Buổi tối Tôn Cánh Thành về nhà thì chỉ thấy Kha Vũ đang ngồi làm bài tập, còn Chu Ngư thì đã đi tập nhảy. Một năm trước cô làm thẻ tập nhảy jazz ở trong khu, nhưng vì bận nên không có thời gian tập. Hôm trước tình cờ gặp giáo viên dạy nhảy, nói nếu không tập thì thẻ sẽ hết hạn.
Thẻ phải mất mấy ngàn để làm, lại không thể chuyển nhượng, để hết hạn thì thật phí.
Tôn Cánh Thành đi một vòng trong bếp, bữa tối đã được ăn sạch sẽ, trong tủ lạnh chỉ còn rau và trứng sống. Anh ngồi trên ghế sô pha uống sữa, Chu Ngư mặc áo phao dài đến mắt cá chân từ bên ngoài về, thấy anh thì thoáng ngạc nhiên, khách sáo nói: “Về rồi sao?”
Tôn Cánh Thành gật đầu, “Ừ. Vừa mới về.”
Chu Ngư cởi áo phao treo lên, bên trong mặc bộ đồ tập nhảy hở nửa bụng. Lúc chuẩn bị đi về phòng ngủ, cô lại quay lại, đặt đôi giày vừa cởi vào tủ giày. Sau đó đi tắm, thay sang quần áo ở nhà, vừa nhảy xong nên khắp người cô đều là mồ hôi.
Kha Vũ đã làm bài tập xong, Chu Ngư giảng cho cậu mấy bài sai, xem đồng hồ, lại để cậu ôn tập toán. Tôn Cánh Thành vẫn ngồi trên ghế sô pha, bóp dẹp hộp sữa, nghĩ không biết có nên đặt đồ ăn bên ngoài không. Đang do dự thì Chu Ngư từ phòng làm việc đi ra, thuận miệng hỏi anh: “Anh đã ăn tối chưa?”
“Hai người ăn chưa?” Tôn Cánh Thành hỏi ngược lại.
Chu Ngư vào bếp nấu cho anh một tô mì trắng, trụng hai miếng rau cải, múc một vá nước hầm thịt bên trong nồi ra, thêm thịt, rắc một nhúm rau mùi, nhỏ hai giọt dầu ớt, rồi chiên một quả trứng ốp la vàng để lên trên, bê ra bàn ăn bên ngoài.
Đi xa về nên Tôn Cánh Thành đói cồn cào, lấy đũa trộn mì, ăn ngấu nghiến.
Cái dạ dày của Tôn Cánh Thành đã được nuôi dưỡng cầu kỳ, giờ ăn đồ ăn bên ngoài anh nuốt không trôi, thấy mùi nồng quá. Ăn xong anh định bưng tô vào máy rửa chén, bị Chu Ngư ngăn lại, nhận lấy tự mình rửa.
Tôn Cánh Thành nghĩ ra một ý hay “Để anh mua thêm mấy bộ đồ ăn nữa, chúng ta có thể để dành một ngày rồi rửa sạch một lượt…” Lời còn chưa dứt, Chu Ngư nhìn anh như nhìn một đứa ngốc, Tôn Cánh Thành nhún vai, “Anh thấy ý tưởng này hay đó chứ! Quần áo có thể để dành giặt cả một giỏ, tại sao đồ ăn lại không thể?”
Chu Ngư không thèm để ý đến anh, cúi đầu rửa nồi đất và nồi luộc mì, rửa xong thì lau sạch máy hút mùi, lại dọn dẹp bệ bếp, sau đó lau sàn rồi đóng cửa bếp lại.
Tôn Cánh Thành lại nghĩ ra một ý khác, “Buổi tối nấu cơm xong thì em không cần làm gì cả, để đến sáng hôm sau nấu xong bữa sáng, gom lại đưa hết cho người giúp việc làm luôn.”
…
Có nói thế nào đi nữa thì Tôn Cánh Thành cũng sẽ không làm việc nhà. Bàn tay anh vẫn luôn được chăm sóc rất kỹ, sáng tối đều phải bôi kem dưỡng da.
“Trên đời này chỉ có mình anh là cao quý.” Chu Ngư đáp trả lại anh.
