Máy nước nóng phòng tắm tạm thời bãi công, Nhậm Thanh run run dùng nước lạnh tẩy xà phòng, chạy một đường chui vào trong chăn. Điền Đằng đang tựa vào đầu giường đọc sách, thấy thế lập tức kéo cô vào lồ ng ngực ấm. Thời tiết lúc ấm lúc lạnh, gió lớn thổi vù vù ngoài cửa, bên trong phòng, trên giường lớn thanh nhiệt độ lần lượt được kéo lên.
“Đợi một chút, đợi đã, dường như, hô, không có bong bóng nhỏ (*) rồi...” Nhậm Thanh thở hổn hển.
(*) bong bóng nhỏ: là một app, có thể thực hiện nhiệm vụ trực tuyến mỗi ngày.
Điền Đằng nháy mắt mấy cái, khóe mắt ửng đỏ. Anh nằm trên người cô, bộ ng ực cô khẽ phập phồng, liên tục khi3u gợi chạm vào anh. Đồng hồ cũ kỹ treo phía ngoài phát tiếng boong điểm giờ, đầu anh oanh một cái trống rỗng.
“Vậy... cứ vậy đi.”
Nhậm Thanh sững sờ, trong nháy mắt lập tức bị “chà đạp” rồi....
Không có nước nóng, Nhậm Thanh không thể làm gì khác hơn là chấp nhận nấu hai thùng nước nóng cùng Điền Đằng đứng trong phòng tắm lau người, phòng tắm rất lớn, nhưng hai người vẫn kề sát cùng một chỗ.
Nhậm Thanh chột dạ nói: “Này, ngại quá, làm đau hông của anh rồi.”
Điền Đằng quay đầu lại nhìn ra phía sau một chút, không để ý nói: “Không đau, không sao cả.”
Ngoài cửa sổ gió lớn chắc cỡ phải cấp sáu cấp bảy, từng cơn rất lớn, Nhậm Thanh không ngừng nghe thấy nhánh cây bị gãy. Cô im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Em nhớ trước đây Hạ Nghiên Dương có tán gẫu với em, cô ấy nói mặc dù mỗi ngày anh ngồi xe buýt về nhà, nhưng có xuất thân khá tốt, không giống Lý Tam Mập trong lớp, trong nhà tổng cộng chỉ có hai cái xe rởm, dăm ba bữa cứ thay phiên tới đón cậu ấy, tỏ vẻ nhà giàu mới nổi.”
Điền Đằng hừ lạnh nói: “Xem nhiều phim thần tượng, ăn no rửng mỡ.”
“Anh nói Lý Tam Mập hả?”
“...”
Nhậm Thanh đổ nước đi, hai tay mở ra, nói: “Chủ nhật trại an dưỡng tổ chức du lịch ngoại thành, em không cần đến chỗ chị, em và Lam Oánh Oánh hẹn làm tóc, anh không cần chờ cơm em đâu.”
Kết quả cô lại gặp mặt Bạch Gia ở công viên.
Điền Đằng thấy Nhậm Thanh ngồi đối diện, Bạch Gia cúi đầu cười nhẹ thì tâm trạng hết sức phức tạp, anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho cô, cô lại vẫn kiên trì nói mình ở cùng Lam Oánh Oánh, anh nổi giận hỏi thẳng cô Bạch Gia ngồi đối diện cô là Lam Oánh Oánh cải trang sao?!
Từ trước đến giờ hai người rất nhân nhượng lẫn nhau, nhưng chuyện này Điền Đằng vẫn không cách nào quên được, hai đêm kế không về ngủ, anh đơn phương bắt đầu chiến tranh lạnh hai tuần liền.
Nhậm Thanh Nhất lại bày tỏ cô và Bạch Gia đã đoạn sạch mọi chuyện. Bạch Gia muốn được xin chuyển công tác nước ngoài vài năm, trước khi đi cùng cô ăn một bữa chính thức từ biệt. Bởi vì Bạch Gia đã sớm chia tay với Dương Thanh Tiêu, cô không muốn nảy sinh thêm sự cố, cho nên chưa nói cho anh biết.
Anh không có bày tỏ tin hay không tin, chẳng qua không để ý tới cô.
