Chỉ Một Cú Điện Thoại... Vận Mệnh Bắt Đầu Rồi!

Chỉ Một Cú Điện Thoại... Vận Mệnh Bắt Đầu Rồi! - Chương 15: Dạo phố




" Phù! Thật là một ngày mới lạ mà!"

Sau khi trốn thoát được sự tra hỏi khắt khe của lũ bạn, Lam Diệp Phù chậm rãi đi về nhà

Hôm nay, cô có nhiều cảm xúc!

Ngạc nhiên có, vui mừng có, phiền lòng có, và....ngại ngùng cũng có!

Ai nha~! Cô xác thực vô cùng ngại ngùng! Chỉ cần nghĩ đến người hay nói chuyện phiếm với mình qua điện thoại là một soái ca như vậy, cô thực sự rất ngại ngùng!

Lại còn...những lúc cậu nói chuyện ôn nhu với cô, vẻ mặt của cậu sẽ như thế nào?

Cô thực không dám tưởng tượng!

Hiện tại, cô phải lấy đâu ra can đảm tiếp tục trò chuyện với cậu ấy đây?

Thiên Phi khiến lòng cô có nai con chạy loạn!

-------

Trung Quốc

Trên đường phố, có hai thiếu niên thu hút sự chú ý của mọi người

Cả hai đều mang khẩu trang làm người ta không nhìn rõ mặt, một đi trước, một đi sau

Thứ thu hút tầm nhìn đầu tiên chính là phong thái của họ, ung dung tiêu sái làm các thiếu nữ tim đập loạn nhịp. Thậm chí có người khóc nấc lên khi nhìn vào thiếu niên đằng trước với cổ áo đen hơi mở rộng

Thứ hai là bối phận, chỉ dựa vào quần áo bản giới hạn cũng đủ để biết gia cảnh thâm sâu bậc nào. Hơn nữa, theo sau họ còn có vài tên vệ sĩ cao lớn mặc đồ đen, uy áp vô cùng khủng bố

" Shit!!! Sao không nhìn tôi? Tôi mới là đại minh tinh!! Tôi mới là đại minh tinh đấy!!! Tại sao lại chỉ nhìn cậu ta?" Thiếu niên đằng sau lên tiếng, vẻ mặt vô cùng đau khổ

Tại sao mỗi lần anh ta đi với đứa em họ huyền thoại này thì không bao giờ là trung tâm của tâm điểm sự chú ý thế? Nhan sắc của một đại minh tinh đã tụt hạng đến thảm hại cỡ nào??

Bực dọc than khổ mọi hồi, cuối cùng Nam Cung Tang Du đưa mắt nhìn người đằng trước: " Thật là hiếm có a! Cậu có sở thích đi dạo phố từ lúc nào vậy?"

Im lặng một hồi, Nam Cung Tử Phi lên tiếng: " Thực sự giống như đang đi dạo phố sao?"Mặc dù không nhìn thấy nhưng Tử Phi vẫn chính xác liếc về phía đám vệ sĩ

Tang Du hiểu ý, quay sang mấy tên áo đen: " Ai nha~ Mấy anh đi theo thực giống như đang áp giải người ta nha! Cứ về đi, có gì tôi nói với bác hộ cho!"

" Nhưng..." Đám vệ sĩ lộ vẻ khó xử

" Nhưng nhị gì chứ? Mấy anh cũng không phải không biết trình độ tự vệ của cậu ấy đúng không?" Anh tươi cười khuyên bảo

" Nhưng...đây là mệnh lệnh của ông chủ!" Một tên mạnh dạn lên tiếng

" Vậy các anh cứ đứng xa xa một chút, dù gì chúng tôi cũng tự bảo vệ được bản thân mà!" Anh tiếp tục

Đám người áo đen giờ mới tản ra. Phải nói rằng, bảo vệ thiếu gia là công việc nhẹ nhàng nhất, bởi vì khả năng tự vệ của thiếu gia luôn rất tốt. Hơn nữa, cũng chả có tên điên nào dám trêu chọc thiếu gia đâu

Sau khi mất đi mấy cái đuôi, lúc này, hai thiếu niên mới thoải mái hơn một chút

" Nè..nè...cậu..." Nam Cung Tang Du tươi cười lấy lòng

Tử Phi liếc xéo anh ta một phát, sau đó lại quay lên. Bởi vì bị mất đi thị giác nên các giác quan còn lại phát huy tối đa công dụng: " Còn chưa tha cho anh đâu"

" Hả?" Đại minh tinh nào đó ngớ người

"....chưa.. gọi" Cậu ngập ngừng nói

Mãi một lúc sau, Nam Cung Tang Du mới biết cậu đang nói về cái gì. Sống chung một thời gian dài, anh cũng hiểu kha khá về cái đặc tính tiếc chữ như vàng của cậu

Thực chất, Nam Cung Tử Phi không phải là ít nói theo kiểu không muốn mở miệng, mà bởi vì cậu không biết phải nói gì, cũng như không thấy cái gì đáng nói

Đại loại được dịch là...lâu rồi Lam Diệp Phù không có gọi điện?