Đúng lúc này mẹ Tôn gọi điện đến, bà nói trời lạnh, đừng để Kha Vũ phải chạy qua chạy lại, làm xong bài tập thì ngủ bên này luôn đi, dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, kêu thằng bé tiếp tục yên tâm ở lại ôn bài.
Tôn Cánh Thành cúp điện thoại, nói với Chu Ngư: “Mẹ nói phòng khám ồn ào quá, để Kha Vũ ở lại đây, mai tiếp tục ôn bài.”
Chu Ngư thay ga giường cho phòng ngủ, dặn Kha Vũ đang cặm cụi ôn bài là đi ngủ sớm một chút. Học sinh ở đây đông, trong khi các trường đại học trong tỉnh lại ít, lượng học sinh có thể đào tạo được có hạn, vì vậy kỳ thi tuyển sinh đại học vô cùng khốc liệt, học sinh ôn bài đến tận mười một giờ đêm là chuyện rất bình thường.
Trong nhà tắm phòng ngủ chính, Tôn Cánh Thành đang xả nước, anh muốn tắm bồn. Dù mùa đông có lạnh đến mấy, anh cũng không muốn đi tiệm tắm hơi hay spa. Chu Ngư đứng đó đánh răng, nhìn anh qua gương, anh đang nhìn chằm chằm vào bồn tắm, không biết là đang suy nghĩ hay ngẫm ngợi chuyện gì.
Chu Ngư đánh răng rửa mặt xong đi ra ngoài, Tôn Cánh Thành thử nhiệt độ nước trong bồn tắm, cởi quần áo hỏi: “Kha Vũ thi cuối kỳ vào lúc nào?”
“Hai tuần sau.” Chu Ngư vừa bôi kem dưỡng da vừa nói: “Còn mười ngày nữa.” Bôi xong cô ngồi trước gương trang điểm do dự mất một lúc, rồi đi đến tủ quần áo lấy thêm một chiếc mền nữa.
Một tháng trước kể từ lúc nêu ra ý định ly hôn, hai người đã ăn ý chuyển sang mỗi người một phòng, và lẽ dĩ nhiên là cũng không làm chuyện đó. Sau khi chuyển phòng, Tôn Cánh Thành khi thì ngủ ở phòng ngủ phụ, khi thì ngủ ở khu nhà mới, tối nay Kha Vũ ở đây, đương nhiên họ không tiện ngủ riêng.
Chu Ngư vừa nằm lên giường thì Tôn Cánh Thành theo thói quen gọi từ trong phòng tắm ra, kêu cô vào kỳ cọ lưng giúp mình. Chu Ngư đi vào cầm khăn tắm, Tôn Cánh Thành bước ra khỏi bồn tắm, đứng cách tường nửa mét, hai tay chống lên tường, hình thành tư thế cong lưng, để tiện cho cô kỳ cọ.
Chu Ngư vừa kỳ cọ vừa nói bẩn chết đi được, mớ da chết trên lưng cứ rơi xuống từng mảng. Cô kỳ xuống được một mớ đưa cho anh xem, anh nhắm mắt không thèm nhìn, nói lưng cô cũng vậy thôi. Da ai cũng đều như vậy cả.
“Lần cuối anh kỳ lưng là khi nào?” Chu Ngư hỏi.
“Một tháng trước.”
…
Chu Ngư bỗng bật cười, thấy buồn cười quá, hỏi anh: “Đợi đến khi chúng ta ly hôn, chẳng phải sẽ chẳng còn ai kỳ lưng cho anh nữa sao?”
“Em kỳ mạnh tay một chút, kỳ mà cứ như cào vậy.” Tôn Cánh Thành đáp lại.
Chu Ngư cố hết sức, giúp anh kỳ cọ rất kỹ, cả hai đều không nói gì. Đợi đến khi kỳ cọ đến eo thì tình hình đã trở nên không ổn, Tôn Cánh Thành lấy khăn tắm lại, kéo rèm tắm tự mình kỳ.
Chu Ngư rửa tay, về giường ngủ.
Phải mất rất lâu sau Tôn Cánh Thành mới đi ra, tắt đèn lớn, bật đèn ngủ mờ, đứng trước gương trang điểm bôi kem dưỡng da lên người, bôi xong thì đứng chống nạnh chờ nó thấm khô, rồi mặc quần áo mùa thu vào.
