Chỉ Mong Người Lâu Dài

Chương 32




Sinh nhật lần thứ 69 của Tôn Hữu Bình đúng vào ngày Tiểu Mãn, bọn trẻ không hiểu Tiểu Mãn là gì, mẹ Tôn phải giải thích mãi. Việc tổ chức sinh nhật phải suy tính kỹ lưỡng, trong thời buổi khó khăn vì dịch bệnh, mà khách đến thì chẳng ai lại đi tay không, thôi thì chỉ mời người thân thiết, gọi vài người nhà bác cả, thuê một đầu bếp của nhà hàng đến nấu ở nhà cho xong.

Nhưng không ngờ, đến ngày cuối bác cả báo tin là con cháu ông ấy đều về, hôm sinh nhật sẽ có hơn chục người đến, nhà không đủ chỗ, đành chuyển đến nhà hàng.

Hôm đó đến nhà hàng còn có Phùng Dật Quần và bà nội. Sáng sớm hôm sinh nhật, Chu Ngư đã chuyển lời chúc và quà của Phùng Dật Quần đến, người lớn rất coi trọng lễ nghĩa, Tôn Hữu Bình liền gọi điện mời bà và bà nội tối đến dự tiệc. Không biết họ nói gì, chiều tối Tôn Cánh Thành đã đón mẹ và bà nội đến phòng khám, Tôn Hữu Bình tiện thể bắt mạch cho họ luôn.

Tiệc sinh nhật tổ chức buổi tối rất phù hợp, đúng vào thứ sáu, hôm sau bọn trẻ không phải đi học, người lớn thì được nghỉ cuối tuần.

Hôm đó rất náo nhiệt, không khí cũng rất tuyệt, Tôn Hữu Bình ngồi trên ghế mừng thọ, trong tay ôm bó hoa tươi, để các cháu nghịch bánh kem trên mặt mình, nào là vẽ râu trắng, nào là đội nón thọ.

Phần cuối là lời chúc thọ mà Chu Ngư dạy bọn trẻ, mỗi đứa đều khác nhau. Khi đến lượt Tôn Dục Ngôn, thằng bé quên mất, liền ứng biến đọc: “Từ mẫu thủ trung tuyến, du tử thân thượng y…”

Làm mọi người cười ngả nghiêng.

Sau đó mẹ Tôn khen Chu Ngư, từ món khai vị, bánh thọ, đào thọ, đến mì thọ đều chuẩn bị rất chu đáo. Dù lời chúc thọ của mấy đứa cháu đều lắp bắp, không đầu không đuôi.

Hai vợ chồng già thực sự rất vui, từ khi con trai lớn qua đời, họ mới thực sự cảm thấy hài lòng như vậy.

Hôm sau, hai vợ chồng ngủ nướng đến gần trưa, mấy ngày nay Chu Ngư rất mệt, cần ngủ bù. Tôn Cánh Thành thấy cô chưa dậy nên cũng không dậy luôn. Chu Ngư đá chân anh, kêu anh dậy nhanh, còn phải đến phòng khám học.

Tôn Cánh Thành không chịu, đòi cô dậy thì anh mới dậy. Chu Ngư mắng anh một trận, rồi chậm rãi ngồi dậy, cột tóc, đi kéo rèm cửa sổ.

Bên ngoài thời tiết rất đẹp!

Cô đứng trước cửa sổ thoải mái vươn vai, Tôn Cánh Thành từ phía sau ôm cô, cằm dựa vào cổ cô tiếp tục ngủ. Chu Ngư nghiêng mặt giục anh, “Dậy đi.”

Tôn Cánh Thành không dậy, tay còn nghịch ngợm bóp ngực cô, khen thời tiết thật đẹp.

Chu Ngư dùng khuỷu tay thúc anh một cái, anh giả vờ lười biếng, nằm xuống giường không chịu dậy! Chu Ngư không để ý đến anh, c ởi đồ đi vào phòng tắm. Cô chuẩn bị về nhà tập thể.

Trong khi cô tắm, Tôn Cánh Thành đi vệ sinh. Cô bực bội kéo rèm tắm mắng anh.

Tôn Cánh Thành nói rất có lý… “Nhà vệ sinh phòng khách bị tắc.”

“Anh không thể chờ chút được sao?”

“Bây giờ em đã ghét bỏ thì về già còn trông cậy gì?” Nói rồi, anh lau mông, xả nước, đứng trước gương đánh răng.

“Anh nhanh thật.”

“Ruột anh tốt, không như em, mỗi lần ngồi phải lướt điện thoại mười mấy phút mới ra.”



Chu Ngư không tranh cãi với anh, quấn khăn tắm ra ngoài, đắp mặt nạ, vào bếp nấu ăn. Sau đó hai người mỗi người đi một ngả, một người về phòng khám học, một người về nhà tập thể.

