Mười lăm mười sáu tháng giêng, trường học nghỉ hai ngày.
Nhậm Đóa Lan không muốn ăn bánh trôi, muốn ăn sủi cảo nhân 3 món của Loan Tử Mã Đầu. Nhậm Thanh đành phải ra khỏi nhà trong trời tuyết lớn. Bánh sủi cảo của Loan Tử Mã Đầu rất mắc, phần hai người 720 gram gần 30 đồng. Nhậm Thanh tặc lưỡi, cầm gói 300 gram giá rẻ, rồi chọn thêm ba quả táo.
Từ trong siêu thị đi ra, Nhậm Thanh chạm mặt Hạ Nghiên Dương. Cô hỏi Hạ Nghiên Dương đến mua gì, Hạ Nghiên Dương nói mua thảm chống trơn cho phòng tắm. Cô ấy và bạn cấp 2 hẹn buổi trưa xem phim ở gần đây, vừa lúc gần rạp chiếu phim có siêu thị, nên tiện đường ghé mua, đỡ phải về nhà rồi ra lại.
“Nhậm Thanh, cậu mua gì?”
“Bánh sủi cảo và táo.”
Hạ Nghiên Dương nhìn ba quả táo hơi xấu trong túi, tiếc hận nói: “Nhà tớ lễ mừng năm mới nhận nhiều hoa quả đến nỗi không ăn nổi mà thối lên luôn, hai cái tủ lạnh còn chứa không hết, cậu mà nói sớm, tớ sẽ mang một ít qua cho cậu.”
Nhậm Thanh nói: “Sao có thể nhận của cậu được? Cậu làm bài xong chưa?”
“Làm xong rồi.”
“Vậy ngày mốt khai giảng cho tớ mượn chép nha.”
“Được.”
Nhậm Thanh giẫm tuyết đọng trên đường về nhà, khá là vui vẻ. Sau đêm pháo hoa, cô và Hạ Nghiên Dương không còn tự nhiên như trước, Hạ Nghiên Dương mang đồ ăn vặt đến cũng sẽ chia cho cô một chút, nhưng không thường nói chuyện phiếm với cô, cũng không hào hứng thảo luận với cô về những chủ đề mà nữ sinh kể không hết kia. Triệu Nghiên thường xuyên đến chỗ ngồi của cô và Hạ Nghiên Dương tám chuyện, hai người trò chuyện khí thế ngất trời, một mình cô có vẻ rất quạnh quẽ.
Nhậm Thanh vừa bắt nồi nước, chợt nghe có tiếng gõ cửa vô cùng lễ phép, cốc cốc cốc ba tiếng, không nhẹ không nặng, cô vội vàng bỏ bánh sủi cảo vào nồi, vội vàng ra khỏi phòng bếp để mở cửa, lúc này, người đến kiên nhẫn chờ, cũng không tiếp tục gõ cửa thúc giục.
Ngoài cửa, là Điền Đằng.
“Ủa? Điền Đằng?” Cô cực kỳ kinh ngạc.
Hai tai Điền Đằng đông lạnh đỏ bừng, cậu duỗi tay phải đeo bao tay len ra, trên ngón tay treo một cái túi tam giác xinh đẹp. Trên túi tam giác in đủ mọi màu sắc Nguyên tiêu.
“Có trái cây, có chocolate... Mau cầm đi, tôi còn phải đến nhà dì tặng quà nữa.” Điền Đằng không kiên nhẫn thúc giục.
Hai gò má Nhậm Thanh ửng đỏ, giơ tay tiếp nhận.
“Tôi đi đây.”
Nhậm Thanh không dám ngẩng đầu, không biết nên nói gì: “... À, đường trơn, cậu đi cẩn thận một chút.”
Điền Đằng phất phất tay, không quay đầu lại.
Sau khi ăn xong, Nhậm Đóa Lan đẩy xe lăn ra phòng khách, lạnh lùng nhìn Nhậm Thanh chà lau sạch sẽ cái túi tam giác trống không, cẩn thận dùng giấy các-tông cứng bịt kỹ các mối nối ở bốn góc. Nét mặt của cô hơi ngẩn ngơ, loáng thoáng lộ ra sự ngọt ngào... Cùng hi vọng về một chuyện xa vời nào đó.
Nhậm Đóa Lan nhíu mày ho khan, cố sức nói: “Vứt.”
Nhậm Thanh bỗng giương mắt, vội vàng nói: “Vì sao?”
“Phòng, quá khó coi, cùng nó, không hợp.”
“Em bỏ vào phòng ngủ của em.”
Nhậm Đóa Lan bá đạo nói: “Không được.”
Nhậm Thanh nổi giận đùng đùng trừng Nhậm Đóa Lan, một đôi mắt to trắng đen rõ ràng.
Nhậm Đóa Lan vẫn ngồi im: “Mày, vứt hay không?”
“Em không vứt.”
Nhậm Đóa Lan vung tay lên, bát đũa phía trước xe lăn rơi đầy đất.
