.

Trên sofa có chăn và gối ôm của cô, có hình SpongeBob và Patrick, được xếp gọn gàng ở một góc.

Trong nhà, mọi góc đều có những món đồ dễ thương mà cô để lại.

Và những món đồ dễ thương này đều nhắc nhở rằng:

Cố An không có ở đây.

"Tin nhắn của Cố An!"

Điện thoại vừa reo, Cố Trinh kích động như một ông bố già, đọc tin nhắn WeChat của Cố An: "Anh hai, mùng 1 tháng 10 em không về nhà, sẽ đi chơi với bạn học hehehe!"

Cố Trinh nhếch miệng, bực tức nói: "Cậu xem cái con nhóc ấy kìa, hôm nay thì nướng thịt, ngày mai thì tụ tập, giờ mùng 1 tháng 10 cũng đi chơi luôn."

Cuối cùng, anh cũng không nỡ ăn sủi cảo mà Cố An tự tay làm, đành lấy hai tô mì ăn liền để ăn tạm.

Mặt Giang Nghiễn không cảm xúc mở hình đại diện của Cố An, cuộc trò chuyện vẫn dừng lại ở tuần trước, cô nhắn tin cho anh về cơn mưa lớn ở thành phố Kinh, nhắc nhở Cố Trinh đóng cửa sổ.

Quả thực như Cố Trinh nói, mạng xã hội của cô vô cùng nào nhiệt, mang đậm chất sinh viên đại học.

Trong mười bài đăng của cô có sáu chàng trai xuất hiện.

Trong đó có một người xuất hiện ba lần, người khác xuất hiện hai lần.

Còn một người khác trong bức ảnh, Cố An nhìn vào ống kính, còn người đó thì nhìn Cố An, chính là người muốn kết bạn WeChat khi chào đón tân sinh viên.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cố An không tim không phổi, nở nụ cười rạng rỡ với chiếc răng khểnh trước ống kính.

Giang Nghiễn ném điện thoại sang một bên, môi mỏng mím thành một đường thẳng lạnh lùng.

Đi chơi.

Không sợ bị lừa sao.

Không sợ gặp người xấu sao.

Cô ấy có biết thế giới này nguy hiểm thế nào không.

Là đi chơi với các bạn nữ.

Hay là với các bạn nam đây.

-

"Cố An, cậu nói chúng ta nên đi chơi ở đâu nhỉ, là đi quanh đây hay ra khỏi tỉnh?"

Sau bữa tối, Giang Ninh kéo Cố An đi dạo sân trường.

Bên cạnh là bạn thân nhất, trước mắt là ngôi trường mơ ước từ nhỏ, học ngành mỹ thuật mà mình yêu thích.

Hai người cùng nhau lên kế hoạch cho chuyến đi vào ngày Quốc khánh, vốn dĩ Cố An không nỡ đi, nhưng gần đây gửi tranh cho tạp chí, kiếm được một khoản nhuận bút lớn, tạm thời thực hiện được mục tiêu tự do tài chính trong học kỳ này.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua má, thoải mái không gì sánh được, nhưng luôn có những khoảnh khắc, cô sẽ nghĩ đến Giang Nghiễn.

Các chàng trai đang chơi bóng rổ trên sân, cô sẽ nghĩ đến Giang Nghiễn vòng tay qua người cô ném ba điểm, còn dạy cô tập bóng, rồi vẽ một đường làm chuẩn, nói xem năm sau Cố An của chúng ta sẽ cao đến đâu.

Khi ra khỏi cổng trường nhìn thấy trường cảnh sát đối diện, sẽ không nhịn được mà nghĩ Giang Nghiễn hồi đại học trông thế nào, học hành, huấn luyện, cùng Cố Trinh sánh vai, ý chí hăng hái, tươi sáng rạng rỡ.

Khi có chàng trai tỏ tình, cô sẽ thẳng thắn nói "tôi đã có người mình thích."

Dù anh ấy không biết, cô cũng chỉ là thầm yêu anh, nhưng người mình thích lại xuất sắc như vậy, trong lòng đầy tự hào, hoàn toàn lấn át những nỗi buồn không ai biết.

