Chỉ Muốn Dịu Dàng Thích Anh

Chương 5: thoái hóa tiểu não




Ngày phục hồi chức năng, Nhậm Thanh bế Nhậm Đóa Lan lên xe lăn thì nhận được điện thoại của bệnh viện, bác sĩ phục hồi chức năng xin nghỉ về quê, trị liệu tạm dừng. Nhậm Thanh bình tĩnh chỉnh trang quần áo cho Nhậm Đóa Lan, sau đó đẩy chị ra ngõ bắt taxi đi thẳng đến khu trung tâm, đến lúc xuống xe mới nói cho chị biết hôm nay không cần đến bệnh viện. Gương mặt Nhậm Đóa Lan vốn lạnh lùng lập tức trở nên tức giận, chị muốn nói tài xế quay xe lại, nhưng vì giận nên phát âm hơi khó khăn, từ ngữ đều nghẹn trong miệng, hầu như không nghe rõ. Tài xế không hiểu, vẻ mặt cảm thông, vòng ra cốp xe giúp chị lấy xe lăn. Gò má thon gầy của Nhậm Đóa Lan đỏ bừng, nổi cáu muốn đâm đầu vào ngực Nhậm Thanh. Nhậm Thanh ôm vai chị trấn an, lúng túng nhận tiền thối của tài xế.

Bầu trời bao la xanh thẳm, không chim chóc, không gợn mây, ngẫu nhiên có gió thổi qua, hơi se se nhưng không quá lạnh. Nhậm Thanh chậm rãi đẩy Nhậm Đóa Lan dạo bước trong khu trung tâm, nhìn kiến trúc giả cổ đang thi công ở nơi xa, cô chợt nhớ tới vào một ngày của năm năm trước. Ngày đó Nhậm Đóa Lan đưa cô đến KFC ăn khoai tây và chân gà cay, còn gọi cho cô một ly coca thật lớn. Đó là lần đầu tiên trong đời cô được ăn một món có thể xem là khá xa xỉ với cuộc sống của các cô. Sau đó Nhậm Đóa Lan dắt cô đi trên một con đường đá đỏ, cũng đứng ở đây, Nhậm Đóa Lan chỉ vào một dãy căn hộ cao cấp đang thi công mà nói với cô rằng chị sẽ làm việc thật chăm, có một ngày cũng sẽ mua một căn hộ xinh đẹp như vậy cho cô ở. Ngày đó, Nhậm Đóa Lan tìm được việc sau khi tốt nghiệp đại học. Nửa năm sau, qua kiểm tra sức khỏe định kỳ của nhân viên, chị bị thông báo là mắc bệnh thoái hóa tiểu não.

“Mày muốn, đông chết chị à.” Nhậm Đóa Lan thu hồi ánh mắt, nhìn hai đầu gối của mình.

Từ cái gùi phía sau xe lăn, Nhậm Thanh lấy ra một cái chăn che lên gối Nhậm Đóa Lan, dừng một chút, lại lấy ra một cái khăn choàng mà dì hàng xóm đã cho, phủ lấy vai Nhậm Đóa Lan.

“Chị, chị có muốn vào khu thương mại dạo chơi không? Rất nhiều quầy hàng đều giảm giá nhân dịp Nguyên Đán đó, em muốn mua một cái áo lông.”

“Không đi.”

“Đi đi mà, áo lông của em đã mặc qua mấy mùa đông rồi.” Nhậm Thanh vòng ra trước xe lăn, ngồi xổm trước gối Nhậm Đóa Lan.

“Tiền là mày kiếm, còn muốn, hỏi chị?” Nhậm Đóa Lan khó khăn nghiêng đầu, bàn tay khô quắt dưới chăn khẽ run run.

“Chị đồng ý em mới mua.”

Từ nhỏ đến lớn, mỗi một bộ quần áo hay đồ chơi của Nhậm Thanh đều do Nhậm Đóa Lan quyết định có mua hay không. Có một năm, Nhậm Đóa Lan lì xì cho cô 100 đồng, cô và bạn chạy ra đường mua một con búp bê bằng bông. Khi kéo tai con búp bê này sẽ có một điệu valse lạ vang lên, bóp mũi thì nó sẽ kêu “Mẹ “ “mẹ”... Giá cả không đắt, bốn mươi thôi, cô đã tới gần mấy phen nhưng rồi lại bỏ đi, cuối cùng vẫn chạy về nhà kéo Nhậm Đóa Lan tới bảo chị xem, sau đó xoắn hai tay ngại ngùng hỏi có thể mua hay không.

Ban đầu là sùng bái, cho rằng đồ nào mà Nhậm Đóa Lan gật đầu cho mua thì nhất định là tốt, về sau trở thành ỷ lại, cần Nhậm Đóa Lan gật đầu, cô mới cảm thấy tự tin.

