Chỉ Muốn Dịu Dàng Thích Anh

Chương 21: tôi chẳng muốn nghe




Còn chưa vào cuối thu, nhưng gió đêm đã dần dần nhiễm hương vị hiu quạnh, Nhậm Thanh lái xe vào bãi, xuống xe đứng đón gió.

Cô còn nhớ rõ ngày cô rời khỏi trường học, mặt trời thật sự rất gắt, con đường từ phòng học ra đến cổng trường đi thế nào mà cứ mãi không thấy đích...

Điền Đằng mở cửa xe, vòng qua đầu xe chậm rãi đi tới, anh híp mắt, đáy mắt mờ mịt và nóng bức vì nhiễm hơi rượu.

“Ngại quá, để em đưa tôi về thế này.”

Nhậm Thanh cười hòa nhã: “Không sao, Nguyên tổng của chúng tôi trả phí lái xe mà.”

Điền Đằng trỏ trỏ kiến trúc hơn ba mươi tầng, khách sáo nói: “Em có muốn lên ngồi một chút không?”

Nhậm Thanh thức thời hiểu ra đây là uyển chuyển đuổi khách, cô khoát khoát tay, ngượng ngùng rời đi.

Nhậm Thanh đang đi trên đường thì Nguyên Tịnh Viễn gọi điện thoại tới hỏi cô về đến nhà an toàn chưa, cô cười đáp “đang vào nhà rồi”. Nguyên Tịnh Viễn dặn dò cô sáng ngày mai lấy tài liệu của hạng mục nào đó, làm một bản báo cáo đơn giản đặt lên bàn anh. Nhậm Thanh vâng vâng đồng ý, ngắt cuộc trò chuyện.

Cô ngẩng đầu nhìn ánh sao sáng trên bầu trời ảm đạm, đột nhiên nhớ tới một vài chuyện đã lâu...

Sáng sớm thứ bảy, Bạch Gia đã tới rồi, hai người ra ngoài mua thức ăn, sau đó một người vào bếp nấu cơm, một người nằm trên ghế sa lon xem TV. Đồ ăn làm xong bưng lên bàn, Nhậm Thanh giục hai tiếng Bạch Gia mới mệt mỏi đứng dậy.

Nhậm Thanh đưa tay vén tóc dài lên, tóc dài đến eo, màu tóc đen nhánh, chân tóc không hề chẻ ngọn.

“Mau đi rửa tay.”

Bạch Gia xoay người vào bếp rửa tay, thuận tiện giúp Nhậm Thanh bưng canh cá ra. Nhậm Thanh múc hai chén canh, sau đó gọi anh dùng bữa.

“Món gà Cung Bảo mẹ anh dạy em nè, nếm thử xem hương vị em làm được không.”

Bạch Gia gật gật đầu, cầm lấy đũa, vừa bới cơm, điện thoại đặt trên bàn tính tình tang vang lên, anh liếc nhìn màn hình, nhanh chóng cầm vào bếp nghe.

“Chuyện gì?” Ngữ khí anh không tốt lắm.

“Không có gì, chỉ nghĩ bây giờ anh đang ở chỗ cô ta nên trong lòng em không thoải mái.”

Nhậm Thanh chỉ nghĩ là điện thoại từ công ty nên anh không tiện nghe trước mặt cô. Bởi vì hai người đều là trợ lý, mà hai công lại đang có hạng mục hợp tác. Bạch Gia làm ở “Công nghiệp Thiên Hòa”, tất cả kế hoạch tuyên truyền hay công tác truyền thông quảng cáo đều là do Nguyên thị làm đại diện, Nguyên thị đồng thời cũng làm đại diện quảng cáo cho “Húc Nhật Đông Thăng”, đối thủ cạnh trạnh của “Công nghiệp Thiên Hòa”, cho nên có cuộc gọi về công việc thì Nhậm Thanh sẽ tránh Bạch Gia, Bạch Gia cũng thường xuyên tránh cô như vậy.

