Chỉ Mong Người Lâu Dài

Chương 21




Theo như Lâm Tĩnh thấy thì ba người con trai nhà họ Tôn mỗi người đều có ưu và khuyết điểm riêng.

Anh cả mang trong mình phẩm chất ngay thẳng, nói chuyện mạnh mẽ, trong người vừa có lòng trung thành của một nhân viên cảnh sát, vừa có sự hài hước của một con người bình thường. Đi đến quầy hàng ven đường mua xong hoa quả, anh ấy có thể kêu chủ quầy chạy nhanh đi, năm phút nữa là đội quản lý đô thị sẽ đến. Đợi đến khi xe của đội quản lý đô thị đến thì chỉ thấy anh ấy ngồi ở đó lột quýt ăn. Đồng thời, anh ấy cũng là người thuận lợi nhất, là người khiến ba mẹ yên tâm nhất. Ở bên ngoài không thẹn với nước với dân, ở trong nhà cũng không thẹn với mấy đứa em của mình. Dù làm con, làm anh, làm chồng, làm cha… anh ấy đều không có gì phải chê trách.

Tôn Cánh Huy thì có ngoại hình đẹp nhất, cũng là người đào hoa nhất, nhưng vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện mình không phải là con ruột, vì vậy anh ấy nghe lời và hiếu thuận hơn những anh em khác. Chị ấy đã ở bên Tôn Cánh Huy mười hai năm mới chính thức ra mắt ba mẹ nhà họ Tôn, cũng là người bạn gái duy nhất anh ấy dẫn về nhà. Anh ấy đối xử với anh em nhà mình rất tốt, trong túi có mười đồng mà anh em đến mượn tiền, anh ấy có thể cho mượn hết chín đồng. Anh ấy cũng là người ghen tị nhất với Tôn Cánh Thành, bản thân anh ấy không đủ ăn, nhưng cũng phải đưa tiền để Tôn Cánh Thành ra ngoài chơi. Nói thì nghe hay, là anh ấy quan tâm đ ến tình cảm anh em. Nhưng nói không hay thì là anh ấy thích làm ra vẻ tốt bụng hào phóng.

Tôn Cánh Thành là người bình tĩnh và điềm nhiên nhất, cũng trẻ con nhất, tính tình cũng tùy tiện nhất. Mẹ Tôn thường nói chú ấy là “mặt chó”, mặt chú ấy thay đổi ngay, nhưng cũng quên nhanh. Nói chú ấy bình tĩnh và điềm nhiên, là vì trong lòng chú ấy không có khái niệm phân biệt giai cấp giàu nghèo. Khi học đại học, chú ấy vẫn dùng lại quần áo cũ của anh cả và anh hai, khi sung túc chú ấy cũng không lãng phí tiền bạc vào vật chất, chú ấy chỉ tiêu rất nhiều tiền vào những thứ vô hình, chẳng hạn như đi du lịch khắp nơi, chẳng hạn như thu âm album, chẳng hạn như mang tiền mình kiếm được trong một năm đi sửa sân vận động cho một trường học ở Quý Châu… Hỏi chú ấy tại sao, chú ấy nói đó là lời mà mình đã hứa khi đi dạy học. Mẹ Tôn hỏi chú ấy sao không dùng số tiền đó để sửa chữa trường học nghèo trong tỉnh? Cũng có thể kiếm được tiếng tốt. Chú ấy rất có lý, nói đợi đến khi mình trở thành đại gia thì làm.

Ngược lại, tính cách vợ chú ấy là Chu Ngư thì hoàn toàn khác. Chỉ có thể đánh giá thím ấy là người thông minh, khó đoán. Mối quan hệ giữa mấy chị em dâu cũng khá tốt, những người thông minh dễ giao tiếp với những người thông minh. Bao gồm cả chị dâu Hứa Vĩ Hoa, đều không có đại thiện đại ác, toàn là những người bình thường hơi thông minh cả.