Nhậm Đóa Lan nhìn khu thương mại mấy chục tầng ở phía xa xa, hơi thất thần nói: “Mày không cõng nổi đâu.”

Nhậm Thanh tươi cười, thề son sắt: “Cõng nổi mà chị.”

Cô vỗ vỗ bờ vai mình, phấn khởi bổ sung: “Em khỏe như trâu, bỏ xa mấy bạn nữ trong môn thể dục cử tạ đấy nhé.”

Nhậm Đóa Lan quay đầu lại liếc cô rồi rũ mắt xuống. Nhậm Thanh hăng hái đứng lên, đẩy xe lăn đi đến khu thương mại người qua kẻ lại phía trước.

“Chị, bác sĩ phục hồi chức năng nói cho dù bị bệnh, hoặc bệnh rất bệnh nghiêm trọng, cũng đừng thật sự xem mình là một con bệnh. Nên sống cuộc sống bình thường, nên đi dạo phố, nên mua quần áo, nên ăn gì đó ngon ngon...” Nhậm Thanh nhanh chóng lướt mắt nhìn qua tiệm cổ vịt Tuyệt Vị ở khu thương mại, biết thời biết thế nói: “Chị, lát nữa ghé mua nửa cân cổ vịt về nha.”

Chủ nhật lại là Nguyên Đán, khu thương mại khá đông đúc. Nhậm Thanh đẩy xe lăn hào hứng đi qua từng quầy hàng, cuối cùng dừng lại ở quầy áo lông Thiên Tường đang giảm giá nhiều nhất, khách hàng cũng đông nhất. Nhậm Thanh đẩy Nhậm Đóa Lan đến gần cửa, bảo đảm mình vừa quay đầu lại có thể thấy chị ngay, sau đó một mình chen vào đám người nhìn cái áo lông màu vàng mà cô đã sớm vừa ý.

“Cho em hỏi, bộ này bao nhiêu tiền?” Nhậm Thanh nhẹ nhàng lật xem áo lông màu vàng được mặc trên người người mẫu.

Cô bán hàng mỉm cười tiến lên, nói: “Nhân dịp đầu Nguyên Đán, tất cả quần áo cửa hàng tụi chị đều giảm 50% so với giá gốc, bộ này giá gốc 690, giảm cho em còn 379 thôi.”



“Giảm rồi mà còn tới 379 lận sao?” Nhậm Thanh nói thầm.

“379 rất có lời, bộ này mới vừa ra đã chắc giá 690 đồng, ngày hôm qua cũng chỉ giảm 85% thôi. Em cẩn thận sờ thử xem, xúc cảm có phải rất tốt không? Em thử một chút, mặc nó vào người gần như không thấy nặng nhưng cũng đủ giữ ấm, cho dù mùa đông lạnh cỡ nào chỉ cần thêm một chiếc áo len mỏng bên trong thì sẽ rất ấm áp dễ chịu. Mặt khác, tiệm tụi chị còn có hoạt động mua một tặng hai, mua một cái áo lông tặng một khăn quàng cổ cùng loại và một chai dung dịch tẩy rửa.”

Nhậm Thanh bị bốn từ “ấm áp dễ chịu” làm rung động rồi. Cô và Nhậm Đóa Lan đều là thể chất sợ lạnh điển hình, vừa đến mùa đông tay chân sẽ lạnh buốt, đắp mấy cái chăn bông cũng không xi nhê.

“Chị của em đang chờ em ở ngoài cửa, em muốn cho chị ấy xem thử.”

“Được, em mặc size S đúng không, chị đi lấy một cái cho em mặc thử.”

Nhậm Đóa Lan mím môi ngồi chờ trên xe lăn. Quần áo, trang sức, túi xách có hoa lệ thế nào cũng không thể khiến chị chú ý, chị đờ đẫn đảo qua chúng, tâm trạng rất nhiều năm trước từng vòi vĩnh ba mua đột nhiên trở nên mờ nhạt.

“Chị, đẹp không?” Nhậm Thanh mặc áo lông màu vàng sáng đứng trước mặt Nhậm Đóa Lan.

Nhậm Đóa Lan chậm rãi quay đầu lại, thản nhiên quan sát, “Ừ” một tiếng không thể nghe rõ.

Trong ánh mắt của cô bán hàng phía sau chợt thấy cảm thông, vốn sắp trổ tài ăn nói để bán được hàng, cuối cùng cũng chỉ ấp úng “Làn da em gái rất trắng, rất hợp màu”.

Nhậm Đóa Lan bèn “Ừ”.

“Chị, em cảm thấy hơi mắc, chúng ta qua chỗ khác xem thử nha?” Giọng của Nhậm Thanh lấp lửng không chắc.