Bạch Gia tiếp điện thoại xong, trở về sắc mặt không tốt lắm, Nhậm Thanh sờ sờ đĩa canh cá, chậm rãi đẩy qua.

“Nguội rồi, anh húp tí nước canh ấm dạ dày đi.”

“Dạ dày anh không đau...” Bạch Gia ngước mắt nhìn cô.

“Khoảng thời gian trước anh luôn tăng ca, ăn cơm cũng không có quy luật, sớm muộn gì dạ dày cũng đau.”

Bạch Gia cúi đầu húp từng hớp canh.

“Muốn rau thơm không?”

“Nhậm Thanh, anh hỏi em một việc, em phải thành thật trả lời anh.”

“Anh hỏi đi.”

“Có phải chị em bị thoái hóa tiểu não không?” Bạch Gia tỏ vẻ ngưng trọng.

“Vâng, sau đó thì sao?” Nhậm Thanh chậm rãi buông chén.

“... Không có sau đó.”

“Em đã nói với anh rồi mà, vì sao bây giờ anh lại hỏi em?”

“Em đã nói với anh, nhưng em chưa nói hết.”

“Có ý gì?”

“Ý là, anh phải suy nghĩ lại mối quan hệ của chúng ta. Anh sẽ đi công tác vào thứ ba tới, cùng quản lí đi Bắc Kinh tham gia triển lãm, anh cần bình tĩnh nên em đừng gọi điện thoại tới.” Bạch Gia không nói gì, đứng dậy cầm áo khoác đi nhanh ra ngoài.

Nhậm Thanh ngồi ở bàn lẳng lặng nhìn anh: “Bạch Gia, em đã từng cho anh một tuần để anh suy nghĩ thật kỹ, anh có nhớ không? Em cũng đã nói với anh nên xin phép nhà anh về bối cảnh của em, anh luôn nói với em rằng anh đều hiểu, anh sẽ tiếp nhận, vậy bây giờ là sao đây?”

Bước chân Bạch Gia ngưng lại, nhưng vẫn mở cửa ra ngoài.

“Tiền lương để em nuôi mình và chị không có vấn đề, hơn nữa còn có anh của chị hỗ trợ, rốt cuộc anh đang lo lắng điều gì?”

Bạch Gia quay đầu lại nhìn cô, bước ra, chậm rãi khép cửa lại.

Nhậm Thanh yên lặng bưng chén lên, lẩm bẩm nói: “Dù sao cũng phải nói cho em biết khi nào anh trở về...”

Một tuần sau, Điền Đằng chính thức nhậm chức tổng giám phòng kế hoạch của Nguyên thị, trợ lý tổng giám tiền nhiệm Đào Lực trở thành trợ lý của anh. Đào Lực là đàn ông, à, chuyện đó còn chờ kiểm tra, Đào Lực lắm mồm hơn cả phụ nữ, điểm ấy là xác định chắc chắn rồi. Điền Đằng tới làm tuần đầu tiên, nhân viên phòng kế hoạch không biết tính tình của anh thế nào, cũng không biết người này có bối cảnh con nhà quân nhân, ai cũng không dám trêu chọc, mọi người nói chuyện đều rất khách khí. Một tuần sau, Điền Đằng nhận được hai bưu kiện trong đó có hai bức thư tỏ tình màu hồng phấn, lại thêm tuần nữa, Điền Đằng đại nhân được tự tay nhận thư, không xác định vừa rồi mình có chỗ nào sỗ sàng với người ta không...

“À, tổng giám? Người không tệ, tương đối khá, bên nội làm chính trị, bên ngoại làm kinh doanh, chậc chậc, có tiền có thế, các cô nương tranh thủ lên đi...... Chị hai à, cô chen lấn cái gì, cô đều là mẹ của cô nương rồi, liên quan gì cô nữa... Chưa kết hôn, tuyệt đối chưa kết hôn! Theo tôi quan sát cả bạn gái cũng không có, đương nhiên, nếu người ta là đàn ông đích thực... Chị hai à không phải chứ, ban ngày ban mặt cô hỏi địa chỉ nhà người ta là có ý gì... Trung học Phong Hoa, ừm, chính là trường học toàn lưu manh và thị phi, vốn là trường học cũ của thị trưởng... Trung học Phong Hoa của chị hai cách xa trường chúng tôi mười hai năm được chứ, cưa sừng làm nghé hả, còn giả bộ nai tơ với tôi... Nhậm Thanh, cô nhìn cái gì vậy, tôi nói cô đó, hôm nay sao lại xuống lầu lấy nước ở đây... Cô nháy mắt cái gì, bị tăng nhãn áp hử?”