Cố An cuối cùng không nhịn được lấy điện thoại ra.

Liệu có tin nhắn chưa đọc nào không...

Có thể là từ người cô nhớ không.

Điện thoại của cô để chế độ im lặng, nên không có thông báo.

Quả thực có một dấu chấm đỏ trên ứng dụng màu xanh lá, nhưng lại từ nhóm lớp.

"Nam thần của cậu có nhắn tin cho cậu không?"

Cố An lắc đầu, thở dài thườn thượt. Cô mở cuộc trò chuyện với Giang Nghiễn, lần cuối cùng liên lạc là khi cô mượn cơn mưa lớn ở thành phố Kinh để nhắn tin cho anh, nhắc nhở anh đóng cửa sổ nhà giúp Cố Trinh.

"Cậu xem bộ dạng của cậu kìa." Thở dài như thể có thể lây lan, thấy Cố An không vui, Giang Ninh cũng hơi buồn theo.

Cố An lướt qua bản tin bạn bè, mắt không khỏi mở to: "Anh ấy anh ấy anh ấy đăng bài rồi!"

Lại còn... liên tiếp ba bài?!!

Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao???

Bài đầu tiên: kèm ảnh, ăn uống đầy đủ.

Trên bàn chỉ có hai tô mì ăn liền.

Cố An nhíu mày, cô không ở nhà mà họ cũng không ăn uống đầy đủ sao?

Giang Nghiễn bị đau dạ dày, vậy mà Cố Trinh lại để anh ấy ăn mì ăn liền!

Cố Trinh cũng thế, bận rộn là qua loa đại khái!

Rõ ràng tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn!

Cố An đọc mấy chữ "ăn uống đầy đủ" mà thấy như có chút gượng ép, như thể dạ dày đã đau đớn vô cùng nhưng vẫn phải cố mạnh mẽ.

Bài thứ hai: kèm ảnh, hôm nay là cún cưng.

Cún cưng nằm ỉu xìu ở một góc, bé bự ngoan ngoãn vô tội, không chịu ăn.

Huhu cún cưng, chị nhớ em quá!

Em vì nhớ chị mà không chịu ăn sao!!!

Cố An hít hít mũi, nước mắt sắp rơi...

"Chú cún này giống hệt cún của chú mình..."

Giang Ninh không có WeChat của Giang Nghiễn.

Hơn nữa WeChat của Giang Nghiễn chỉ có một chữ cái "Y".

Bài thứ ba, kèm ảnh, không có dòng chữ nào.

Trong ảnh chỉ có tay của Giang Nghiễn, đôi tay ấy vô cùng đẹp, xương khớp rõ ràng, cổ tay trắng, mạch máu xanh rõ ràng. Một vết xước rõ ràng, cắt ngang mu bàn tay, trông như bị dao cùn cắt khi làm nhiệm vụ.

Cố An cắn môi, lập tức gọi điện cho Cố Trinh: "Anh hai, anh thấy bài đăng của đồng nghiệp anh chưa?"

Bên kia điện thoại ồn ào, Cố Trinh khẽ cười:

"Vẫn nhớ gọi điện cho anh hai cơ đấy."

"Giang Nghiễn chưa bao giờ đăng bài mà."

"Đang bắt người, cúp máy đây."

Cố An buồn vô cùng, ngay lập tức tưởng tượng ra một Giang Nghiễn đáng thương giả vờ mạnh mẽ, cùng cún cưng Becgie Đức nhìn nhau không nói nên lời...

"Mùng 1 tháng 10 mình không đi chơi nữa, mình muốn về nhà."

"Cái gì?"

Cố An méo miệng lẩm bẩm: "Mình không thể dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, cũng không thể dè dặt... Nhìn thấy anh ấy không ăn uống đầy đủ mình thấy khó chịu lắm..."

-

Kỳ nghỉ Quốc Khánh đến nhanh chóng.

Từ trường về nhà, có tuyến tàu điện ngầm liên tỉnh. Trưa ngày 30, sau khi tan học, Cố An không chậm trễ một phút, về ký túc xá lấy hành lý đã chuẩn bị sẵn, đeo túi chéo hình quả dứa, hấp tấp búi tóc củ hành nửa đầu.