Chị ấy đã không còn ở độ tuổi dùng thiện ác để đánh giá con người nữa. Theo lời Tôn Cánh Phi, thiện quá thì sẽ thành ác. Tôn Cánh Phi có tính tình giống Tôn Cánh Thành, nhưng khôn khéo và nhanh nhạy hơn Tôn Cánh Thành rất nhiều.

Trong số những anh chị em này, chị ấy ngưỡng mộ nhất đôi vợ chồng anh cả, anh cả là người ngay thẳng và đáng tin cậy, trong mối quan hệ nam nữ luôn giữ mình trong sạch, đối xử với chị dâu cũng rất chu đáo. Nhà chị dâu xảy ra nhiều chuyện, không ít lần phải đưa tiền, nhưng chưa thấy anh ấy than vãn. Mặc dù anh cả bận rộn với công việc, khó tránh khỏi việc lơ là gia đình, nhưng con người làm sao có thể làm gì cũng như ý được; tiếp theo là Tôn Cánh Phi, cô ấy có quyền nói chuyện lớn nhất ở nhà chồng, vì khả năng kiếm tiền của cô ấy rất mạnh; vợ chồng chú tư thì bình thường nhất, Tôn Cánh Thành quá tùy tiện và ích kỷ, khó mà thành công trong sự nghiệp, trong hôn nhân cũng không quan tâm đ ến bạn đời. Nếu không mua được nhà từ sớm, với tính của chú ấy, bây giờ tình hình kinh tế có lẽ sẽ còn tệ hơn nữa.

Nghĩ lại thì bản thân chị ấy hơn họ ở điểm nào? Những năm đầu đi theo Tôn Cánh Huy bán quần áo ở chợ buôn, bốn rưỡi sáng đã phải dậy, số tiền đầu tiên kiếm được đều bị Tôn Cánh Huy đánh bài thua sạch, sau này điều tra mới biết là bị người ta gài bẫy, anh ấy cầm dao đi từng nhà đòi tiền, cuối cùng bị đánh một trận rồi còn bị báo cảnh sát. Chuyện này được anh cả giải quyết, thậm chí không dám nói với ba mẹ Tôn.

Thời điểm khó khăn nhất của hai người, mỗi bữa chỉ ăn một cái bánh nướng kẹp thịt gà chay giá một đồng, ăn liên tục hai tháng, sau đó chị ấy nhìn thấy thịt gà chay là muốn buồn nôn. Tôn Cánh Huy lại khoác lác trước mặt ba mẹ rằng mình làm ăn rất tốt, anh cả lén đưa tiền cho anh ấy, nhưng anh ấy thà chết cũng không chịu nhận, còn đi mượn tiền để anh cả làm tiệc đầy tháng cho con.

Về sau hai người vực dậy tinh thần, một lần nữa bán quần áo, thời vận đến, cũng nhờ vậy mà dần dần phát tài, có thể coi là số tiền kiếm được đầu tiên thực sự đúng nghĩa. Cũng vào năm thứ mười hai họ bên nhau, Tôn Cánh Huy lái chiếc ô tô mới mua đưa chị ấy về nhà họ Tôn, gặp ba mẹ đàng hoàng, hôm sau thì đi đăng ký kết hôn, ở nhà ăn một bữa cơm đơn giản, coi như là đã thành vợ chồng. Sau đó họ chuyển sang kinh doanh nhà hàng, có thể xem như đã hoàn toàn rời khỏi ngành may mặc.

Lễ cưới của họ chỉ được tổ chức hồi bảy năm trước, vào năm thứ tám sau khi đăng ký kết hôn, khi con trai cả đã sáu tuổi. Đó là một đám cưới rất hoành tráng và rực rỡ. Nhưng đám cưới này lại do một sự kiện hỗn loạn gây ra.

Một tháng trước đám cưới, Tôn Cánh Huy đã chặn chị ấy và tình nhân ở khách sạn.

Sau khi Tôn Cánh Huy phát tài, cửa hàng cũng thuê người mẫu mặc quần áo, đều là những cô gái xinh đẹp mười mấy tuổi. Thỉnh thoảng Tôn Cánh Huy vụng trộm ngoại tình, miễn là không liên quan đến tình cảm, chị ấy đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Nam nữ chính là như vậy, thời điểm chị ấy và Tôn Cảnh Huy ở bên nhau, nếu theo cách gọi của bây giờ thì chị ấy chính là “Tiểu Tam”.