Chu Ngư nằm đắp mền trả lời tin nhắn của đồng nghiệp, trả lời xong thì mở Wechat của Tôn Cánh Thành ra, đổi tên ghi chú cho anh thành——Người đàn ông cao quý.
Trước khi ngủ, Tôn Cánh Thành còn phải thực hiện một quy trình cuối cùng, đó là cẩn thận từng chút một bôi kem dưỡng da tay, bôi xong anh đeo găng tay một lần, vén mền lên, nằm xuống giường, sau đó giơ hai tay lên giống như đang đầu hàng, đặt ở hai bên đầu.
Chu Ngư quay lưng lại với anh hỏi: “Tắt đèn đi nhé?”
“Ừ, tắt đi.”
Chu Ngư đưa tay tắt đèn ngủ.
Mười lăm phút sau, Tôn Cánh Thành tháo găng tay đặt lên tủ đầu giường, hỏi cô: “Ngủ rồi?”
“Sắp rồi.” Chu Ngư trả lời.
“Nhà trường cho em nghỉ mấy hôm?”
“Đã nghỉ được ba hôm rồi, họ nói thứ hai tới đi làm.” Có lẽ vì đêm đã khuya, Chu Ngư hơi mất ngủ, trò chuyện phiếm với anh, “Nhưng em không đồng ý. Sắp được nghỉ đông rồi, em muốn đợi đến học kỳ sau rồi đi dạy lại luôn.”
“Em quyết định là được. Mệt thì nghỉ thêm vài hôm.” Tôn Cánh Thành nói: “Nếu em muốn đi đâu đó thư giãn, anh sẽ đặt vé máy bay cho em. Nếu không muốn đi đâu thì ở nhà, không muốn nấu cơm thì chúng ta về phòng khám ăn.”
Chu Ngư im lặng, trong phòng lại trở nên yên tĩnh. Một lúc rất lâu sau, Tôn Cánh Thành mơ mơ hồ hồ buồn ngủ, nghe Chu Ngư nhẹ giọng hỏi: “Tôn Cánh Thành, tại sao anh lại cầu hôn em?”
Tôn Cánh Thành không nghĩ ngợi, nói thật: “Anh tưởng hai chúng ta có thể sống tốt. Tuổi anh cũng đã lớn, mọi mặt cũng đã trưởng thành, anh cảm thấy mình có thể tĩnh tâm sống những ngày tháng tốt đẹp.”
“Anh thật ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mình.”
“Yêu đương là theo sở thích của mình mà, kết hôn cũng chỉ muốn tốt cho bản thân mình thôi.” Tôn Cánh Thành không cho là vậy, “Anh chưa từng nghe thấy kết hôn là phải cống hiến cho nhau.”
“Em không nói là cống hiến, ý em là phải cân nhắc cho đối phương nữa.”
“Cầu hôn chính là hỏi ý kiến của đối phương, nếu đối phương thấy không phù hợp thì cứ từ chối là được. Đều đã lớn cả rồi, có phải là ép mua ép bán đâu.”
“Vậy thì khi đó nếu là người khác, anh cũng sẽ cầu hôn chứ?”
“Sẽ không.” Tôn Cánh Thành suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc đó hai chúng ta đã tìm hiểu được hơn nửa năm, anh thấy em là người ngốc nghếch, sống cùng em chắc sẽ rất thú vị.”
“Lúc cầu hôn sẽ có suy nghĩ của lúc cầu hôn, anh đã rất kỳ vọng vào cuộc hôn nhân của chúng ta. Còn việc sau khi kết hôn sống không hạnh phúc thì lại là chuyện khác.” Tôn Cánh Thành nhìn cô, “Còn em thì sao?”
“Sao gì?” Chu Ngư hỏi.
“Tại sao em lại lấy anh?”
“Lần trước cãi nhau không phải anh đã mắng thẳng thừng rồi sao, nói em kết hôn với anh chỉ vì tức mẹ em?” Chu Ngư không muốn nói chuyện tiếp, “Chúc ngủ ngon.”
“Anh không hề mắng, anh chỉ chỉ ra sự thật rõ ràng thôi.” Tôn Cánh Thành nói: “Em giống mẹ anh, nói chuyện toàn thêm thắt.”
Chu Ngư không thèm để ý đến anh.