Cuối cùng Nhậm Thanh không thể giữ được cái túi tam giác. Mà sau đó nó còn bị xé nát vứt ngoài cửa trước nhà, hơn nhiều năm sau cô nhớ mãi không quên chuyện này.
Tháng ba, sau đợt kiểm tra lần hai, trường học cho nghỉ ba ngày. Nhậm Thanh đưa Nhậm Đóa Lan đến xem trại an dưỡng Tây Thành. Trại an dưỡng mới xây được hỗ trợ bởi các quỹ từ Bộ y tế, cho nên nền móng được làm rất thích hợp, kỹ thuật và dụng cụ chữa bệnh mới từ trong ngoài nước cũng đầy đủ. Nhậm Thanh đẩy Nhậm Đóa Lan đi qua, trông thấy một hòn non bộ khá lớn, một cây cầu gỗ đó, từng thảm cỏ xanh rì, hành lang quanh co...
Nhậm Thanh thầm không yên, tuy bác sĩ Trương nói nhờ vào quan hệ nên phí tổn có thể miễn giảm một phần, nhưng mặc dù giảm rồi chỉ sợ cô vẫn đảm đương không nổi. Cô không quá chuyên tâm nghe y tá giới thiệu, mà đang phát sầu vì phải đi đâu lấy tiền. Anh của Nhậm Đóa Lan chắc sẽ nguyện ý chi một phần, một phần thì có bảo hiểm lo, còn lại, chắc phải cần cô cố gắng thêm.
Chạng vạng, Nhậm Thanh đưa Nhậm Đóa Lan về nhà lo tươm tất rồi nói một tiếng với dì Vương hàng xóm, sau đó lại ra ngoài. Chú đầu bếp ở quán ăn nói với cô trong tiệm lại có mớ rùa mai mềm, đêm nay ông ấy trực nên sẽ để cửa cho cô.
Rùa mai mềm bỏ trong tủ lạnh, đầy hai cái bồn lớn, Nhậm Thanh nhìn mà đáy mắt đỏ hoe. Bác sĩ Trương nói rùa mai mềm có giá trị dinh dưỡng rất cao, nuôi âm (*), bổ dưỡng, thanh nhiệt, nâng cao chức năng miễn dịch của cơ thể. Thuốc bổ không bằng đồ bổ, mà đồ bổ, thượng đẳng nhất chính là đồ quý hiếm như rùa mai mềm. Nhậm Thanh khẽ cắn môi cẩn thận lấy ra hai con nhỏ bỏ vào bao vải đã mang theo trong túi.
(*) nuôi âm: là một thuật ngữ cổ truyền, sử dụng các loại thuốc và thực phẩm phù hợp để hạn chế nóng trong người do thiếu âm, đổ mồ hôi đêm, hoặc sốt và chấn thương, thấy lưỡi đỏ, khô miệng và các triệu chứng khác.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên đánh vỡ sự yên lặng. Quản lý Đỗ cùng trực với chú đầu bếp nghe tiếng ngồi dậy, ánh mắt hỗn loạn nhìn khắp nơi rồi chậm rãi chú mục vào bóng lưng nhỏ gầy đứng trước cửa tủ lạnh mà chưa kịp trốn.
“Cô là ai?! Đứng đó làm gì!”
Chú đầu bếp cũng có một đại gia định phải nuôi, cho nên chú giả bộ như vừa mới tỉnh lại, kinh ngạc nhìn Nhậm Thanh đang đờ ra như rối gỗ.
Một sĩ quan cảnh sát tuần tra gần đó đã nhanh chóng bắt cô gái độ chừng là học sinh cấp ba này đi.
Mọi thứ trước mắt đều loạn cào cào, đầu óc ngất đi, trái tim bang bang bang nhảy không ngừng, Nhậm Thanh bịt chặt miệng, sợ nó sẽ rớt ra ngoài. Cảnh sát chỉ chỉ vào hệ thống sưởi, không nói chuyện, Nhậm Thanh vùi đầu trước ngực thuận theo đi qua, trên mặt nóng rát, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh. Cảnh sát không nói chuyện, Nhậm Thanh cũng không dám mở miệng, thời gian, cứ như vậy, chậm rãi trôi qua...
Sự lặng im lan tràn đến sau nửa đêm, Nhậm Thanh rốt cuộc khóc rống vì sụp đổ. Bởi vì một mực cúi đầu nên trên mặt sạch sẽ nhưng chỗ dưới chân dần dần tụ thành một bãi nước đọng.
Sáng sớm sáu giờ, chú cảnh sát mở cửa đi vào.
“Đi thôi.”
Đôi mắt Nhậm Thanh đỏ bừng, mệt mỏi đi tới. Không khí xung quanh đều cứng lại, cô lại đột nhiên nghe được tiếng bồ câu vỗ cánh đưa tin, cô chợt ngẩng lên đầu, bầu trời bao la màu xám trắng phút chốc phủ kín đáy mắt.