Nhậm Thanh nhận được điện thoại của mẹ Điền Đằng thì có chút bất ngờ. Mẹ Điền Đằng nói chuyện với cô vẫn rất nhẹ nhàng, cũng có ý tốt, chỉ cô cách giải hòa với Điền Đằng thế nào.
“Dì đoán chị con sẽ không nói với con, nhưng hai đứa như vậy dì cũng thấy phiền lòng. Tự con cũng nên tìm hiểu, cuộc sống sau này sẽ có rất nhiều mâu thuẫn.”
Điền Đằng tan việc về nhà, đẩy cửa ra đã thấy một vali hành lý thật to, Nhậm Thanh đang mang giày trước cửa, nhìn thấy anh, rất tùy ý nói: “Chìa khóa em để đây, anh cất đi.”
“Em làm gì?” Điền Đằng hỏi.
“Đi công tác.”
Nhậm Thanh muốn mở cửa, Điền Đằng cản tay cô lại, gọi thẳng cho Nguyên Tịnh Viễn.
“Gần đây Nhậm Thanh cần đi công tác sao?”
“Không cần.” Nguyên Tịnh Viễn đáp rất dứt khoát.
Điền Đằng ngắt cuộc gọi, ánh mắt lạnh như băng nhìn Nhậm Thanh.
“Ngại quá, em lại nói dối rồi.” Nhậm Thanh phớt lờ, cười nói. “Em không chỉ nói xạo, trước kia còn là tên trộm, anh có thể làm gì?”
Nhìn Nhậm Thanh ăn vạ, trán Điền Đằng khẽ giật, anh bình tĩnh nói: “Anh không làm gì được, nhưng em không thể đi.”
Nhậm Thanh giả vờ muốn ra mở cửa: “Anh không tha thứ em sẽ đi.”
Điền Đằng nhanh chóng cướp vali hành lý từ trong tay cô, sải bước vào phòng khách, anh không quay đầu lại nói: “Anh nói không được, em không thể đi!”
Nhậm Thanh đột nhiên cười ha ha, cô lắc lắc khớp xương cổ tay, chạy lấy đà ba bước, nhanh như khỉ trên núi Nga Mi nhảy phốc lên lưng Điền Đằng, còn nhanh nhẹn quặp chân vào hông anh. Điền Đằng vứt vali xuống, đỡ lấy mông cô.
“Em làm gì!” Anh hơi giận.
Cô ngậm lấy vành tai đỏ ửng của anh, ngả ngớn nói: “Anh không phát hiện vali hành lý rất nhẹ sao?”
Điền Đằng bỗng dưng nóng mặt.
“Xuống.”
“Anh cõng em đến phòng ngủ đi.”
“Không đi! Anh chưa tha thứ cho em đâu.”
Nhậm Thanh nửa thật nửa giả oán trách nói: “Anh thật khó dỗ.”
Điền Đằng ném cô lên ghế sofa, sau đó trở về chỗ cửa nhặt chìa khóa mới vừa vứt xuống đất lên. Trên bàn cơm, thức ăn nóng hổi, hiển nhiên cô vừa mới bưng ra. Anh quay đầu lại liếc nhìn cô, trong ánh mắt khẩn trương của cô rốt cuộc cầm đũa lên gắp vài cọng rau.
Nhậm Thanh chăm chú nhìn anh nuốt xuống, thở dài nói: “Thôi không chấp anh, nếu anh lại bỏ mặc em, không để ý đến em, đồ mới vừa ăn vào thì phải phun ra cho em.”
Điền Đằng vốn tính gắp một cái cánh gà nữa, nghe vậy lập tức gác đũa.
“Anh ăn đi, bên trong không có xuân dược cũng không có độc dược đâu.”
Điền Đằng lau miệng, ung dung nói: “Hôm nay ai gọi điện thoại cho em đấy?”
“...”
“Chiêu này trông quen lắm.”
Bốn tháng sau, Nhậm Thanh nhận được áo cưới do chuyển phát nhanh đưa tới. Cũng thật trùng hợp, cùng một ngày, cô bắt gặp Điền Đằng kéo tay một cô gái xinh xắn từ từ đi qua địa chỉ cũ của nhà sách Tam Vị, đi về phía quảng trường âm nhạc Thiên Nhan, nơi đã sớm không còn thuộc về thành phố này. Nhậm Thanh không đủ quyết đoán để đối mặt với sự dối trá như Điền Đằng, cho nên không gọi điện thoại cho anh, chẳng qua chỉ lặng lẽ đi theo cả con đường, sau đó quay đầu về nhà.