Cô ở nhà tập thể cả ngày, buổi sáng lục tủ quần áo tìm đồ mùa hè cho Phùng Dật Quần và bà nội, rồi giặt giũ phơi ngoài ban công. Buổi chiều cô dẫn bà nội đi dạo công viên, để Phùng Dật Quần nghỉ ngơi một chút.

Hôm qua Tôn Hữu Bình bắt mạch và đo huyết áp cho bà nội, nói rằng bà cụ rất khỏe, tinh thần còn tốt hơn cả Phùng Dật Quần. Chu Ngư không hề nghi ngờ, vì trong khi cô mệt muốn ngồi xuống nghỉ thì bà nội vẫn còn đầy sức lực đi vòng quanh, lúc thì xem trẻ con câu cá, bắt rùa, lúc thì đứng trước quầy kẹo hình nhân không chịu đi.

Chu Ngư muốn mua cho bà, nhưng bà nói không cần vội, cứ nhìn mãi hơn nửa tiếng mới nói với người bán: “Tôi tuổi rồng, vẽ cho tôi một con rồng.”

“Ôi chà, bà cụ sống lâu trăm tuổi, con cháu chắc chắn có phúc lớn!” Người bán khen bà.

Bà nội không quan tâm có phúc hay không, bà quan sát cả buổi chỉ để biết rồng là con lớn nhất, dùng nhiều đường nhất. Thật ra bà tuổi rắn, nhưng người bán vẽ rắn giống như con giun đất, mua thì không đáng.



Chu Ngư hiểu rõ ý đồ của bà, phối hợp với người bán vẽ thêm vài nét, tạo khí thế rồng phun mây gọi gió!

“Đúng đúng đúng, cháu gái tôi nói đúng!” Bà nội hưởng ứng, “Đừng có vẽ giống con rồng đói ba năm.”



Cuối cùng, bà nội cầm một con rồng lớn, vừa đi vừa li3m. Bà còn liên tục dặn Chu Ngư li3m để ăn được lâu hơn.

Một con rồng bà li3m hết hai tiếng đồng hồ.

Buổi chiều, Chu Ngư còn dẫn bà nội đi ăn mỳ nấu súp thịt dê, một tô có mấy miếng mì và một lượng thịt, bà ăn mất một tiếng, ăn sạch sẽ mới hài lòng về nhà. Trên đường về bà nội rất vui vẻ, khen mỳ ngon, nước súp thơm, thịt ngon và nhiều! Nói hôm nay thật giống như Tết!

Hai bà cháu về đến nhà trước khi trời tối, trong bếp có hai người đang to nhỏ nói chuyện, không khí rất ấm cúng. Tôn Cánh Thành thấy cô về, liền nói: “Chỉ có mẹ nhớ đến con, đặc biệt làm món ngon. Không như một số người chỉ thích ăn một mình.” Nói xong tiếp tục bận rộn giúp Phùng Dật Quần.

Trong bếp nói nói cười cười, cô ngồi trên sô pha xem TV, bà nội có lẽ mệt quá, dựa vào cô ngủ gật. Cô đứng dậy đỡ bà vào phòng ngủ, đợi bà ngủ rồi, ra ngoài thì đồ ăn đã được dọn lên bàn.

Có món lươn, thịt dê xào hành, măng tây luộc, súp nấm tươi và khổ qua nhồi. Trừ khổ qua nhồi, còn lại đều là món Tôn Cánh Thành thích.

Tôn Cánh Thành thích đến mức có thể nhận ra đây là mẻ lươn đầu tiên của mùa. Anh khen măng tây trắng, khen súp nấm tươi… món nào cũng khen. Miệng cứ không ngừng, ăn một miếng lại khen một tiếng.

Chu Ngư thấy ồn ào, không ăn nổi nữa, đặt đũa xuống rồi đi ra sô pha chơi điện thoại. Tôn Cánh Thành gọi cô: “Em không ăn nữa sao?”

“Em no rồi.” Chu Ngư đáp.

Tôn Cánh Thành định nói gì đó, nhưng nghĩ đến chuyện gia đình cô anh không tiện can thiệp, tiếp tục ăn và trò chuyện với Phùng Dật Quần, không quan tâm đ ến cô nữa.

Chu Ngư ngồi một lúc, tự trách mình, rồi đi ra ban công thu quần áo, treo quần áo mùa hè lên, gấp quần áo mùa xuân lại.

