Tôn Cánh Phi dọn dẹp trong bếp, mẹ Tôn gói từng túi bánh bao đã hấp xong, đặt vào tủ đông, để lúc nào ăn thì lấy ra hấp lại.
Bà không ngừng miệng khen Chu Ngư hiểu chuyện hơn con gái mình.
Tôn Cánh Phi bĩu môi, lười đáp lại, trong mắt mẹ chị ai cũng hơn chị hết.
Mẹ Tôn ngồi trên ghế ăn bóp vai, “Mẹ đã để mắt đến nó từ lâu, muốn ghép đôi nó với anh hai con, nhưng hai đứa chênh nhau quá nhiều tuổi.” Bà nói, còn bấm ngón tay tính toán, “Chênh mười một tuổi, gần một con giáp.”
…
“Thằng tư chạy nhảy suốt, chẳng có hình dạng gì, mẹ không dám nghĩ tới. Không ngờ… mẹ của Chu Ngư đích thân đến làm mai, cuối cùng hai đứa đúng là trời sinh một cặp…” Mẹ Tôn đầy tự hào, “Có thể đi đâu mà tìm được?”
“Mẹ, mẹ đừng tâng bốc quá.” Tôn Cánh Phi không thể chịu nổi, “Chu Ngư cũng tốt, nhưng không đến mức như mẹ nói…”
“Dù sao cũng hơn con!”
…
“Mẹ của Chu Ngư giỏi nuôi con hơn mẹ.” Mẹ Tôn bẻ một miếng bánh bao cho vào miệng, “Bà ấy từ nhỏ đã dạy Chu Ngư chăm sóc hoa, toàn là loại hoa khó trồng, hồi đó sống còn khó khăn, lo ăn còn chẳng xong nói gì đến chăm hoa, ban đầu không hiểu, những năm gần đây mẹ mới hiểu, hoa càng khó trồng thì càng khó chăm sóc, càng rèn luyện tính kiên nhẫn.”
“Sau này lớn lên, lúc nào cũng thấy nó đứng sau lưng mẹ nó, mặc váy hoa nhỏ, giày da đỏ, vớ ren trắng, trông thật chỉnh chu…” Mẹ Tôn nhớ rõ vì hồi đó bà cũng muốn mua cho Tôn Cánh Phi một bộ, nhưng nghe giá xong thì bỏ ngay ý định.
Thời thiếu nữ, Tôn Cánh Phi là một cô gái rất hoang dã, suốt ngày đạp chiếc xe đạp cỡ lớn chạy khắp nơi. Khi ngã, chị chỉ đơn giản đứng dậy phủi bụi rồi dựng xe lên. Còn những lúc gặp Chu Ngư trên phố, cô đều không có ngồi xổm như vậy. Chu Ngư luôn rất có dáng vẻ nữ tính, nhặt đồ cũng phải nghiêng người xuống nhặt. Vì điều này mà Tôn Cánh Phi bị đánh một trận, không được phép mặc váy nữa, vì mỗi lần chị ngồi xổm đều có thể thấy luôn cả quần lót bên trong.
Không kể gì khác, riêng chuyện nuôi dạy con cái là bà đã rất nể phục Phùng Dật Quần rồi. Nghĩ đến đây, bà lại nhớ đến chuyện mình đã không giáo dục Tôn Cánh Thành cho tốt, nếu hồi nhỏ không để nó làm theo ý mình, không chừng bây giờ nó đã trở thành một nghệ sĩ piano rồi.
Lần này Tôn Cánh Phi đáp lại, vô tư nói: “Cậu tư là đầu thai sai chỗ, nếu đổi sang một gia đình trí thức, được ba mẹ hướng dẫn thì chắc sẽ sớm thành tài. Dù không thành nghệ sĩ piano thì cũng sẽ là một nhân vật có tiếng trong ngành y.”
“Nhà mình thực sự quá bình thường, chôn vùi mất cậu ấy.” Tôn Cánh Phi vắt khăn lau máy hút mùi, nói rất dứt khoát: “Ba mẹ kém năng lực thì không thể hướng dẫn một đứa trẻ thông minh sớm thành tài được. Con cái thành công từ gia đình nghèo là một hy vọng xa vời.”
“Mẹ thấy Chu Ngư có giáo dưỡng, nhưng cái đó là từ trong xương cốt. Trước đây không phải mẹ thường cảm thán rằng bà ngoại mợ ấy xuất thân từ danh gia vọng tộc, năm xưa vì hoàn cảnh mới lấy ông ngoại mợ ấy, ông ngoại là người hầu trong nhà đúng không?”
Nói đến đây, chị nhớ đến chuyện khác, tiện miệng nói: “Ba mẹ luôn trách con cái không thành tài, có lẽ con cái còn cho rằng chính ba mẹ đã làm lỡ mất mình.”
Mẹ Tôn không nói một lời, chỉ ăn bánh bao và uống trà, sau đó quay vào phòng nghỉ ngơi.