Nhậm Thanh cứng ngắc nhìn Điền Đằng ngoài cửa, yếu ớt nói: “Nước trên lầu hôm nay có chút vấn đề, tôi... chỉ muốn pha cà phê.”

Đào Lực theo ánh mắt của cô nhìn sang, mắt hoa đào dài nhỏ đột nhiên trừng rất lớn.

Điền Đằng cầm ly rỗng của mình, hòa ái mỉm cười.

“Tổng... giám...”

Điền Đằng chậm rãi nói: “Đêm nay tắm sạch rồi tới nhà tôi, tôi tự nói cho cậu biết khuynh hướng giới tính của tôi là gì... Vừa tiếp nhận phòng này, tôi đã đánh giá thấp năng lực làm việc các vị rồi, xem ra trong tay các vị đều có ‘án tử’ hết rồi. Hôm nay trước khi tan ca, tôi hy vọng có thể nhìn thấy kiệt tác của các vị qua email. Bản thảo cũng được.”

Nguyên thị khởi nghiệp từ quảng cáo, theo đà công ty không ngừng phát triển, dần dần cũng bắt đầu quản lý một vài dịch vụ khác, nhưng tên tuổi vẫn không vang dội bằng mảng quảng cáo này, có tên tuổi trong nước, những nhãn hiệu trào lưu quốc tế muốn mở rộng thị trường kinh doanh tại Trung Quốc, không lấy làm ngạc nhiên, khi họ đều chọn lựa Nguyên thị đầu tiên. Điền Đằng nói “án tử” chính là sáng ý, loại như sáng ý này hư vô mờ mịt, không giống kinh nguyệt của phụ nữ, cứ một tháng lại đến một lần, cho nên Điền Đằng vừa dứt câu, tiếng kêu than trong phòng trà nước vang dậy khắp trời đất.

Liên tiếp nửa tháng, Bạch Gia vẫn bặt vô âm tín, Nhậm Thanh nghe lời không đi quấy rầy anh trong cả một tuần, thứ hai tuần sau, đến thứ ba thì đã không nhịn nổi nữa, trong lòng tự nhủ kết quả mà anh suy xét bất kể là gì cũng nên thông báo với em một tiếng chứ, cô tuyệt đối không tin hai năm tình cảm của hai người sẽ sụp đổ vì vài câu nói của mấy hôm trước.

Vốn muốn gọi điện thoại, còn bận tâm chuyện ai sai trước phải cúi đầu làm gì, nhưng cũng trùng hợp, cô lại gặp được anh tại quán ăn. Anh đang ngồi ở bàn kế bên và vui vẻ hàn huyên với một vị khách nào đấy.

“Cô có thể lên chào hỏi.” Nguyên Tịnh Viễn lật văn kiện, không ngẩng đầu lên.

Nhậm Thanh “à” một tiếng, cười nói: “Cảm ơn Nguyên tổng.”

Điền Đằng chậm rãi cầm lấy cà phê trên bàn, nhíu mày.

Nhậm Thanh lấy một cái gương nhỏ ra soi soi, đang muốn đứng dậy, một cơn gió thoảng qua lao thẳng tới bàn Bạch Gia.

“Anh hai, sao không liên lạc với em mà lại tìm thẳng anh ấy vậy? Anh ấy mới về thôi, anh cho anh ấy thở một tí đã chứ?”