Vừa mắng bản thân không có chí khí, vừa không thể kiểm soát đôi chân mình đi về hướng nhà, còn nhìn đôi giày trắng của mình mà tự lừa dối nhỏ giọng lẩm bẩm:

Ai bảo mày đi hướng này chứ?!

Không phải tao, không phải tao, không phải tao...

Cố An kéo vali nhỏ vào khu chung cư, trong công viên nhỏ đầy các ông bà đang trông cháu, Cố An mỉm cười chào hỏi. Đến dưới lầu, cô lao ngay vào siêu thị để mua đồ. Dùng tiền nhuận bút mua tôm mà Giang Nghiễn thích ăn, sườn mà Cố Trinh thích nhất, và một túi lớn đồ ăn vặt cho cô.

Kiếm được tiền thật là vui.

Tiêu tiền mà không thấy xót chút nào!

Khi Cố An về đến nhà, Cố Trinh đã ở đó. Anh sững sờ ba giây, sau đó phá lên cười: "Ôi chao! Trứng kho nhỏ ở đâu ra thế này hahaha!"

Cố Trinh cười rạng rỡ, hoàn toàn là kiểu thiếu niên sẽ được nhiều cô gái thầm yêu thời trung học. Lông mày rậm, răng khểnh, gương mặt góc cạnh rõ ràng, nhưng cảnh gặp lại này khác xa với những gì cô tưởng tượng trên đường về nhà...

"Trứng kho gì chứ." Gương mặt búp bê của Cố An nhăn lại như chiếc bánh bao, cô oán giận nhìn anh trai.

Từ nhỏ đến lớn, Cố Trinh đặt cho cô không biết bao nhiêu biệt danh.

Ví dụ như dấu phẩy nhỏ, vì có lần mắt cô bị muỗi đốt sưng lên, không mở ra được chỉ còn lại một điểm.

Ví dụ như cọng giá nhỏ, vì trước kỳ thi đại học cô cắt tóc ngắn tròn trĩnh, người gầy nhỏ.

Rồi những cái tên như đồ ngốc, oắt con, nhóc ngớ ngẩn, không đếm xuể.

Chỉ có điều cái tên "trứng kho" này thực sự làm cô mơ hồ, không hiểu nổi.

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của cô, Cố Trinh tốt bụng giải thích: "Trước khi em rời nhà, da em trắng như trứng."

Cố An có dự cảm không lành, nhưng lại tò mò, vô lực nhỏ giọng nói: "Bây giờ thì sao?"

"Trứng kho." Cố Trinh quay mặt đi không nhìn cô, khóe miệng giật giật, răng cắn môi dưới, suýt chút nữa cắn rách môi.

Con gái sợ nhất là béo, thứ hai là đen, may mà Cố Trinh chưa nói cô béo...

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Hình như em còn béo lên chút?"

Cố An đứng đần tại chỗ, như tên ngốc bị xịt keo.

Hu hu hu biết vậy thì đợi trắng hơn tí rồi mới về nhà!

Ban đầu Giang Nghiễn đã không thích cô, lúc đẹp nhất cũng không thích.

Chưa kể bây giờ cô còn bị rám nắng hu hu hu...

Bây giờ mua vé quay ngược lại có muộn không?

Không sớm một giây cũng không muộn một giây, đúng lúc cô nghĩ đến người khác, có tiếng vặn khóa cửa.

Cố An phản xạ ôm mặt.

Nhưng... cô đã lâu lắm rồi không gặp Giang Nghiễn, rất muốn nhìn anh.

Thế là cô nhẹ nhàng tách hai ngón tay, khuôn mặt rám nắng che kín, chỉ lộ ra đôi mắt đen trắng rõ ràng.

Giang Nghiễn vào cửa sửng sốt.

Đôi mắt lạnh lùng đó, với tốc độ tan băng tuyết trở nên dịu dàng, đến khóe mắt cũng hơi cong xuống, kéo dài thành một vòng cung cong lên.

Đẹp quá mức.