Khi Tôn Cánh Phi làm xong mọi việc, mới phát hiện mẹ mình đã lặng lẽ vào phòng trong. Chị dọn dẹp cả phòng khách, lau nhà, đứng ở cầu thang gọi: “Ba, lầu trên mới lau nhà, lát nữa hãy lên.”
Dưới phòng khám cũng đến giờ đóng cửa.
Một lát sau, nhân viên gọi chị, đưa cho chị một chai dung dịch khử trùng đã pha sẵn, nói là Tôn Hữu Bình dặn dùng để lau nhà.
Chị đành lau nhà lại một lần nữa. Lau xong chuẩn bị tắm rửa đi ngủ thì thấy con trai gửi một video ngắn, thằng bé đang cầm một cây pháo xẹt, cùng mấy anh chị em họ chơi ngoài đường.
Tôn Cánh Phi cười trả lời: “Cẩn thận an toàn, ra ngoài nhớ đeo khẩu trang nha con.”
Kha Vũ đáp: “Dạ, mẹ.”
Tôn Hữu Bình cũng đóng cửa lên ngủ, khi thay đồ ngủ thì hỏi mẹ Tôn: “Bà uống thuốc chưa?”
“Chưa uống.” Mẹ Tôn dựng gối lên, ngồi dựa lưng.
Ba Tôn ra ngoài hâm nóng hai ly thuốc Đông y, chữa mất ngủ, hai vợ chồng ngồi trên giường uống. Ba Tôn thấy mắt bà sưng lên, hỏi: “Con ba làm bà giận hả?”
Lời đã đến miệng nhưng mẹ Tôn kìm lại cơn nghẹn ngào, nói: “Nó không làm tôi giận, tôi chỉ nghĩ đến vài chuyện vặt vãnh thôi.”
“Bà lo lắng quá nhiều nên mới mất ngủ.” Ba Tôn ra ngoài đi tắm, một lúc sau quay lại tắt đèn, “Ngủ đi.”
Tôn Cánh Thành chơi cầu lông gần cả tiếng mới về, ra đủ mồ hôi, cũng xả stress xong. Trên đường về, anh nghĩ nên nói chuyện với Chu Ngư thế nào, không thể như trước cứ cãi nhau mãi. Anh nhận ra rằng mỗi lần hai người về từ bữa tụ tập ở phòng khám, không lần nào là không cãi nhau.
Anh nghĩ mình có nên đổi xe không?
Trong phòng ngủ, Chu Ngư dựa vào đầu giường đọc sách, anh nhìn thoáng qua, rồi đi tắm, sau đó ngồi bên giường nói: “Anh sẽ không nói thẳng với bạn, nhưng sẽ mua số điện thoại mới nói cho cậu ấy. Tóm lại, anh sẽ không để cậu ấy giống như kẻ ngốc bị lừa dối.” Anh có nguyên tắc của mình, người xung quanh đều biết mà người trong cuộc lại không biết gì, đó mới là tổn thương và trò cười lớn nhất.
Chu Ngư gấp sách lại, định nói mua số điện thoại cần phải xác thực danh tính, cũng muốn nói trong hôn nhân không ai là kẻ ngốc cả, nhưng cuối cùng cô chỉ gật đầu, không nói gì.
Tôn Cánh Thành nằm vào một chiếc chăn khác, nói: “Cá là anh đặc biệt dặn mẹ làm cho em, em không ăn có thể để anh ăn, nhưng không được vứt. Đó là tâm ý của mẹ.”
Chu Ngư “ừm” một tiếng, “Em không vứt, đều để trong tủ lạnh.”
“Em cãi nhau với anh rồi vứt một miếng, dùng khăn giấy gói lại.” Tôn Cánh Thành rất nghiêm túc.
Chu Ngư lại nằm xuống, không nói gì.
Ngay lúc đó, như có sự đồng cảm, Tôn Cánh Thành cảm thấy cô đã dịu đi, không còn hung dữ và tấn công nữa. Để xác nhận suy nghĩ này, anh đưa tay vào mền của cô, định nắm tay cô, không ngờ lại chạm phải một thứ mềm mềm, chưa kịp phản ứng thì đã bị cô đánh cho một cái.
Anh cười lớn, vui vẻ hẳn lên, còn nói ngủ mà mặc áo ngực không tốt.
Chu Ngư lườm anh, không thèm để ý.
Mặt cô đỏ ửng, cái lườm ấy lại khiến cô trở nên quyến rũ, không hề có chút đe dọa nào.
Tôn Cánh Thành lấy hết can đảm, nằm trên gối giải thích về cách phòng ngừa ung thư vú. Anh thực sự mang tâm lý của một bác sĩ, như một buổi giảng dạy của chuyên gia, không có chút xúc phạm nào cả.
Giải thích mãi… chỉ thấy cô dùng hai tay không biết bằng cách nào mà lấy từ trong mền ra một chiếc áo ngực ren đen, ném thẳng lên ghế.
Ném không trúng… một cúp nằm trên ghế, một cúp treo lơ lửng… lớp ren mỏng manh như cánh ve khiến anh nghĩ đến mặt nạ của vũ nữ.