Lúc Điền Đằng trở về, Nhậm Thanh đang xem TV. Hộp áo cưới bà ngoại Điền Đằng gửi về từ Pháp vẫn chưa được mở ra, đang để ở trong góc.
“Em không vui?”
“Em vô cùng vui vẻ.”
“...”
“Không phải anh đi gặp Hàn Tranh sao? Em nghĩ các anh cùng ăn cơm rồi mới về.”
Điền Đằng khá thông minh, lập tức đã biết chuyện gì xảy ra.
Anh không chút hoang mang nói: “Buổi sáng ra ngoài là muốn đi gặp Hàn Tranh, nhưng trên đường gặp bạn học cũ, có chút phiền phức, cho nên nhắn với Hàn Tranh ngày mai gặp.”
Nhậm Thanh cười nhạt: “Lời nói dối thật giả nửa nọ nửa kia luôn rất có sức thuyết phục.”
“Anh không nói dối, anh nghĩ là em không ngại bạn học cũ là Hạ Nghiên Dương.”
“Vậy anh có ngại việc em biết hai người nắm tay không?”
“Dĩ nhiên không ngại, là có lý do.”
Nhậm Thanh cầm điều khiển tắt TV, lạnh lùng nói: “Em không muốn nghe lý do, em và Bạch Gia chỉ ăn bữa cơm, không phải anh cũng không nghe lý do sao?”
“Anh không muốn nghe lý do, không phải là vì em ăn cơm với Bạch Gia, là vì em gạt anh. Còn anh lại không gạt em, anh chỉ chưa kịp nói cho em biết.”
Nhậm Thanh á khẩu không trả lời được. Nhưng khí thế thật vất vả mới tích góp từng tí một, không thể suy giảm được, cho nên cô bước nhanh về phòng ngủ, trước khi Điền Đằng theo vào đã khóa cửa lại.
Khóa cửa xong, cô phì cười. Cô tin tưởng Điền Đằng, nhưng cô quả thực cũng muốn thấy Điền Đằng yếu thế một lần. Trên giường hai người đặt bộ váy cưới mà sáng sớm cô đã mặc thử, phần ngực của áo cưới điểm xuyết những nụ hoa tinh tế, do chính bà ngoại của Điền Đằng thiết kế. Cái Điền Đằng nhìn thấy dưới chân ghế sofa chỉ là cái hộp rỗng cô đã dán lại thôi.
Anh thua ở chỗ lười động tay động chân. Nếu anh có thể đưa tay xách thử cái hộp đó lên sẽ biết cô cũng không tức giận đến mức bỏ mặc áo cưới.
“Mở cửa.”
“Anh ngủ ở ngoài đi, em đang trong kỳ không muốn ngủ với anh.”
Nhậm Thanh nhanh chóng cởi qu@n áo ở nhà xuống, mặc áo cưới vào, vì cố hết sức kéo khóa nên giọng nói hơi nhẹ, ở ngoài cửa nghe như đang nghẹn ngào.
“Nhậm Thanh, anh xin lỗi em được không, anh không nên nắm tay cô ấy. Nhưng anh bảo đảm, trên giường của anh đến chết cũng sẽ không đổi người.”
Nhậm Thanh hơi dừng động tác, vành mắt thoáng đỏ.
“Em mở cửa đi.”
“Em, em không ra.”
“Nhậm Thanh.”
“... Em còn chưa mặc quần áo tử tế.”
Năm phút sau, Nhậm Thanh ngượng ngùng từ từ mở cửa ra. Điền Đằng nhìn không chớp mắt vào mái tóc đen, làn da trắng như sứ của cô, bộ ng ực xinh đẹp như ẩn hiện trong những luống hoa, làn váy dài thướt tha...
“... Em thật đẹp.”
Nhậm Thanh níu lấy những nụ hoa kia, im lặng.
Điền Đằng quan sát hồi lâu, giọng khàn khàn nói: “Em có đồng ý, mặc áo cưới này cùng anh ‘làm’ một lần không?”
“Sẽ dơ đấy.”