Tôn Cánh Thành ăn xong thì gỡ bộ lọc máy lạnh ra để rửa, sắp đến mùa hè rồi. Sau đó anh còn giúp Phùng Dật Quần thay rèm cửa mùa xuân thành rèm chắn nắng mùa hè. Xong việc, anh đi vào phòng ngủ tìm Chu Ngư để khoe công, không ngờ bị cô mắng một câu “biến đi chỗ khác”.

Không phải là đùa vui, mà là mắng thực sự, còn cộc cằn.

Tôn Cánh Thành sững sờ vài giây, rồi xoay người đi ra.

Trên đường về khu đô thị mới, hai người không ai nói gì. Về đến nhà, Tôn Cánh Thành thay đồ đi đến phòng tập, Chu Ngư hỏi anh: “Này, khuya nay anh muốn ăn gì?”

Tôn Cánh Thành đập tay xuống bàn, mắng cô: “Tôi là chó nhà cô nuôi hay gì?!”

“Bực mình thì đạp một cái, muốn dỗ thì cho một miếng thịt?”

Chu Ngư mím môi không nói gì.

“Tôi đã làm gì cô hả?” Tôn Cánh Thành nhìn cô, ném cây vợt lên sô pha, “Nói đi, tôi làm gì khiến cô không vui?”

Chu Ngư vẫn không nói.

“Cô nói đi, chỉ cần nói ra tôi làm gì sai, tôi chấp nhận hết!”

“Cô câm rồi sao?”

“Tôi chỉ hỏi cô, cô không phải mẹ tôi, cô dựa vào đâu mà vô cớ mắng tôi?!”

Chu Ngư nhanh chóng đi vào phòng ngủ, định khóa cửa nhưng Tôn Cánh Thành dùng chân chặn lại, cô không khóa được, đành đi đến giường nằm xuống.

“Cô còn giận hơn tôi?” Tôn Cánh Thành bực bội, “Cô cứ tiếp tục, cô cứ tiếp tục đi! Muốn huấn luyện tôi như huấn luyện chó thì không có cửa đâu! Tôn Cánh Thành tôi là một con người đàng hoàng! Tôi không phải chó của cô!”

Nói xong, anh đeo vợt đi xuống lầu. Đang chuẩn bị ra khỏi thang máy thì bị một người đội nón bảo hiểm va vào ngực.

Người đó vội xin lỗi, nói do chỉ mải nhìn đơn hàng trên điện thoại nên không để ý. Có lẽ còn trẻ, nói xong gần như muốn khóc, Tôn Cánh Thành nhìn hộp đồ ăn trong tay người đó, xua tay cho đi.

Anh ôm ngực đến phòng tập, không thể chơi được, đành ngồi bên cạnh xem. Cây vợt cũng bị bạn chơi mượn.

Dù ngực không đau, anh cũng không muốn vận động mạnh. Về sức khỏe, anh rất chú ý, mỗi năm đều đi kiểm tra sức khỏe kỹ lưỡng, không phải anh sợ chết, mà là vì anh có trách nhiệm với bản thân và gia đình. Nếu có chuyện gì thì cần phải chuẩn bị trước.

Những năm gần đây bạn bè và đồng nghiệp của anh lần lượt bước qua ngưỡng 40 tuổi, không phải là ung thư giai đoạn cuối thì cũng là gan nhiễm mỡ, hoặc tiểu đường và rối loạn chức năng. Rụng tóc, béo phì, cao huyết áp đều là nhẹ.

Vài ngày trước, trong nhóm chat có bạn học nói chuyện phiếm, có người cảm thán rằng đàn ông sau 40 tuổi trở nên đàng hoàng hơn không phải vì họ đàng hoàng, mà vì họ đã bị áp lực đến mức không còn sức lực nữa. Vẫn là phụ nữ tốt hơn, phụ nữ lớn tuổi chỉ có mãn kinh. Đàn ông không cẩn thận thì hỏng hết thể diện.

Tôn Cánh Thành ngồi đó trò chuyện một lúc rồi thu vợt về nhà, đã quên mất chuyện giận dỗi với Chu Ngư. Về đến nhà, không thấy cô đâu, mới nhớ ra hai người đang cãi nhau, điện thoại cô vẫn để trên bàn, người không biết đã đi đâu.

Anh lại đi xuống tìm một hồi, cuối cùng thấy cô ở quán cà phê ngoài khu dân cư. Thấy được cô rồi cơn giận đầy bụng của anh cũng tan biến hết, ngồi xuống hỏi: “Còn giận sao?”

Chu Ngư ngoảnh mặt không thèm để ý đến anh.

Tôn Cánh Thành ôm ngực, cảnh cáo trước, “Đừng làm anh tức, một tiếng trước anh bị người ta va mạnh vào ngực, giờ vẫn còn đau đây này!”

Chu Ngư nhìn anh.