Đàn bà có thủ đoạn gì, chị ấy đều hiểu rõ ràng. Bản thân là người làm may mặc, gu ăn mặc của Tôn Cánh Huy rất tốt, ngoại hình cũng đẹp, lại thêm bản tính đào hoa, anh ấy thậm chí không cần phải ra tay, những cô gái trẻ đó sẽ tự động bâu đến. Chỉ cần nửa năm lại có một cô gái rời khỏi cửa hàng, chị ấy liền hiểu ngay là có chuyện gì, hễ ai có quan hệ xác thịt với Tôn Cánh Huy, thì ngày hôm sau anh ấy sẽ trả lương cho người ta rồi đuổi việc ngay.

Trong lòng chị ấy hiểu rõ rằng Tôn Cánh Huy chỉ là muốn tìm cảm giác mới mẻ, hai người đã cùng nhau vượt qua biết bao gian nan, mỗi người đều hiểu rõ trong lòng đối phương. Những năm này chị ấy cũng mệt mỏi rồi, không quản được, chỉ nắm chặt quyền chi tiêu trong nhà. Tình cảm của hai người quá phức tạp, không chỉ là tình cảm vợ chồng, càng nhiều hơn là khi cùng nhau chịu khổ, đều đã nhìn thấy dáng vẻ chật vật và thảm hại nhất của đối phương.

Sau đó Tôn Cánh Huy chuyển sang đầu tư vào lĩnh vực nhà hàng, dần dần thu hẹp việc kinh doanh quần áo, chị ấy cũng dần dần nhàn rỗi, trong khoảng thời gian rảnh rỗi giúp chồng quản lý nhà hàng, chị ấy bắt đầu chú ý đến việc chăm sóc bản thân, cả khuôn mặt và vóc dáng. Sau đó học bơi, không biết thế nào lại dây dưa với huấn luyện viên. Nói thích thì cũng không hẳn là thích, càng không thể coi là trả thù, chị ấy chỉ có thể nói rằng mình quá trống rỗng cô đơn, bị người ta lợi dụng lúc yếu đuối mà thôi.

Khi bị Tôn Cánh Huy chặn lại, chị ấy không hề hoảng sợ, chỉ có sự giải thoát. Tôn Cánh Huy gần như muốn bóp chết chị ấy, chị ấy cũng không có cảm xúc dao động gì. Sau đó Tôn Cánh Huy sụp đổ khóc lớn, điên cuồng tự tát vào mặt mình, lúc đó chị ấy mới bắt đầu sụp đổ. Hai người ngồi trên sàn khách sạn suốt một đêm, ôm nhau khóc, làm tình, cho đến khi kiệt sức, Tôn Cánh Huy nói: “Chúng ta hãy sống thật tốt đi.”

Sau đó tổ chức đám cưới, rồi sinh thêm con thứ hai, con trai út đi học mẫu giáo, Tôn Cánh Huy mua cho chị ấy hai tầng lầu, tìm hẳn một ê kíp giúp chị ấy xây dựng trung tâm thẩm mỹ. Cũng từ đêm đó trở đi, hai người không còn ngoại tình nữa. Mà những chuyện này ngoài người trong cuộc ra, không còn ai khác biết.

Hai người uống xong cà phê thì đến khách sạn, Lâm Tĩnh hỏi anh ấy đi khách sạn để làm gì? Anh ấy tập trung lái xe, tay sờ lên đùi chị ấy, Lâm Tĩnh đánh tay anh ấy, mắng anh ấy loạn xạ.

Anh ấy cười nhạt, “Không phải em hỏi anh đến khách sạn để làm gì sao?”

“Anh biến đi.” Lâm Tĩnh mắng anh ấy.