“Anh sẽ cẩn thận một chút.”
“Không được... A... Điền Đằng, anh đạp áo cưới của em rồi... Anh thả em xuống... Em thật sự đang trong kỳ, thật sự trong kỳ mà... Em không cố ý gạt anh đâu...”
Xa cách gần tám năm, Nhậm Thanh gặp lại Hạ Nghiên Dương. Cô ấy vẫn xinh xắn, nhỏ nhắn, dường như sau khi tốt nghiệp trung học thì đã không lớn lên nữa. Cô ấy ngọt ngào kéo tay Điền Đằng, tựa như thị uy nói cho Nhậm Thanh rằng Điền Đằng ở trên xe buýt chủ động đáp lại cô ấy rồi, Điền Đằng nhận lấy quà sinh nhật cô ấy tặng rồi, tốt nghiệp xong Điền Đằng không đi Mỹ nữa, Điền Đằng cười rất đẹp, nhắc nhở cô ấy trời mưa nhất định phải che dù, ra ngoài nhất định phải xin phép mẹ... Mẹ nói nếu cô ấy biểu hiện tốt, Điền Đằng sẽ len lén lui tới cùng cô ấy, cho nên sau này cô ấy không lên cơn nữa.
Mẹ Hạ Nghiên Dương thấp giọng nói:
“Đoạn thời gian trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, con bé thường xuyên lầm bầm lầu bầu, dì vừa gọi nó, nó sẽ giật mình, nhưng khi không còn bị quan sát nữa, con bé lại bắt đầu lẩm nhẩm. Rốt cuộc ngày thứ hai thi tốt nghiệp trung học, nó không đi thi, nằm co ro người trên giường, không ai lại gần được... Nó một mực kêu tên một nam sinh, có lúc rất tức giận, có lúc rất dịu dàng, khóc khóc cười cười. Ban đầu nhà có tìm bác sĩ tâm lý, bác sĩ tới vừa khám đã nói là tinh thần phân liệt. Chú của nó cũng bị mắc căn bệnh này, sau đó tự mình chạy ra ngoài không về nữa.”
Nhậm Thanh bỗng dưng nhớ tới năm ấy Hạ Nghiên Dương nhìn trạm xe trống rỗng cách đó không xa, biểu cảm sợ hãi tựa như đứa trẻ sợ người lạ. Cô ấy cứ liên tục lầm bầm: Cậu ấy không biết, cậu ấy mãi mãi không thể biết được. Sau đó lại cợt nhả hỏi: Cảm động không? Cảm động không? Đêm qua tớ đọc tiểu thuyết, tớ đã khóc đến tận nửa đêm......
“Bác sĩ nói do áp lực thi tốt nghiệp trung học, hơn nữa bảy năm thầm mến của con bé không có kết quả, dẫn đến phát bệnh này. Khi đó mấy đứa tốt nghiệp, dì không có cách nào đến trường học hỏi thăm, chỉ có thể gọi điện thoại cho mấy đứa bạn mà nó quen. Người ta nói cho dì biết, Điền Đằng và Hạ Nghiên Dương hoàn toàn không có qua lại, chỉ là bạn bình thường mà thôi.”
Nhậm Thanh ngồi trong căn phòng trống rỗng, chỉ có một chiếc giường và ghê sofa bằng da thật của Hạ Nghiên Dương, yên lặng nhìn Hạ Nghiên Dương như một thiếu nữ chưa hiểu sự đời dựa vào cánh tay của Điền Đằng mà lẩm nhẩm. Gió từ ban công khẽ thổi bay làn váy của cô ấy, như một ngọn lửa hồng.
“Điền Đằng, ngày mai cậu có tới không? Nếu cậu tới, tớ sẽ dẫn cậu đi xem cây móng tay mà tớ trồng, cậu nhìn tay tớ này, chính là dùng cây móng tay nhuộm đấy, trông đẹp không?”
“Tớ luôn lén nhìn cậu ở trên xe, cậu có biết không? Cậu luôn đeo tai nghe, ủa, tai nghe của cậu đâu rồi? Có phải cậu bỏ quên ở đâu rồi không? Tớ tìm giúp cậu nhá.”
“... Tôi để ở nhà rồi.”