Dì Vương ở cùng Nhậm Đóa Lan một đêm. Lúc Nhậm Thanh trở về, dì Vương vừa rời đi. Một tiếng nữa thì con gái của dì là Hoan Hoan phải ăn sáng.
“Mày đi đâu vậy?” Nhậm Đóa Lan rất không vui.
Tay Nhậm Thanh bỏ vào trong túi áo lông, một mực nắm chặt rùa mai mềm đã lấy được trước đó.
“Em và Hạ Nghiên Dương ra ngoài.”
“Tao chưa nói, nói, mày, cách xa con nhỏ đó ra! Mày với nó, đi ra ngoài làm gì!”
Nhậm Đóa Lan không thích Hạ Nghiên Dương, tuy chị hoàn toàn chưa gặp cô ấy.
Nhậm Thanh cúi đầu chậm rãi đi vào phòng ngủ nho nhỏ của mình.
Ngày nghỉ hôm sau, Hạ Nghiên Dương gọi điện thoại hẹn Nhậm Thanh đến suối nước nóng trên huyện ngâm. Cô cao hứng nói cho Nhậm Thanh rằng ba của cô ấy cho cô hai vé miễn phí, bọn họ có thể ở Tân Lạc Thành ăn ngủ nghỉ qua kỳ nghỉ phép “đại quy mô” này, có tiệc đứng, đánh gôn, thậm chí có trò đánh trận giả trong rừng. Khi đó Nhậm Thanh đang giặt ga giường, bởi vì việc nghỉ phép ở sơn trang mà Hạ Nghiên Dương luôn tâm niệm quá chênh lệch với cuộc sống của cô, ngược lại cô bình tĩnh nói: “Tớ phải đến nhà sách làm thêm, không đi được.”
Hạ Nghiên Dương mất hứng: “Cho người khác làm thay vài bữa không được à?”
“Không được, chỉ có một mình tớ làm ở đấy.”
Hạ Nghiên Dương cầm chặt điện thoại di động, rốt cuộc oán trách: “Nhậm Thanh, vì sao mỗi lần rủ cậu ra ngoài đều khó vậy? Lúc có được vé miễn phí, người đầu tiên tớ nghĩ đến chính là cậu...” Cô dừng một lát, tựa hồ đang ảo não vì sao mình lại nổi giận với bạn, nhưng hiển nhiên, Nhậm Thanh không tranh thủ mở miệng cãi cọ, vì thế làm cô càng thêm nổi giận: “Cậu không muốn đi thì cứ việc nói thẳng. Tớ biết cậu đang làm thêm ở nhà sách, nhưng tớ không tin nếu cậu gọi điện thoại giả vờ ngã bệnh, ông chủ nhà sách sẽ không cho cậu nghỉ.”
Nhậm Thanh yên lặng nhìn quanh căn phòng đơn sơ, rồi nhìn đống chai thuốc chồng chất ở góc tường, vô cùng tỉnh táo nhận ra cô không có điều kiện mượn cớ ốm để đi chơi.
Cô dùng sức vắt ga giường, đến một giọt nước cũng không rơi, kiên trì nói: “Tớ đi làm thêm không phải vì tiền tiêu vặt, cuộc sống nhà tớ khá cực khổ, cần có chi tiêu trang trải, cho nên không thể nói nghỉ là nghỉ. Thật đó.”
Hạ Nghiên Dương lạnh lùng nói: “Được thôi, dù sao, tớ cũng có thể tìm Triệu nghiên.”
“Cậu đừng tức...”
Nhậm Thanh bất đắc dĩ thu hồi điện thoại, treo ga giường lên dây quần áo cao cao.
Buổi tối chín giờ, Nhậm Thanh từ phòng sách trở về rồi tiếp tục “hầu hạ” Nhậm Đóa Lan rửa mặt ngủ. Buổi chiều Nhậm Đóa Lan đã ngủ đủ, buổi tối ngủ không được nên Nhậm Thanh trò chuyện cùng. Lúc Nhậm Đóa Lan có tâm trạng tốt, sẽ thân thiện một chút, rất dễ dàng giao tiếp, thậm chí chị chủ động cho Nhậm Thanh tranh thủ ngày mai là ngày cuối được nghỉ, đi đến trung tâm thương mại chọn vài miếng quấn ngực tốt một chút, bởi vì trên TV nói, nếu không chọn quấn ngực hàng xịn, dễ mắc bệnh tăng sản tuyến vú.
Nhậm Đóa Lan ngủ xong, Nhậm Thanh lấy quần lót mà chị thay ra rồi dùng xà bông cẩn thận giặt sạch. Áo lông, áo khoác ba ngày giặt một lần cũng không sao nhưng nội y không thể qua loa. Giặt xong nội y, Nhậm Thanh rửa mặt rồi lên giường, à, chưa tắm nữa, mệt quá rồi.
Ngày hôm qua, nhà sách mua về một lô sách mới, cô khiêng thang nhôm bò lên bò xuống phân loại cất giữ, mệt mỏi đến mức tay nâng không nổi.