Cho đến khi mở cửa phòng, trong phòng toàn là bóng bay đủ màu, rượu vang, bánh kem các thứ bày la liệt trên sàn. Trên cửa sổ sát đất có dán một dòng chữ ” Kỷ niệm 27 năm”. Tôn Cánh Huy cởi áo khoác ném xuống đất, xắn tay áo ngồi xuống tiếp tục bơm bóng bay, “Chiều đang trang trí, ba gọi điện kêu nhà mình cử một đầu bếp đến.”

“Dựa theo tính của anh không phải sẽ nhờ người khác làm sao?” Lâm Tĩnh cũng cởi áo khoác treo lên.

“Nhờ người không có thành ý.” Tôn Cánh Huy đốt một điếu thuốc kẹp vào tay, vừa bơm bóng vừa nói.

Lâm Tĩnh cũng ngồi xếp bằng xuống đất, cầm bó hoa hồng rất lớn lên, “Vợ chồng già rồi mà còn bày trò khoa trương thế này…”

“Miệng em nói thế thôi.” Tôn Cánh Huy nói chị ấy.

“Coi như cũng làm được chuyện đúng đắn.” Lâm Tĩnh bật cười.

“Lời này sao khó nghe vậy, anh chưa từng làm được chuyện gì đúng đắn sao?”

“Không nhớ.”

“Làm em có tính là đúng đắn không?”

Lâm Tĩnh đá anh ấy, “Anh bớt nhảm đi.”

Tôn Cánh Huy rít một hơi thuốc, sau đó đưa đến bên miệng chị ấy, Lâm Tĩnh cũng rít một hơi, tám chuyện, “Sao tự nhiên ba lại gọi điện kêu cử đầu bếp đến vậy?”

“Đoán chừng là cô ba với chú tư cãi nhau rồi.”

“Sao anh biết?”

“Ngón tay của Chu Ngư bị bỏng, tay mẹ cũng bị đứt, cặp chị em đó không ai thèm để ý đến ai.” Tôn Cánh Huy nói: “Rõ ràng là cô ba không giúp, chú tư thương vợ bị bỏng tay, nên hai chị em trở mặt với nhau.”

“Thảo nào cô ba lại nâng ly với Chu Ngư.” Lâm Tĩnh như bừng tỉnh.

Tôn Cánh Huy búng tàn thuốc, không nói thêm gì nữa.

Lâm Tĩnh đưa cho anh ấy cái gạt tàn, “Thảm bị hỏng thì phải đền tiền.”

“Đền thì đền! Ông đây không thiếu tiền.” Tôn Cánh Huy nói.

“Nhìn cái bộ mặt nhà giàu mới nổi của anh kìa.” Lâm Tĩnh dùng ngón tay cậy một miếng bánh kem, “Mùi vị không tệ.” Nói rồi lại cậy thêm một miếng đút cho Tôn Cánh Huy.

“Chú tư cũng biết thương vợ thật, em tưởng tình cảm vợ chồng của họ bình thường chứ.”

“Họ rất tốt.”

Hai người không tốt!

Lúc này họ cũng đang trên đường về nhà, vẫn là trên xe, cả hai đang nghe chương trình phát thanh, nội dung tình cờ nhắc đến ly hôn, Chu Ngư nhân lúc này nói: “Chúng ta đi đăng ký trước đi. Phải mất thời gian bình tĩnh một tháng mới có thể ly hôn được. Sớm đăng ký trước để không làm chậm trễ công việc.” Giọng điệu thoải mái như thể đang nói: “Hôm nay thời tiết đẹp, chúng ta đi tảo mộ trước đi, đến Thanh minh sẽ đông lắm.”

Tôn Cánh Thành theo bản năng đáp lại: “Em vội lắm sao?” Nói rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn thoại cho anh cả: [Cục dân chính có ý gì? Cái gì mà “thời gian bình tĩnh” khi ly hôn?]

[Châm chọc em bốc đồng sao?]

Anh lẩm bẩm… lẩm bẩm… liên tiếp gửi sáu tin nhắn thoại.

Tôn Cánh Việt trả lời: “Chú bị làm sao vậy? Cẩn thận anh còng tay chú bây giờ!”