Vừa rồi còn đang nghĩ, có phải cô bé này đã đi chơi với bạn học không.

Không biết có bị lừa hay bị bắt cóc không.

Giây tiếp theo đã thấy cô xuất hiện trước mặt.

Tóc hình như dài hơn, buộc tùy tiện một cái đuôi nhỏ trên đầu, trên đuôi nhỏ buộc một chiếc dây buộc tóc hình chiếc bánh nhỏ. Mặc váy liền thân màu kem, trông như một chiếc bánh chiffon vừa ra lò.

Chỉ là đôi tay ôm chặt mặt mình, một lúc sau, giọng nghèn nghẹn gọi một tiếng: "Anh Giang Nghiễn".

Giống như mỗi buổi chiều sau khi tan học về nhà thời cấp ba.

Anh tan làm về là thấy cô.

Giang Nghiễn "ừm" một tiếng, ánh mắt hỏi Cố Trinh, Cố An làm sao vậy.

Cố Trinh chỉ vào mặt mình: "Cháy nắng thành trứng kho nhỏ, gặp cậu thì xấu hổ đấy mà."

Nghe Cố Trinh nói vậy, tính trẻ con của Cố An nổi lên, tức giận dẫm lên chân Cố Trinh, nhưng do cô chân ngắn lùn tịt, còn Cố Trinh thì phản ứng nhanh nên thoắt cái đã chạy mất.

Không ngờ, giây tiếp theo cô bị ai đó xoa đầu, cơn giận lập tức xẹp xuống, thậm chí rất không có tiền đồ, trở nên vô cùng ngoan ngoãn.

"Làm gì vậy..." Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy Giang Nghiễn, giọng mềm mại.

Cô mím môi, từ giữa kẽ tay nhìn Giang Nghiễn. Người cô thích đang đứng trước mặt, mặt mày anh tuấn, lâu lắm không gặp, trái tim nhỏ lại bắt đầu đập thình thịch.

Cổ tay bị anh nắm nhẹ nhàng kéo xuống, khuôn mặt rám nắng của cô lộ ra hoàn toàn. Giang Nghiễn buông tay, nhưng cổ tay dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ thấp của anh, lại đang âm thầm nóng lên.

"Để anh xem nào."

Giọng anh không còn trong trẻo như thường, nghe có vẻ rất mệt mỏi, thấp hơn nữa, tai nhỏ của Cố An như bị nóng lên, nghĩ thầm rằng giọng trầm vẫn là giọng trầm.

Anh nửa khép mắt, lông mi như cánh chim, ánh nắng chiều nhuộm đồng tử một lớp màu ấm, đen sáng và dịu dàng. Khi anh nhìn cô không chớp mắt như thế này, Cố An hoàn toàn không chịu nổi, huống chi là --

Anh còn đang cười!

Cười vô cùng đẹp mắt!

Má lúm đồng tiền cũng hiện lên!

Quá thực là nhân gian tuyệt sắc!

Dưới ánh nhìn của Giang Nghiễn, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, cố gắng ngẩng cổ hỏi anh: "Anh cười gì vậy?"

Hu hu hu cô bây giờ đen như thế này chắc chắn rất xấu!

Chắc chắn là bị Cố Trinh đồng hóa, học cách chế giễu người khác rồi!

"Nấm mèo (mộc nhĩ) nhỏ nhà ai đây?" Anh chàng đẹp trai cười mắt cong cong, đưa tay xoa rối tóc cô: "Sao lại đáng yêu thế này."

Cố An cảm thấy mình như pháo hoa, bay lên rồi nổ tung.

Anh chàng đẹp trai nhà ai.

Sao lại muốn chiếm làm của riêng như thế!!!

"Sao em lại về rồi?" Giọng Giang Nghiễn rất nhẹ.

Cố An đột nhiên nhớ đến những đứa trẻ mẫu giáo chờ bố mẹ đón, trách móc hỏi sao anh đến muộn, vừa vui vừa tủi nhưng vẫn cố tỏ ra không quan tâm, thật đáng yêu.