Mi mắt của cô gái đang hờn dỗi kia được đánh màu khói nhẹ, đuôi mắt được vẽ hếch lên, tạo thêm vài phần sắc bén. Cô đang nói với người đàn ông ngồi đối diện Bạch Gia, nhưng đôi mắt xinh đẹp lại không nhúc nhích nhìn vào mặt Bạch Gia, truyền đạt ý chỉ có hai người họ mới hiểu.

Người đàn ông kia khẽ chau mày, lặng lẽ nói: “Lịch trình hôm nay của anh rất căng, chỉ có thể dành ra nửa ngày, buổi chiều phải đi Pháp, em cứ một mực che giấu, anh chỉ đành tự mình hẹn cậu ta ra.”

Cô gái kia ngồi xuống cạnh Bạch Gia, giúp anh chỉnh lại cổ áo, nói: “Anh cũng không nói với em về lịch trình của anh, hôm kia thật ra em đã hẹn với anh ấy qua điện thoại rằng tối nay sẽ đến thẳng khách sạn tìm anh rồi.”

“Được rồi, nghĩ anh không biết tâm tư của em sao.”

Nhậm Thanh nắm chặt khăn tay ướt của quán ăn, đi qua.

Nguyên Tịnh Viễn đẩy đẩy Điền Đằng, hai người sóng vai đứng dậy đến chỗ vị khách hợp tác nhiều năm của Nguyên thị.

“Đây là bác Trịnh, đổng sự trưởng của ‘Shakespeare’, bạn cũ của cha tôi.”

“Bác Trịnh, đây là Điền Đằng, tổng giám phòng kế hoạch mới của Nguyên thị, sáng kiến ‘Mê hoặc’ là do chính cậu ấy làm, nổi tiếng khắp nước Mỹ. Tác phẩm tốt nghiệp của cậu ấy là ‘Bụi thời gian’, có lẽ bác đã nghe qua.”

“Mê hoặc” là một cái tên kim cương, vừa mới ra mắt đã phong quang vô hạn, thật ra nó chỉ là một mũi khoan tốt bình thường thôi nhưng thắng đánh vào điểm tinh diệu mà quảng cáo đang tìm kiếm. ”Bụi thời gian” là cái tên ở một buổi concert, để tưởng niệm những thiên vương đã không qua thời huy hoàng, buổi concert kia gần như oanh động nửa Trung Quốc.

Nước mắt bác Trịnh tuôn rơi, một bảo bối như vậy, Nguyên công tử, cậu đào ra từ đâu vậy?

“Trịnh đổng, chào bác.”

“Điền Đằng, nghe danh đã lâu. Bàn tay Nguyên thị thật to, học trò xuất sắc của Nicole Cluz cũng đào được.”

“Trịnh đổng quá khen rồi.”

...

Nhậm Thanh mỉm cười: “Bạch Gia, anh, gặp khách hả?”

Bạch Gia cả kinh, ánh mắt phức tạp nan kham, anh không theo bậc thang đi xuống, hoảng loạn nói: “Không phải, là bạn học... và anh của cô ấy, Dương Thanh Tiêu và Dương Thanh Hòa.”

Nhậm Thanh nhìn về phía hai anh em kia, khẽ gật đầu. Dương Thanh Hòa cong môi, ánh mắt hơi lạnh. Dương Thanh Tiêu bị bỏ qua một bên, khuyên tai thật dài nhẹ nhàng lắc lư.

“Bạch Gia, anh trở về lúc nào? Sao không gọi cho em?”

“... Hôm nay vừa về.”

“Vậy khi nào được nghỉ em sẽ đến thăm anh? Chuyện lần trước, anh đã nghĩ thông suốt chưa?”

Sắc mặt Dương Thanh tiêu nghiêm lại, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Gia, thấy anh dám ở trước mặt anh hai cô mà trò chuyện với cô ta!

Bạch Gia tâm phiền ý loạn nói: “Chuyện đó nói sau, anh sẽ gọi lại cho em.”

Nhậm Thanh áy náy nhìn về phía một nam một nữ đang ngồi: “Ngại quá, quấy rầy mọi người ôn chuyện rồi, có rảnh cùng ăn một bữa cơm.”