Tôn Cánh Thành giống như một con sóc đất: “Anh còng đi, anh còng đi!”

Tôn Cánh Việt cũng đang bực mình, mặc kệ anh.

Chu Ngư thì cúi đầu chơi điện thoại.

Anh thấy không thú vị, đánh xe vào lề, sang bên kia xếp hàng mua táo gai phủ đường. Chu Ngư cất điện thoại, nhìn chằm chằm sang bên đó. Chờ đến khi anh mua xong quay lại lên xe, đưa cho cô, “Sắp hết mùa rồi.” Hết mùa, nghĩa là mùa đông cũng sắp trôi qua.

Đến khu nhà mới, Tôn Cánh Thành thay quần áo rồi đến phòng tập, có người hẹn anh chơi quần vợt. Anh rủ Chu Ngư đi cùng, cô lắc đầu, nói mình bận chuyện khác rồi.

Chơi xong, anh nghĩ đến một thương hiệu đồ dùng ngoài trời, đồ leo núi của họ rất tốt, lần trước leo núi xong hai người còn hẹn nhau sẽ leo lại một lần nữa trước khi vào học. Trên đường về, anh chọn một số mẫu áo leo núi, giày leo núi và cả ba lô chuyên dụng. Về đến nhà, anh vừa đổi giày vừa gọi:”Vợ ơi.”

“Ơi.” Chu Ngư ở bàn bếp đáp lại.

“Em đi giày cỡ 8 đúng không?”

“Ừ.”

“Em đúng là chân to.” Nói rồi anh đi vào bếp, thấy ngón tay bị thương của Chu Ngư được bọc màng bọc thực phẩm, đang ngồi đó gói từng cái há cảo nhân tôm.

“Đi rửa tay trước đã.” Chu Ngư ngẩng đầu nói.

Tôn Cánh Thành im lặng đi rửa tay, quay lại đứng bên nồi chờ nước sôi để luộc há cảo. Chu Ngư chỉ cho anh, “Luộc thì phải thả vào thành nồi, đừng thả vào như ném đá nhé.”



Tôn Cánh Thành im lặng.

Chu Ngư nhìn anh, không nói gì.

Tôn Cánh Thành đứng một hồi lâu, hỏi cô: “Tay đau không?”

Chu Ngư lắc đầu.

Anh lại hỏi: “Cố ý nấu cho anh ăn hả?”

“Chẳng phải hôm qua anh nói là muốn ăn sao?”

Tôn Cánh Thành không nói gì thêm, giơ đũa quấy trong nồi.



“Há cảo chỉ cần đẩy một chút, khuấy theo chiều kim đồng hồ thì nát hết.” Chu Ngư kiên nhẫn nói.

Tôn Cánh Thành thả đũa xuống, đậy nấp nồi, nhìn cô, “Vợ, anh cũng học nấu ăn nhé!”

“Không cần. Anh là người đàn ông cao quý mà.”

Tôn Cánh Thành cười ha ha.

Lúc ăn há cảo, anh đưa điện thoại cho Chu Ngư xem đồ leo núi trong giỏ hàng. Chu Ngư nhìn, thấy quá đắt, lâu lâu mới mặc một lần đâu cần phải mua.

“Sau này lễ tết chúng ta sẽ ra khỏi tỉnh, đến núi ở những nơi như Tứ Xuyên Tây Tạng. Cuối tuần thì đi ở trong tỉnh.” Tôn Cánh Thành lập kế hoạch.

“Anh giúp em chọn đi. Em không biết gì.” Chu Ngư trả điện thoại cho anh.

Tôn Cánh Thành buông đũa, đợi chọn xong rồi thanh toán mới tiếp tục ăn. Chu Ngư pha một tách trà từ từ uống, đợi anh ăn xong mới bắt đầu kể những chuyện xảy ra hôm nay. Cô không dùng những từ như thiếu suy nghĩ, ngu ngốc, tự cho là đúng, chỉ nói rằng cơn đau khi bị bỏng không đáng kể, không đáng để chị em họ cãi nhau.