Tôn Cánh Thành gần như thề thốt, nói rằng bị một cậu giao hàng đội nón bảo hiểm va phải, cô không tin có thể kiểm tra camera thang máy. Nói rồi kêu cô xoa xoa, tay cô mềm mại xoa nhẹ sẽ đỡ hơn.



Chu Ngư vươn tay qua xoa cho anh, Tôn Cánh Thành rất hưởng thụ, khen bàn tay nhỏ của cô có ma lực, xoa một cái là bệnh tật tan biến hết ngay. Sau đó, anh nắm lấy tay cô, đưa lên miệng hôn nhẹ và đơn phương tuyên bố, “Anh tha thứ cho em rồi. Lần sau thì đừng mong mà tha thứ nhé!”

Chu Như nhéo vào eo anh, Tôn Cánh Thành bật cười.

Cười đùa là vậy, nhưng Tôn Cánh Thành vẫn muốn biết tại sao cô lại nổi cáu.

Chu Ngư cầm ly cà phê, nói: “Không có gì đâu.”

“Không có gì là sao?”

“Thôi mà, thực sự không có gì.” Chu Ngư xin lỗi anh, nói một câu: “Xin lỗi.”

Tôn Cánh Thành nhìn cô, “Xin lỗi vì điều gì?”

“Em không nên trút giận lên anh.”

Tôn Cánh Thành nửa đùa nửa thật nói: “Lúc đó anh thực sự buồn. Anh đến sớm để giúp mẹ, còn giúp làm sạch bộ lọc máy lạnh, vậy mà em lại nói anh biến đi.”

“Ai kêu anh đi giúp làm gì?”

“Không phải vì em sao?” Tôn Cánh Thành nói: “Anh muốn mẹ và bà nội vui vẻ hơn. Anh muốn giúp nhiều hơn để mẹ thấy rằng gả con gái cho anh là đúng.”



“Thôi, em nghi anh chỉ làm màu thì có! Tạo cho mẹ em ấn tượng rằng mọi việc nhà đều do anh chăm chỉ làm.” Chu Ngư đoán.

Tôn Cánh Thành ngửa đầu cười lớn, không thể nói chuyện vui vẻ với cô được, liền quay vào trong quán gọi một ly trà. Sau đó anh trở lại ngồi xuống, mặt không biết xấu hổ mà bàn rằng, từ nay việc nhà ở khu nhà tập thể anh sẽ lo hết, còn việc nhà ở phòng khám thì để cô lo, việc nhà ở khu đô thị mới thì chia nhau.

“Như vậy đôi bên cùng có lợi.” Tôn Cánh Thành rất khôn ngoan, “Mẹ em sẽ nghĩ anh là con rể quý không ai bằng. Mẹ anh thì nghĩ cưới được em là phúc lớn của nhà anh.”



Chu Ngư không thèm để ý đến anh, việc nhà anh nói chia sẻ đã nửa năm mà chẳng thấy anh làm gì, hoặc nếu có làm thì cô cũng phải làm lại.

Tôn Cánh Thành cảm thấy rất vui, nhưng rồi lại thấy không ổn, nhận ra rằng dù lý do cãi nhau của cô có chính đáng và hợp lý thế nào thì đến cuối cùng cũng chẳng phải là sự thật. Chưa kịp suy nghĩ xong, Chu Ngư đã gọi anh về nhà, nói sẽ nấu bữa khuya cho anh.

Trên đường về, Chu Ngư khoác tay anh hỏi muốn ăn gì. Anh nói muốn ăn há cảo tôm.

Chu Ngư nói nhà hết tôm rồi, mai sẽ làm cho anh. Rồi cô liệt kê hiện nhà có gì và có thể nấu những gì.

Tôn Cánh Thành nói: “Bít tết đi.” Nói xong xoa bụng, “Nhưng anh lại sợ bụng phệ.”

“Không sao đâu, một miếng bít tết không làm anh mập lên đâu.” Chu Ngư nói tự nhiên: “Dù có mập lên em cũng không chê.”

Tôn Cánh Thành tự mãn, “Vậy thì bít tết, anh còn muốn ăn salad rau không có sốt mayonnaise.”

“Được, em sẽ làm hết cho anh.” Chu Ngư nói rất dịu dàng.

Tôn Cánh Thành cảm thấy lòng mình mềm lại, nghĩ rằng thật tuyệt, vợ anh thật tốt, đã muộn thế này rồi mà cô vẫn sẵn sàng làm bất cứ món gì anh muốn ăn!

Chu Ngư cũng rất vui, lúc trước cô còn ngồi đó tự trách, cảm thấy không thoải mái. Nghĩ vậy, cô nắm chặt tay anh hơn, có những lời muốn nói ra nhưng rồi lại không nói được gì.