Cố An nhìn vào mắt anh, mặt baby phồng lên không vui nói từng chữ từng chữ rõ ràng: "Em sợ hai người già neo đơn ở nhà chết đói!"

-

Cố An lên gác xép nhỏ của mình, nằm dưới chăn bông mềm mại, đánh một giấc ngủ trưa. Sau khi ngủ đủ, mục tiêu rõ ràng, cô thẳng tiến vào bếp, đeo tạp dề nhỏ của mình, buộc dây phía sau lưng.

"Để anh đặt bữa tối." Giang Nghiễn đưa tay chạm vào sau đầu cô.

Nhìn kìa, nhìn kìa, cậu ấm tự phụ này.

"Nguyên liệu mười đồng, đặt trong nhà hàng giá sẽ tăng lên gấp mười lần, anh có nhiều tiền quá không có chỗ tiêu à!"

Giang Nghiễn mím môi, đành ngoan ngoãn đi rửa tay.

Viên cảnh sát lạnh lùng khiến vô số tội phạm kinh sợ, bây giờ từng bước đi theo sau cô gái nhỏ, bày ra tư thế sẵn sàng giúp đỡ.

Cảnh tượng này nếu bị đội điều tra hình sự nhìn thấy, chắc hẳn sẽ nghi ngờ cuộc đời.

Cố An chìm đắm trong việc giáo huấn không thể kiếm chế, miệng không ngừng luyên thuyên: "Em đã nói nhiều lần rồi mà, không được ăn mì ăn liền, thỉnh thoảng ăn một lần thì được, nhưng nếu anh ăn hoài sẽ hại dạ dày đấy..."

Giang Nghiễn lặng lẽ mỉm cười, má lúm đồng tiền trông vừa vô tội vừa ngọt ngào.

"Anh nói xem em nói đúng không, hả?"

Người phía sau im lặng, Cố An tức giận quay lại. Giang Nghiễn hiếm khi không mặc đồ đen, anh mặc áo hoodie màu xanh đậm, lộ ra một vòng cổ áo trắng, làm nổi bật làn da trắng, đẹp trai đến mức nhìn một cái cũng có thể mất hồn.

Đối diện với ánh nhìn của cô, anh chàng đẹp trai vội mím môi, vẫn giữ dáng vẻ bình thản, nhưng cô lại thấy trên gương mặt lạnh lùng ấy, có biểu cảm "ngoan ngoãn".

Lông mi dài, mắt sáng và sạch sẽ, không còn vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ, nhìn rất dịu dàng vô hại.

Cố An nghi ngờ anh đang dùng mỹ nhân kế nhưng không có bằng chứng, vẫn giữ vẻ nghiêm túc, nghĩ đến hai hộp mì ăn liền trên WeChat mà tức giận, nhắc đến WeChat lại nhớ đến bàn tay bị thương của anh, dù vết thương đã lành nhưng vẫn còn sẹo đỏ sẫm, trông rất đáng sợ.

Cô vừa tức giận vừa đau lòng, đứng trước mặt Giang Nghiễn, như cái loa nhỏ miệng còn hôi sữa hung hăng nói:

"Anh còn trẻ đã bị đau dạ dày, đến lúc già về hưu lại còn các bệnh nghề nghiệp khác, muốn ăn ngon cũng không ăn được, đến lúc đó em sẽ ở trước mặt anh, ăn thật nhiều đồ ngon, cho anh thèm chết!"

Nói xong, cô mới nhận ra có gì đó không đúng.

Đợi anh già, con cháu quây quần bên chân.

Đến lúc đó, cô làm sao có thể ăn nhiều đồ ngon trước mặt anh cho anh thèm được?

Cách nói này, rất giống như nói rằng, đến lúc đó, em vẫn còn bên anh.

Câu nói này thật sự không đầu không đuôi và hơi quá trớn, chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra.

Cô lén nhìn người bên cạnh, thấy Giang Nghiễn cũng hơi sững sờ.

Một lát sau, đôi mắt hơi cụp xuống nở nụ cười, như băng tuyết tan chảy, giọng nói lạnh lùng dường như trở nên dịu dàng, anh rất ngoan ngoãn trả lời:

"Anh biết rồi."