“Có những lời nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng thực ra rất nặng nề. Hai chị em anh quen thói trêu chọc nhau, lâu dần thành quen, nhưng nếu làm nhau buồn sẽ tổn thương tình cảm, bây giờ cảm thấy không sao, nhưng đến lúc nhận ra thì đã muộn.” Chu Ngư từ từ nói: “Các anh vì chuyện này mà cãi nhau, cũng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ chị chồng, em dâu của chúng em, lần sau mẹ không dám nhờ em phụ nấu cơm nữa, em cũng rất khó xử.”

“Có những chuyện chính là như vậy, chúng ta tưởng là bênh vực lẽ phải, tốt cho người khác, nhưng cuối cùng lại thành tự mình đa tình.” Chu Ngư nói đến đây thì dừng lại, không nói thêm gì nữa.

Tôn Cánh Thành cũng không lên tiếng, ăn xong thì đi rửa chén, quay lại phòng tắm rửa sạch sẽ, ra ngoài ngồi trước bàn trang điểm đắp mặt nạ tay, sau khi hoàn thành hết các bước, thì đi đến giường đè lên người Chu Ngư đang đọc sách.

Chu Ngư buông sách trong tay, sờ tóc anh, nói anh tóc thật cứng, như nhím vậy. Tôn Cánh Thành được nước lấn tới, nhẹ nhàng vén mền lên lên, muốn chui vào mền cô một cách thần không biết quỷ không hay, nhưng bị cô nhìn thấu, dùng sức hất ra.

“Đồ nhỏ mọn.”

“Anh thì rộng lượng.” Chu Ngư đáp lại.

“Cô giáo Chu, anh muốn chuyển đàn piano đến đây.”

“Thì chuyển đi.”

“Đợi em bắt đầu đi dạy chúng sẽ ta ở đây, sáng anh đưa em đến trường.”

“Em không muốn dậy sớm.” Chu Ngư từ chối.

“Anh biết một con đường tắt, từ đây đến trường em chỉ mất mười phút thôi.”

“Sao anh không về nhà bên đó ở?” Chu Ngư nhìn anh.

“Anh vì em đó chứ.” Tôn Cánh Thành giải thích: “Ở đây yên tĩnh em có thể ngủ ngon, ở bên kia đêm nào em cũng trở mình.”

“Nói sau đi.”

“Em mà ở đây thì anh chuyển đàn piano đến, nếu ở nhà bên kia thì anh không chuyển.” Tôn Cánh Thành thương lượng với cô.

“Để sau rồi nói.” Chu Ngư tắt đèn. Cô hiểu Tôn Cánh Thành, vài ba ngày đầu đưa cô đi không vấn đề gì, nhưng lâu dần anh sẽ thấy phiền.

Tôn Cánh Thành mở to mắt không ngủ được, những lời của Chu Ngư có lượng thông tin quá lớn, đặc biệt là câu “làm nhau buồn sẽ tổn thương tình cảm, bây giờ chưa nhận ra, nhưng đến lúc nhận ra thì đã muộn”.

Anh và Chu Ngư muốn ly hôn là do lúc đó vì chuyện cỏn con mà cãi nhau, cãi này cãi nọ rồi thì tức lên. Càng cãi càng thấy tính cách của đối phương không ra gì, thấy toàn khuyết điểm. Để cả hai không nói những lời cay đắng, trở nên đáng ghét, anh đề nghị ly hôn, Chu Ngư cũng đồng ý ngay.

Anh tìm thấy bàn tay bị thương của cô, nhẹ nhàng hôn một cái, chân thành nói: “Vợ, cảm ơn em.” Vì đã đặc biệt làm há cảo nhân tôm cho anh, vì để anh không phải khó xử, vì cô không trách anh.

Anh là người không keo kiệt trong việc thể hiện tình cảm, nhưng không hiểu sao tối nay có một số lời lại không nói ra được. Nhưng anh vô cùng chắc chắn rằng những tình cảm phức tạp đan xen, khó nói thành lời này Chu Ngư đều hiểu. Nếu không thì khi anh đè lên người cô, cô sẽ không dịu dàng vuốt tóc anh như vậy.