Tôn Cánh Thành rất ghét cô như thế này, chẳng nói chẳng rằng, anh nói thì cô giả vờ không nghe thấy. Anh trùm mền lật người, “Em cũng lạ, lúc thì ngốc nghếch lúc thì lại tinh quái. Mồi người ta nói hết lời trong lòng rồi, đến lượt mình thì một tiếng cũng không thèm ho he.”
Lần này Chu Ngư không im lặng nữa, cô từ từ kể lại một bộ phim đã xem hồi còn là sinh viên, “Trong đó có một câu thoại mà em nhớ rất sâu. Nhân vật chính nói: Tôi nghĩ môi trường lớn lên của anh nhất định rất dễ chịu, rất lãng mạn. Nhưng môi trường lớn lên của tôi lại nói với tôi rằng, trên thế giới này không có tình yêu, có chăng chỉ là sự bốc đồng trong chốc lát, chỉ có vậy mà thôi.”
Bộ phim《Một ngày ở bãi biển》 của đạo diễn Dương Đức Xương.
Đến lượt Tôn Cánh Thành im lặng.
“Ngày hôm đó anh nói đúng. Em là người tự trọng, sĩ diện cao, nhưng em vốn là người như vậy mà.” Chu Ngư nói: “Kể cả có một ngày anh ngoại tình, em cũng sẽ không tìm đến tận nơi đánh ghen, càng không đi quậy phá ở công ty anh. Em thấy như vậy là mất hết liêm sỉ, chỉ khiến em thất bại ê chề, mất hết tôn nghiêm. Điều duy nhất em có thể làm là ly hôn trong hòa bình.”
“Từ nhỏ đến lớn, em chưa từng chủ động theo đuổi ai, cho dù người đàn ông đó tài giỏi đến mức nào, hay em thích họ nhiều đến đâu. Em tự an ủi mình rằng: Của mình thì sẽ là của mình, không phải của mình thì có cưỡng cầu cũng vô ích. Kể cả em có nghĩ rằng sẽ nuối tiếc cả đời vì bỏ lỡ người ấy.”
“Nhưng hôm đó chúng ta cãi nhau, anh nói ly hôn thì ly hôn đi, chúng ta vốn dĩ cũng chả phải người sống trong cùng một thế giới. Cố sống tiếp cũng chỉ hao mòn đi sự hảo cảm và liêm sỉ ít ỏi còn sót lại của chúng ta, cuối cùng cả hai đều trở nên ghê tởm, đáng ghét.”
“Vì vậy, chúng ta hãy trân trọng khoảng thời gian cuối cùng ở bên nhau này, nhẫn nhịn thêm một chút, cho dù không thể làm vợ chồng thì cũng không nên trở thành kẻ thù.”
Trời không đẹp, sương mù dày đặc, Tôn Cánh Thành không đi chạy bộ mà ngồi trên ghế sô pha xem tin tức. Chu Ngư dậy nấu bữa sáng, Tôn Cánh Thành nói để anh đi mua, Chu Ngư lắc đầu nói lần đầu tiên Kha Vũ ở lại nhà, không thể không nấu cơm được.
Tôn Cánh Thành xem tin tức xong, đi vào bếp, “Để anh giúp em?”
Chu Ngư cắt hẹ, chuẩn bị làm bánh hẹ, “Anh mang hết vớ mới giặt sạch ở trong phòng tắm ra phơi ở máy sưởi đi.”
“Sao không phơi ngoài ban công?” Tôn Cánh Thành khó hiểu.
“Anh không thấy sương mù ngoài kia dày sao?”
“Sương mù thì lát nữa cũng tan thôi, không có ảnh hưởng gì…”
“Không cần anh nữa, anh ra ngoài xem tivi đi.”
…
Tôn Cánh Thành lấy một nắm vớ ra, có hai đôi của anh, hai đôi của Chu Ngư. Máy sưởi trong phòng khách màu vàng ngà, anh phơi hai đôi vớ màu hồng nhạt, lông xù của Chu Ngư lên, còn hai đôi vớ màu nâu nhạt của anh, thông qua sự đối sánh sâu sắc, được phơi lên máy sưởi màu xanh xám trong phòng làm việc.
Sự kết hợp về màu sắc rất có căn cứ mỹ học.
