Giọng nói Giang Nghiễn trầm thấp, mang theo âm mũi dỗ dành người khác, có một loại cưng chiều không nói nên lời.
Cố An đột nhiên cảm thấy không trưởng thành cũng thật tốt.
Có thể được anh coi là trẻ con, có thể dựa vào anh như bây giờ, khóc nhè với anh.
Nhưng đi kèm với chữ "thích" còn có cả tính chiếm hữu.
Sẽ hy vọng người này không bị người khác dựa dẫm, không coi người khác là trẻ con.
Chỉ là của riêng cô mà thôi.
Giang Nghiễn không biết cô bé trước mặt lại đang nghĩ gì kỳ quặc: "Cố An."
Cố An ngẩng đầu, lông mi vẫn còn ướt, giọng nói mang theo âm mũi rõ rệt: "Sao vậy?"
Anh cao một mét tám bảy, cúi người xuống, nên cô nhìn anh vẫn là góc nhìn thẳng không tốn chút sức nào.
Anh cắt tóc ngắn, đẹp trai đến mức không ai đỡ nổi, làn da trắng lạnh lùng, còn lông mày kiếm, lông mi và đồng tử lại đen tuyền, lúc không biểu cảm càng toát lên sự cấm dục, anh tuấn đến mức quá đáng.
Mà giờ đây, đôi mắt đẹp đẽ ấy nhìn cô không chớp lấy một cái, đuôi mắt hơi cong, đồng tử ngâm trong ánh nắng buổi chiều, hiện ra màu sắc ấm áp.
"Phải ăn uống đầy đủ, học hành chăm chỉ."
"Đừng để mấy cậu bé lừa đi xem phim."
"Anh sẽ chăm sóc tốt cho anh trai em nên đừng lo lắng về anh ấy."
Dù đã quen biết một năm, cô và anh đã trở nên rất thân thiết. Bình thường cô luôn là người nói nhiều, còn anh đa phần chỉ đáp lại bằng một tiếng "ừm" nhẹ.
Đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói nhiều như vậy.
Giọng anh lạnh lùng nhưng dịu dàng, từng chữ nói rõ ràng và chậm rãi.
Như cha mẹ lần đầu đưa con đi nhà trẻ.
Anh đặt tay lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng chạm vào một cái, rồi đứng thẳng dậy, cô lại nhìn anh từ góc nhìn ngước lên.
Ánh nắng bị Giang Nghiễn hoàn toàn che chắn phía sau, anh cao gầy đứng ngược sáng, nhẹ nhàng nói:
"Cố An."
"Tạm biệt."
---
Cố An không ở nhà, Cố Trinh và Giang Nghiễn tan ca về nhà, ngồi vai kề vai trên ghế sofa, như hai ông già cô đơn.
Hai cha già cô đơn trẻ tuổi đẹp trai ngồi nhìn nhau, cảm thấy chán ghét, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Cố Trinh lười biếng dựa vào sofa, thầm nghĩ, làm anh như làm cha vậy.
Bố mẹ của anh và Cố An không đáng tin cậy, khiến anh sớm cảm nhận được cảm giác làm cha.
"Bây giờ tôi hiểu vì sao trong lễ cưới, cha cô dâu đều nước mắt nước mũi tèm lem."
Cố An rời nhà, khiến anh bất giác liên tưởng đến việc con gái nhà người khác đi lấy chồng.
Có lẽ cảm giác khó chịu đó cũng tương tự như cảnh này, trong lòng vừa bực bội vừa trống rỗng.
Bên cạnh, cậu cả họ Giang vẫn trưng cái mặt đẹp trai lạnh lùng như sương tuyết ra, khuôn mặt ấy lâu nay không mang biểu cảm gì, giống như chỉ có mỗi khuôn mặt là dậy thì lệch vậy. Học chung trường cảnh sát bốn năm và làm việc chung ba năm, mãi gần đây anh mới phát hiện, cậu cả này thực sự biết cười, và nụ cười ấy lại rất dịu dàng và vô hại.
Nhưng chỉ trong một tình huống khứa này mới cười, đó là khi đối diện với Cố An.
Con nhóc Cố An đó, gương mặt trắng trẻo sạch sẽ như một con heo con, thực sự rất đáng yêu.