“Ngón tay của cậu thật dài, cậu nhìn xem, dài hơn cả tớ nữa này. Hai ta móc ngoéo tay, móc ngoéo tay, bạn tốt.”
“Chữ trên bảng không phải là do tớ viết, Nhậm Thanh gạt cậu đấy, thật đó, cậu đừng tức giận.”
“Điền Đằng, mẹ tớ nói tớ ngoan ngoãn, cậu sẽ tới với tớ, tớ ngoan không?”
“Điền Đằng, cậu đừng để ý Triệu Nghiên, Triệu Nghiên rất xấu, cô ta nói với tớ cậu là của cô ta, cô ta đi Mỹ học chính là vì theo đuổi cậu, tớ không đi Mỹ được....”
Tâm trạng cô ấy chợt xuống dốc, lớn tiếng nói: “Mẹ, tại sao mẹ không cho con đi Mỹ! Con không có bệnh! Con không có bệnh! Con không có bệnh! Nhậm Thanh đang ở đâu? Mẹ, Nhậm Thanh đang ở đâu? Mẹ gọi điện thoại cho cô ta đi! Con muốn gọi điện thoại cho cô ta! Chị Vi Vi có số điện thoại của cô ta! Cô ta cũng giành Điền Đằng với con! Con tốt với cô ta như vậy, cô ta lại dám giành Điền Đằng với con!”
Lúc rời đi, Điền Đằng nhẹ nhàng ôm Hạ Nghiên Dương, tựa như ôm lấy khoảng thời gian anh chưa từng chú ý tới cô ấy, anh nhìn cô ấy nói: “Hạ Nghiên Dương, sau này tôi sẽ không trở lại thăm cậu nữa. Triệu Nghiên trưởng thành, Nhậm Thanh trưởng thành, cậu cũng nên trưởng thành thôi.”
Ra cửa thì Điền Đằng đưa cho mẹ của Hạ Nghiên Dương một tấm thẻ, là thẻ khách quý của bệnh viện chuyên tâm thần ở California Mỹ. Người yêu đồng tính của thầy hướng dẫn Nicole Cluz của anh giữ chức vụ cao nhất trong bệnh viện chuyên khoa này.
Mùa đông năm sau, Nhậm Đóa Lan qua đời, hưởng thọ 36 tuổi.
Nhậm Thanh nâng lớn bụng bảy tháng khó nhọc quỳ gối trước mộ Nhậm Đóa Lan.
“Chị, trên đường tới đây em có rất nhiều lời muốn nói với chị, nhưng quỳ ở đây rồi lại không biết nên nói gì. Chị gạt em em cũng biết, nhật ký của chị em cũng đọc rồi... Trước kia em thật sự rất giận chị, chị bảo em đi trộm đồ, chị bảo em trộm ngay trước bạn học của em, vốn liếng làm người chị dạy cho em là đánh nhau. Nhưng mà, từ sau khi ba đi, vốn liếng chị có để dạy cho em chẳng còn bao nhiêu nhỉ?”
“Trước khi đi, chị hỏi em những năm qua có khổ cực không, em nói không khổ cực, chị không tin, bây giờ chị tin chưa? Em và chị sống cùng nhau, mặc dù luôn phải làm thêm khắp nơi, luôn phải chạy đến bệnh viện, phải cả đêm trông giữ bên giường chị, nhưng em rất kiên định. Chị vẫn luôn là người em quan tâm nhất. Rõ ràng chị bệnh đến độ không có cách nào xuống giường được, nhưng em vẫn cảm thấy chị có thể giúp em che gió che mưa.”
“Hai ngày Trương Kỳ nhốt em thật sự rất khốn khổ. Chắc chưa ai chứng kiến mấy xấp hình giường chiếu của bậc cha mẹ như em đâu nhỉ, thật là khó coi, em ra đời cũng khó coi. Thế nhưng, em gặp chị, gặp Điền Đằng, gặp Nguyên tổng... Mọi người xuất hiện rất đúng lúc, đúng lúc như được an bài vậy. Ài, em không có gì tiếc nuối nữa cả, nếu có thì thật sự là không biết điều.”