Nhậm Đóa Lan giương mắt lên nhìn, Nhậm Thanh đứng trước gương xoay đầu quay trước quay sau để ngắm nghía, cô tựa như rất muốn tìm ra khuyết điểm nào đó từ cái áo xinh đẹp này, làm thế có vẻ sẽ dễ dàng từ chối cô bán hàng hơn.

“Chị, kiểu áo không đai lưng thế này mặc lên trông có béo không?”

Nhậm Đóa Lan mím môi, đằng sau đột nhiên vang lên chất giọng trong trẻo của nam sinh.

“Tớ xin cậu đấy, Nhậm Thanh, cậu có để cho bạn học Carmen (*) sống không vậy hả?”

(*) Carmen là tên một vở opera của Pháp của Georges Bizet, nói về một phụ nữ Gypsy xinh đẹp với tính khí bốc lửa, tự do trong tình yêu tên là Carmen. Ở đây ý muốn nói bạn này mập hoàn toàn trái ngược với Carmen xinh đẹp, sexy để chọc quê bạn ý.

“Carmen” tên là Lưu Linh, là bạn học cùng lớp của Nhậm Thanh, cao 1m55, cân nặng 80 kg, có người ác ý đặt biệt danh này cho cô ấy, Lưu Linh vẫn cười hì hì không nổi giận, còn vui vẻ nói cái biệt danh “Carmen” này rất tây, tối thiểu đỡ hơn mấy biệt danh lúc cấp 2 như “Lưu tam béo“ “mập mạp”, mọi người thấy cô rất hiền hoà, cười rộ lên thịt núc ních cũng thật đáng yêu, chậm rãi mở lòng, chút ác ý ban đầu đã sớm tiêu tan hết.

Qua gương, Nhậm Đóa Lan nhìn thấy Hàn Tranh, Điền Đằng, còn có một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi vận đồ trang sức trang nhã. Người nói đương nhiên là Hàn Tranh, cho tới bây giờ Điền Đằng cũng không phải kiểu người chủ động chào hỏi.

“Các cậu cũng tới mua quần áo hả?” Nhậm Thanh nhanh chóng xoay người, không muốn nhớ lại nỗi nhục của cái vụ lần trước bị bọn họ bắt gặp qua gương.



Điền Đằng chỉ “Ừ” một tiếng.

Hàn Tranh vui vẻ lấy ra một cái ví mới toanh vẫn còn gắn mác, nói: “Dì muốn đi mua quần áo, thuận tiện tặng cho bọn tớ hai cái ví làm quà năm mới.”

Nhậm Thanh lễ phép cúi người chào khẽ: “Chào dì ạ.”

Người phụ nữ cắt lời giới thiệu của người bán hàng, cười trả lời: “Là bạn học hả? Có rảnh bảo Điền Đằng dẫn con tới nhà chơi.”

Điền Đằng khẽ khoát tay chào hỏi rồi sau đó cùng đi vào quầy bán hàng.

Hàn Tranh ghé sát vào Nhậm Thanh, thấp giọng nói: “Là mẹ Điền Đằng đấy, giống không?”

Nhậm Thanh gãi mặt cười cười: “Ừ, mắt mũi giống lắm.”

“Vừa rồi ở lầu ba tớ nhìn thấy Hạ Nghiên Dương và Trần Lâm, mấy cậu đó cũng ở đây.”

“Tớ chưa gặp các cậu ấy, nhưng mà có gặp giáo viên tiếng Anh ở cửa đó.”

Mẹ Điền Đằng mặc thử áo lông cô bán hàng đề cử, quay đầu lại phát hiện con trai không nhìn bà. Bà nương theo ánh mắt của cậu nhìn sang, thấy là cô bé vừa rồi bắt chuyện đang cười ngại ngùng.

“Cô gái ngồi xe lăn là người nhà của bạn học con?”

“Dạ, là chị của cô ấy.” Điền Đằng cầm túi xách của mẹ ngồi trên ghế chân cao, nhìn ba người đang đứng ở cửa.

“Gầy quá, bị bệnh gì thế?”

“Thoái hóa tiểu não ạ.”

Lúc thầy số học mắng người ở ngoài cửa lớp thì cậu và toàn bộ bạn học đều nghe được.

“Đó là bệnh gì?” Mẹ tò mò hỏi.

“Xem như là một loại bệnh di truyền.”

Trên mạng có nói là: Giai đoạn đầu của thoái hóa tiểu não chủ yếu là vận động mất cân đối, bệnh tình mãn tính, tiến triển rất xấu, giai đoạn sau còn có thể sinh ra các triệu chứng như chướng ngại ngôn ngữ, khó nuốt… Trước mắt còn chưa có biện pháp trị liệu, chỉ có thể thông qua trị liệu hằng ngày và phục hồi chức năng để làm chậm sự phát triển của bệnh tình.

Mẹ kinh ngạc nhìn Điền Đằng, sau khi kinh ngạc thì ánh mắt bà có chút thâm ý.