Giang Nghiễn cúi đầu, trên bàn trà vẫn còn túi đồ ăn vặt mà Cố An mua trước đó, vì không ăn hết nên không mang đi, cô đã dùng kẹp cẩn thận kẹp kín miệng túi.
Khi cô ở nhà, TV luôn hoạt động hết công suất, luôn phát ra những âm thanh náo nhiệt.
Từ phim tài liệu ẩm thực đến chương trình nấu ăn rồi đến chương trình dưỡng sinh, từ anime đến kịch tướng thanh, thậm chí đến tuyển tập tiết mục hài của Xuân Vãn qua các năm.
Cùng với những âm thanh đó, còn có một sinh vật nhỏ loài người cười đến lăn lộn, uốn éo trong góc sofa.
Miệng cô dường như không thể ngừng nghỉ, hoặc là "hahaha" hoặc là lẩm bẩm, hoặc là nhai khoai tây chiên hoặc táo.
Cả ngày chạy loanh quanh với đôi dép lông cừu nhỏ của mình, tươi tắn và đáng yêu như một tia sáng.
Nhưng bây giờ, cô không ở đây.
---
Tập huấn mỹ thuật là thử thách mà mỗi học sinh đặc biệt về mỹ thuật phải trải qua.
Cuộc sống của Cố An từ học hành thi cử làm bài tập, biến thành vẽ, vẽ và vẽ không ngừng, bị chiếm trọn bởi vẽ phác thảo, vẽ màu và vẽ nhanh.
Cô hết màu trắng, bổ sung cái mới, lại không đủ.
Cứ như vậy, từ mùa hè nóng bức đến đầu thu, rồi đến một buổi sáng mở cửa sổ, nhìn thấy cả thế giới phủ đầy tuyết trắng.
Nửa năm qua, không có ngày nào cô cho phép mình lười biếng, không có buổi sáng nào cô ngủ nướng.
Ngay cả khi bị cảm sốt cao cô cũng tự mình vẽ trong ký túc xá, luyện tập và phân tích những thiếu sót của mình.
Sự thư giãn duy nhất, có lẽ là trong những lúc vẽ chân dung, vẽ rải rác một vài nét ở góc trang, phác họa một người nào đó trong tâm trí mình.
Tóc ngắn, lông mày kiếm, lúm đồng tiền.
Nhíu mày, không biểu cảm, mắt cong.
Dịu dàng, lạnh lùng, bất đắc dĩ, cưng chiều.
Cuối tháng 12, kỳ thi liên tỉnh đã gần kề, Cố An vì áp lực kéo dài mà tinh thần có chút sụp đổ.
Nhìn bạn cùng lớp tiến bộ nhanh chóng, trạng thái ngày một tốt hơn.
Bản thân ngồi xuống xong, đầu óc trống rỗng không biết phải làm gì.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cầm cọ vẽ trong tay như cầm dao, đâm vào lòng bàn tay đau nhói.
Cô nghĩ đến Cố Trinh, khi còn trẻ đã phải chăm sóc em gái.
Lẽ ra ở độ tuổi đó anh vẫn nên cùng bạn bè uống rượu tán gẫu.
Anh mua nhà, đưa cô về sống cùng, học trung học, chi trả chi phí học mỹ thuật khổng lồ.
Cô tự nhủ mình phải nỗ lực, phải xứng đáng với anh trai, nhưng càng nghĩ vậy áp lực càng lớn.
Sợ lúc thi phát huy thất thường, sợ mỹ thuật không đủ điểm, học văn hóa cũng không theo kịp, sợ cuối cùng chẳng đạt được gì.
Sợ anh trai và Giang Nghiễn thất vọng về mình.
Rõ ràng họ đều rất xuất sắc.
Vì vậy cô phải tự mình vượt qua.
Cố An ra ngoài rửa mặt, tĩnh tâm rồi quay lại phòng vẽ.
Thời gian trước kỳ thi quý giá như vàng, cô không dám lãng phí một giây, luôn ở trong phòng vẽ đến khuya.
Bạn học lần lượt rời đi, trong phòng sáng như ban ngày chỉ còn lại vô số bảng vẽ, giá vẽ, thuốc màu và cô.
Mọi thứ tĩnh lặng, kim phút trên đồng hồ treo tường từng chút từng chút trôi qua.