Chu Ngư ra thấy vớ trong phòng khách, nhịn lại, không mắng anh, cũng không lấy xuống phơi trên máy sưởi trong phòng tắm. Lúc này Tôn Cánh Thành đang khom người lau vết nước, vừa nãy phơi vớ anh làm rơi xuống vài giọt.
…
Sau khi ăn sáng, Tôn Cánh Thành đến khu đô thị mới làm việc. Chu Ngư đeo khẩu trang, quấn mình thật ấm áp rồi đến bệnh viện. Cô tìm đến phòng bệnh của Giang Nguyên, chỉ đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, Giang Nguyên bị băng bó một vòng ở mắt, đang dựa vào nửa giường để truyền nước.
Cô xuống lầu, ngồi trên ghế dài ngoài hành lang ngẩn ngơ. Hôm đó cô trực hai lớp tiết tự học sáng, đang bận ở một lớp khác, có một học sinh hốt hoảng chạy tới, nói trong lớp có đánh nhau chảy máu rồi.
Theo lời của học sinh trong lớp, lúc đầu hai bạn chỉ đùa giỡn, sau đó không biết thế nào mà lại đánh nhau, một bạn lấy sách ném bạn kia, quyển sách dày, vô tình ném trúng mắt bạn.
Chu Ngư đang định đi về thì thấy xe công vụ của trường, nhà trường vẫn luôn có người theo dõi chuyện này. Cô tìm người của trường để hỏi tình hình, người đó cho biết mắt trái bị mất thị lực rồi, sau này còn phải phẫu thuật, tình hình cụ thể thì cũng không ai nói được, nếu hồi phục tốt thì có thể sẽ khỏi, còn không thì sẽ bị mất thị lực vĩnh viễn. Còn tin đồn trước đó về việc cắt bỏ nhãn cầu, đó chỉ là kết quả xấu nhất sau khi tình trạng trở nên xấu hơn.
Khi về đến nhà thì nhận được tin nhắn trong nhóm chat của trường, thứ hai, mỗi lớp trưởng sẽ tổ chức cho học sinh đến hội trường nghe giáo viên tư vấn tâm lý cao cấp Mai XX giảng bài.
Tiếp đó, cô lại nhận được tin nhắn trong nhóm chat của nhà họ Tôn, mẹ Tôn hỏi mọi người tối nay muốn ăn gì, bà sẽ đi mua đồ. Chị dâu cả nói anh cả đi làm nhiệm vụ rồi, chiều chị ấy sẽ sang giúp; chị dâu hai nói chị ấy tan làm mới tới được, nhân tiện báo hai món mà mình thích ăn; anh hai nói làm xong việc thì sẽ sang ngay, báo hai món; Tôn Cánh Thành nói tối sẽ đưa Chu Ngư đi cùng, cũng báo hai món; Tôn Cánh Phi nói đừng tính chị vào, chị đang bận bên ngoài.
Mẹ Tôn hỏi cô muốn ăn gì. Chu Ngư như mọi khi trả lời: “Con không kén chọn, gì cũng được mẹ.”
Chị dâu hai trả lời: “Bọn con có kén chọn quá không?”
Chu Ngư cũng nhận ra lời mình nói không ổn, theo bản năng muốn rút lại, nhưng rút lại thì lại càng trông như chột dạ, đang nghĩ cách thì Tôn Cánh Thành trả lời: “Chu Ngư dễ nuôi lắm, ăn gì cũng được. Không giống như em, từ trong bụng mẹ đã kén ăn rồi.”
Chị dâu hai trêu chọc: “Được rồi, biết hai vợ chồng chú yêu nhau lắm rồi! Tôn Cánh Huy học hỏi em trai mình đi này.”
…
Tôn Cánh Thành nhắn tin riêng cho Chu Ngư: “Em muốn ăn gì? Anh nói mẹ làm.”
Chu Ngư trả lời: “Không cần đâu. Em không có món gì muốn ăn hết.”
Tôn Cánh Thành trả lời: “Tối anh sang đón em.”
Chu Ngư trả lời: “Em dạy Kha Vũ xong sẽ đi cùng thằng bé, anh cứ bận việc của anh đi.”
Tôn Cánh Thành trả lời: “Đừng để thằng bé chở em bằng xe điện, nó mắc chứng mù màu.”
Chu Ngư ra khỏi tàu điện ngầm, trả lời anh: “Ừ.”