Cô duỗi ngón tay ra vẻ thoải mái mà gõ gõ vai Bạch Gia, sau đó xoay người trở về bên Nguyên Tịnh Viễn. Bạch Gia quay đầu thấy cô tuy bỏ đi, nhưng vẫn đang ngồi ở bàn kế bên, bên này nửa điểm gió thổi cỏ lay cũng chạy không thoát, rốt cuộc không còn tâm tư chuyện trò với hai anh em Dương Thanh Tiêu nữa.

Dương Thanh Hòa lạnh mặt, phẩy tay áo bỏ đi.

“Em đã sớm bảo anh nên nói rõ với cô ta rồi mà, anh xem đi, làm anh trai em lúng túng rồi kìa.”

“Anh cũng lúng túng được không, anh của em gọi tới báo địa chỉ, mong anh xuất hiện trong vòng nửa tiếng, anh không phải nhân viên của anh ta, vênh váo tự đắc cho ai xem?”

Hiển nhiên Trịnh Sĩ cảm thấy vô cùng hứng thú với Điền Đằng, nhưng ông tựa hồ còn hứng thú với cô gái đang cúi đầu đi tới này hơn, ông vui tươi hớn hở sờ sờ đầu, cảm thán tuổi trẻ thật tốt rồi thích thú hàn huyên cùng Nguyên Tịnh Viễn.

Nhậm Thanh trở về cầm túi xách muốn đi, cũng may trong túi có tài liệu văn kiện khá nặng nhắc nhở rằng cô đang làm việc. Cô lau mặt, lấy bản báo cáo đã chuẩn bị tốt ra kính cẩn đưa tới.

“Vừa rồi không nhìn ra, đây không phải cô Nhậm sao, lần trước thấy cô mang giày cao gót còn làm chân bị đau, co chân nhảy tới nhảy lui trông rất buồn cười.” Trịnh Sĩ cười ha hả trêu ghẹo, vỗ vỗ vai Điền Đằng, ý là “Gần quan được ban lộc, tôi đã nói đến thế, cậu hiểu chứ”.

Điền Đằng mỉm cười, im lặng uống cà phê.

Nhậm Thanh lễ phép gật đầu: “Chào Trịnh đổng, lần trước đã gặp ngài trong bệnh viện, ngài tham ăn, trời lạnh mà còn giành kem với cháu trai. Gần đây thân thể thế nào?”

Bốn phía lặng im.

Nhậm Thanh ào ào lật văn kiện, đột nhiên - động tác dừng lại, cô chậm rãi ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt bình tĩnh của Nguyên Tịnh Viễn, đầu nổ oanh một tiếng, trống rỗng.

Trịnh Sĩ bỗng dưng đập chân cười to.

“Thú vị, thú vị...”

Bàn Bạch Gia, Dương Thanh Hòa đi rồi, chỉ còn lại hai người cô nam quả nữ, Bạch Gia cảm thấy lại ngồi tiếp thì không ổn, Nhậm Thanh gặp chuyện thường không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng cũng không ngốc. Dương Thanh Tiêu và Bạch Gia quen biết không phải ngày một ngày hai, không biết anh nghĩ thế nào, chỉ biết anh phải đi, nhưng cô gái kia lại không cho, hai người giằng co tạo nên động tĩnh không nhỏ.

Điền Đằng uống cà phê, thản nhiên nhìn nam nữ ở bàn kế bên, thờ ơ nói: “Tôi không tin, Nhậm Thanh, em nhìn đi.”

Nhậm Thanh lập tức bênh vực người bạn trai mình đã quen hai năm: “Là bạn học thời đại học của anh ấy, trong ảnh tốt nghiệp của lớp anh ấy tôi đã...”

Điền Đằng lật văn kiện trên bàn, lạnh lùng nói: “Tôi chẳng muốn nghe.”

Tối hôm đó, Nhậm Thanh gọi điện cho Bạch Gia, chuông reo hồi lâu nhưng không ai bắt máy...