Cố An ngồi xuống, vùi mặt vào cánh tay.
Không biết bao lâu sau, bài hát Banana của Minions vang lên.
Cố An dụi mắt, tầm nhìn từ mờ dần trở nên rõ ràng, màn hình điện thoại sáng lên hiển thị tên người gọi:
Giang Nghiễn.
Cô hít một hơi thật sâu, nuốt trọn cảm giác chua xót, chắc chắn giọng nói nghe không có gì khác thường, mới nhấn nút nghe: "Anh Giang Nghiễn, anh tan ca rồi à?"
"Vừa chạy bộ về." Giang Nghiễn vừa đi bộ vừa nói chuyện với cô, giọng có chút thở dốc.
Tai nhỏ của Cố An đột nhiên nóng lên: "Ừm."
"Gần đây em thế nào?"
Cố An ngoan ngoãn gật đầu, gật xong mới nhớ ra anh không nhìn thấy, vội vàng nói: "Rất tốt ạ."
Đầu dây bên kia ngưng một chút, rơi vào im lặng, Cố An định hỏi Giang Nghiễn có phải tín hiệu không tốt không, thì nghe thấy người ở đầu dây bên kia, người cô thích nhẹ giọng hỏi cô: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
"Không có gì ạ, chỉ là áp lực hơi lớn..."
Cố An nhạy cảm nhận ra hốc mắt mình bắt đầu nóng lên, đó là dấu hiệu muốn khóc.
Cô thực sự rất ghét việc mình dễ khóc, ghét việc mình không kiên cường chút nào khi đối mặt với người mình ỷ lại.
Giống như một đứa trẻ được nuông chiều mà sinh hư.
Rõ ràng cô chỉ muốn chia sẻ những điều vui vẻ với anh ấy.
Cô không muốn khóc khi nói chuyện điện thoại với Giang Nghiễn, dù rất rất nhớ, rất muốn nghe giọng anh ấy.
Vì vậy, cô bắt đầu suy nghĩ cách để cúp máy.
"Cố An, cậu vẫn chưa đi à?" Bạn học đột nhiên đẩy cửa bước vào, cầm lấy điện thoại để bên cạnh chỗ ngồi của mình: "Điện thoại rơi trong phòng vẽ, đi trước nhé!"
Cố An gật đầu chào bạn và chúc ngủ ngon.
"Em vẫn ở trong phòng vẽ à."
"Ừm..."
Cố An nắm chặt điện thoại, áp sát vào tai.
Đó là toàn bộ nguồn dũng khí của cô.
Bên kia, giọng Giang Nghiễn trở nên dịu dàng hơn: "Bây giờ về nhà, rửa mặt rồi đi ngủ."
Cố An không nói rằng từ tháng 12 cô đã bắt đầu mất ngủ.
Dù về sớm cũng không ngủ được, cô sẽ mở mắt đến tận khuya, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Giấc ngủ cũng nông, có chút tiếng động là sẽ tỉnh.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, không muốn anh lo lắng, rõ ràng công việc của anh đã bận rộn và mệt mỏi như vậy.
"Em đang đi về chưa?"
Cố An khóa kỹ cửa: "Ừm, anh nghe tiếng khóa cửa đi."
Trên đường từ phòng vẽ về nơi ở, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, lặng lẽ bên cô, giống hệt ánh mắt anh nhìn cô.
"Cố An, bây giờ em còn nhỏ, nghĩ rằng kỳ thi đại học là chuyện lớn."
"Nhưng thực tế, khi em trưởng thành, sẽ nhận ra đó chỉ là một kỳ thi, không quyết định được điều gì."
"Cuộc đời em có một vạn khả năng, dù thất bại một lần, vẫn còn chín nghìn chín trăm chín mươi chín khả năng đang chờ em."
Giọng anh trong trẻo, như dòng suối mát, nghe vào tai nhưng chảy vào lòng hóa thành nước.
Cố An không nỡ cúp điện thoại, lén lút rửa mặt, cho đến khi nằm ngửa trên chiếc giường nhỏ của mình, chiếc đồng hồ nhỏ hiển thị một giờ sáng.
"Anh, anh cúp máy đi, nghỉ ngơi sớm nhé, bây giờ em không buồn chút nào đâu, thật đấy..."
Cô cuộn chặt chăn nhỏ, mặt áp vào chiếc gối mềm mại.