“Trương Kỳ nghĩ trước khi đi chị nhất định sẽ nói cho em biết chuyện Nguyên tổng. Nhưng sao chị nói cho em biết được chứ? Em chỉ là em của một mình chị thôi... Chị, mặc dù em đã đồng ý rằng sau này đứa trẻ trong bụng sẽ gọi Nguyên tổng một tiếng cậu, nhưng đến chết em cũng chỉ là em của một mình chị. Chị nuôi em lớn, em chỉ có chị.”
“Điền Đằng tới rồi, cho nên em phải về, sau khi bé đầy tháng em sẽ dẫn tới cho chị nhìn nha. Điền Đằng đã đặt tên mụ cho bé rồi, là Nha Nha, bất kể là nam hay nữ cũng gọi như vậy... Chị, qua ba tháng nữa bọn em sẽ có con rồi, ba mươi năm sau, Nha Nha cũng sẽ có con, chúng em sẽ già, lại thêm ba mươi năm, có lẽ không cần ba mươi năm, chị em mình sẽ lại gặp nhau. Lúc đi chị rất vui, nên em cũng không cần phải khóc sướt mướt, có đúng không? Mặc dù... Em thật sự rất nhớ chị.”
Điền Đằng đi tới đỡ Nhậm Thanh dậy, thấy khóe mắt cô chỉ đỏ lên, đúng là không còn dáng vẻ khóc đến cả đêm không mở nổi mắt như trước nữa.
Nhậm Thanh nằm bên trái giường, Điền Đằng thờ ơ nhìn ánh trăng trong trẻo ngoài cửa sổ giúp cô xoa bóp eo và chân. Nhậm Thanh phát hiện anh hơi phiền não, trong nửa tháng Nhậm Đóa Lan rời đi, cô luôn đắm chìm trong tâm trạng của mình, lại quên mất anh và đứa con trong bụng. Trước kia sau khi ăn xong, hai người sẽ ra cửa đi dạo một vòng, có lúc có thể đi tới bờ sông, nhưng gần đây cô hoàn toàn bỏ mặc anh, anh thu dọn xong bát đũa đứng ở cửa phòng ngủ gọi, nhưng cô chỉ trở mình tiếp tục ngẩn người.
“Điền Đằng.”
“Hả? Cần gì hả em?” Anh rủ mắt nhìn cô, vẫn cười rất ưa nhìn.
Nhậm Thanh đưa tay vuốt v e đầu gối của anh, nhẹ giọng nói: “Em rất may mắn có thể theo anh đến đoạn đường này, mai sau cũng sẽ cùng anh sống thật tốt... Em yêu anh.”
Điền Đằng sửng sốt, cười nói: “Anh cũng yêu em.”
“Anh yêu em vì lý do gì?”
“Anh nghĩ xem, có lẽ là kiên định, cứng rắn. Nhưng có rất nhiều nữ sinh kiên định, cứng rắn, cho nên anh cũng không rõ lắm vì sao anh lại yêu em nữa.”
Nhậm Thanh ngoắc ngoắc tay, nói: “Em lại rất rõ em yêu anh ở điểm nào đấy.”
“Điểm nào?”
“Anh ngồi đây, em nói nhỏ cho anh biết.”
Điền Đằng theo lời ngồi sang chỗ đó, cúi người lắng nghe.
Nhậm Thanh đưa cánh tay hơi phù thũng ôm cổ anh, đầu lưỡi ẩm ướt nhẹ nhàng quét qua tai anh, xấu xa nói: “Em yêu anh vì anh trông đẹp hơn em.”
Điền Đằng cả người run lên, đứng phắt dậy.
Nhậm Thanh gợi ý: “Nếu anh muốn, em sẽ phối hợp, thật đấy.”
Ánh mắt Điền Đằng phức tạp nhìn cô.
Nhậm Thanh thừa thắng truy kích: “Anh thật không muốn hả, Điền Đằng? Ấy chà, sau khi mang thai vóc người thật là càng ngày càng đ ẫy đà rồi, Điền Đằng, anh bóp thử xem, có phải lên được cup C rồi không?”
Điền Đằng mê muội đưa tay cách quần áo mô tả b@u ngực cô, đ ẫy đà, căng đầy, châu tròn ngọc sáng...
Anh hừ nhẹ, đáy mắt ửng đỏ, trong tiếng cười không tim không phổi của Nhậm Thanh đi thẳng về phía phòng tắm không quay đầu lại.
HOÀN CHÍNH VĂN