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu anh có thể nói chuyện với mình một chút, thêm một chút nữa thì tốt biết mấy...
"Ngủ đi." Giọng anh lạnh lùng nhưng mềm mại, ngay bên tai: "Anh sẽ chờ em ngủ rồi mới cúp máy."
---
Cuối tháng 12, kỳ thi liên tỉnh diễn ra đúng hẹn.
Trước kỳ thi, Cố Trinh gọi video, vẫn là gương mặt đẹp trai khiến người ta muốn đấm, giọng điệu bâng quơ không coi trọng gì: "Cố An, anh ruột của em vẫn có thể nuôi heo."
Lúc này, trong video xuất hiện khuôn mặt của Giang Nghiễn, làn da trắng, vẻ đẹp thanh tú, giọng điệu nghiêm túc nói những lời không đứng đắn: "Lỡ như Cố Trinh không mua nổi thức ăn, anh có tiền, có thể tài trợ."
Cố An không nhịn được, bật cười "phì" một tiếng, đôi mắt cười thành hình lưỡi liềm.
Giai đoạn bế tắc và lo lắng qua đi, kỳ thi liên tỉnh môn mỹ thuật kéo dài hai ngày.
Cố An cảm thấy mình đã thi tốt, sau khi thi xong cũng không dám lơ là, lập tức chuẩn bị cho kỳ thi tiếp theo.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tháng Hai, Cố An lên đường tham gia kỳ thi của trường đại học yêu thích, đối mặt với thử thách cuối cùng trước kỳ thi đại học.
Kỳ thi yêu cầu mang đầy đủ dụng cụ vẽ phác thảo, vẽ nhanh và vẽ màu, không giới hạn các dụng cụ, giá vẽ, bảng vẽ và màu vẽ, ngoài hành lý, chỉ riêng dụng cụ vẽ đã nặng hàng chục cân.
May mắn là cô có sức mạnh khá lớn so với các cô gái khác.
Trước đó... khi ở nhà mợ, cô đã tập luyện bằng cách giúp thay bình nước lọc và nâng bình gas cũ.
Địa điểm thi của tỉnh được bố trí ở trong tỉnh, cô cần đi đến ga tàu cao tốc, đi tàu cao tốc là đến.
Cố An đứng bên đường, phân vân không biết nên bắt xe hay đi xe buýt.
Tuyết rơi lả tả, trận tuyết đầu tiên của mùa đông này bất ngờ đến.
Cô đưa tay ra đón, nghĩ rằng, đến khi tuyết rơi lần nữa, chắc cô đã thi xong, có thể đi đắp người tuyết rồi!
Vì vậy, cô phải cố gắng cho kỳ thi này!
Xe buýt từ xa chạy tới, Cố An xách hành lý của mình lên.
Hì hì hì, Giang Nghiễn chắc chắn không nghĩ cô có sức mạnh như vậy!
Cô nhất định phải giấu kín!
Duy trì hình tượng em gái nhỏ đáng yêu!
Em gái nhỏ không mở nổi nắp chai!
"Em định thế này mà đi thi sao?"
Giọng nói lạnh lùng dịu dàng cùng với tuyết rơi nhẹ nhàng bên tai.
Tim Cố An chợt ngừng, quay đầu nhìn thấy Giang Nghiễn đứng ở cửa phòng vẽ, bên cạnh chiếc xe Land Cruiser màu đen.
"Anh Giang Nghiễn..."
Giang Nghiễn "ừm" một tiếng, nhướng mày nhẹ.
Trong hơn nửa năm tập trung luyện vẽ mỹ thuật, Cố Trinh đã đến thăm cô hai ba lần, mỗi lần đều chưa kịp nói mấy câu thì cơ quan đã gọi anh về tăng ca. Mọi tin tức về anh đều nghe từ miệng anh trai.
Anh lại tham gia phá vài vụ án lớn, lập nhiều công trạng.
Còn có bao nhiêu cô gái nhỏ chạy theo hỏi xin liên lạc của anh, một nửa nhận được số điện thoại của cảnh sát 110, một nửa được bảo rằng anh chỉ dùng chai thả trôi.
Giang Nghiễn mặc chiếc áo khoác lông vũ màu trắng mà cô thích nhất, dáng người cao gầy lại trắng trẻo, mặc áo trắng càng toát lên vẻ thanh xuân sạch sẽ.
"Anh đến đây làm gì?" Cố An mắt trừng to không chớp, sợ rằng chớp mắt, người trước mặt sẽ biến mất.
Anh nhận lấy hành lý trong tay cô, nhẹ nhàng đặt vào cốp xe, gương mặt trắng trẻo lạnh lùng: "Đi thi cùng sếp."
Cố An mím môi, nhưng khóe miệng không nghe lời, cứ cố gắng cong lên.
"Vậy cái này cũng cho anh, anh cầm đi, nặng lắm nặng lắm nặng lắm..."
Giang Nghiễn cúi đầu.
Cố Trinh nói, Cố An chỉ yếu đuối trước người mà mình ỷ lại.
Vừa nãy cô nhỏ xíu vậy, vác cả mấy ký dụng cụ vẽ mà không cau mày chút nào.
Trong nháy mắt đã thành thục nữ yếu đuối, trói gà không chặt.
Anh không nhịn được, cúi đầu nhìn cô cười.
Đôi mắt anh sáng rực rỡ, đuôi mắt cong xuống đến khóe mắt đẹp tuyệt, lông mi cũng ngập tràn ý cười.
Cố An say mê, nhưng lại có chút chốt dạ vì tâm tư bị nhìn thấu: "Anh cười gì vậy?"
"Không có gì," Giang Nghiễn ngoan ngoãn nhận lấy giá vẽ trong tay cô: "Thần tuân chỉ."
---
Kỳ thi bắt đầu.
Khi Cố An ngồi trong phòng thi, tâm trạng cô lại là thản nhiên kỳ lạ.
Bên ngoài tuyết rơi, trời đất mờ mịt, nhưng cô rất bình tĩnh.
Có lẽ vì cô biết rằng, dù kết quả thế nào, vẫn sẽ có người đợi cô.
Anh hai có lẽ đã mua nhiều món ngon đợi cô về nhà.
Những điều cô từng có lại bị vận mệnh vô tình cướp đi vào năm lớp 11 ấy đã được bù đắp gấp đôi.
Cô đã chuẩn bị cho kỳ thi này rất nhiều ngày đêm, đã mô phỏng trong tâm trí hàng nghìn lần.
Cố An hạ bút, mỗi nét vẽ đều kiên định.
Một ngày thi nhanh chóng kết thúc.
Cổng trường đã chật kín các bậc phụ huynh lo lắng chờ đợi.
Cảnh tượng đó, thật giống như đến đón những đứa trẻ ngày đầu tiên đi học mẫu giáo, lo lắng, hồi hộp, lo lắng.
Có bạn học chạy đến ôm bố mẹ, nũng nịu nói: "Cuối cùng cũng xong, không muốn vẽ nữa..."
Cố An nhìn, trong lòng không cảm thấy ghen tị chút nào, cũng không buồn bã gì.
Nhìn thấy gì đó, ánh mắt cô dừng lại, sau đó khóe môi cong lên một chút.
Anh với chiều cao 1m87 và phong thái khác biệt với các phụ huynh xung quanh, rất nổi bật, rất thu hút, dễ dàng nhìn thấy ngay.
Chàng trai anh tuấn với áo khoác lông vũ trắng, dáng cao sừng sững, da trắng lạnh lùng, đôi mắt đen nhánh, vừa nhìn thấy cô đã nheo mắt cười.
"Anh đến đón em rồi, hì hì hì!"
Cố An mặc áo khoác lông vũ màu trắng sữa, mềm mại như đám mây nhỏ mũm mĩm.
Đám mây nhỏ cọ cọ đầu mũi, khóe miệng cười rạng rỡ, thật sự rất vui.
"Các bạn nhỏ khác đều có phụ huynh đón," Giang Nghiễn nhìn cô bằng ánh mắt trong trẻo như nước, cúi đầu nhìn cô.
Cố An hiểu rõ ẩn ý của anh.
Anh nói rằng, các bạn nhỏ khác đều có phụ huynh đến đón, vì vậy không thể để em một mình.
Giang Nghiễn cười, đôi má lúm đồng tiền đẹp đẽ gần như chói mắt, tay đặt lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa, dịu dàng nói:
"Đi về nhà với anh nào."