Tôn Cánh Thành không giảng nữa, rút vào mền quấn kín người lại.
Chu Ngư tắt đèn lớn, bật đèn ngủ, nói chúc ngủ ngon rồi quay lưng lại ngủ.
Tôn Cánh Thành không ngủ được, cứ nhìn vào gáy cô. Tóc cô có chút xoăn tự nhiên, sau gáy có một lớp lông tơ mềm mại. Anh nghĩ rồi đưa tay sờ, Chu Ngư quay lại nhìn anh, “Anh có chịu ngủ không?”
“Không ngủ được.” Tôn Cánh Thành thành thật trả lời.
“Không ngủ được thì đếm cừu.”
“Anh đang đếm lông tơ sau gáy em…”
Chu Ngư xoay người lại, không cho anh đếm.
Tôn Cánh Thành khiêm tốn hỏi: “Em làm sao mà cởi áo ngực qua đồ ngủ được vậy?”
“Muốn em làm một lần nữa cho anh xem không?” Chu Ngư nhìn anh.
“Nếu em tiện.”
“Không tiện.”
…
Tôn Cánh Thành nhìn cô, cô cũng nhìn lại anh, hai người cứ nhìn nhau như vậy. Bầu không khí bắt đầu thay đổi một chút, Tôn Cánh Thành có chút bối rối, cũng bắt đầu hối hận, đáng lẽ anh nên thuận theo mà làm. Khi cô hỏi: “Em làm lại một lần nữa cho anh xem nhé?”, anh nên dứt khoát trả lời là “Được!” thay vì thản nhiên nói: “Nếu em tiện.”
Cả hai đều không phải là người nặng tình dục, trước khi quyết định ly hôn họ chỉ quan hệ tình dục một tuần hai lần. Lúc còn trẻ anh cũng vậy, không phải vì sức khỏe kém mà là do bản năng, anh không thích bị h@m muốn thể xác kiềm chế, luôn cố ý đè nén lại.
Anh thò một chân ra khỏi mền của mình, chui vào mền của cô, Chu Ngư nhắc nhở anh: “Đã vượt quá giới hạn rồi.” Từ lúc quyết định ly hôn, hai người cũng cùng lúc chấm dứt quan hệ xác thịt.
Tôn Cánh Thành làm như không nghe thấy gì, một tay chống đầu nhìn cô, “Phụ nữ mỗi năm ít nhất phải khám sức khỏe một lần.”
“Trường của em có tổ chức.”
“Trường học không được. Em cần phải làm một cuộc kiểm tra sức khoẻ chuyên sâu và toàn diện.” Tôn Cánh Thành nói: “Như vú, cổ tử cung, nội mạc tử cung, buồng trứng…”
“Anh còn biết cả phụ khoa?”
“Cũng biết một chút.”
“Anh thật đa tài.” Chu Ngư khen anh.
Tôn Cánh Thành gật đầu thừa nhận: “Từ nhỏ anh đã là người toàn năng rồi.” Nói xong gãi gãi mặt nhìn cô, “Em thích thầm anh đúng không?”
……
Chu Ngư làm lơ anh.
“Anh tin vào trực giác của mình.” Tôn Cánh Thành rất chắc chắn. Bởi vì cách Chu Ngư nhìn anh thỉnh thoảng mang lại cho anh một cảm giác rất mạnh mẽ.
Chu Ngư không để ý tới anh, nhắm mắt ngủ.
“Thừa nhận đi, có gì đâu mà ngại? Lúc mười hai mười ba tuổi anh đã thầm thích giáo viên dạy nhạc của mình rồi.”
“Anh trưởng thành cũng sớm thật.” Chu Ngư trả lời.
“Trưởng thành sớm thì trưởng thành sớm thôi.” Tôn Cánh Thành trêu chọc cô, “Thừa nhận đi, anh sẽ không cười em đâu…”
“Thừa nhận cái gì?”
“Thừa nhận rằng em thích thầm anh.”
“Có gì phải giấu giếm về tình cảm của em dành cho anh?” Chu Ngư nói: “Em là người dám yêu, dám ghét, dám làm và dám chịu trách nhiệm. Trước kia em từng thích bạn anh chứ không có thích anh.”
……
“Em thật nhàm chán.” Tôn Cánh Thành rút chân lại, không để ý đến cô nữa.
“Anh thật hẹp hòi.” Chu Ngư nói với anh: “Em không có thích thầm anh, cho nên anh tức hả?”
“Anh không tức.” Tôn Cánh Thành phản bác, “Anh chỉ cảm thấy em nhàm chán mà thôi.”
“Anh chính là quá tự tin.” Chu Ngư không chịu bỏ qua, “Hồi học đại học anh để tóc dài, cho rằng mình rất nghệ thuật, bây giờ nghĩ lại thấy sến muốn chết.”
“Trong lòng em anh chỉ là một chàng trai sến súa mà thôi.”
“Em chưa từng có tình cảm với anh cũng không sao, sao lại đi giẫm đạp anh?” Tôn Cánh Thành tức giận, “Anh chọc gì em?”
“Anh sến súa như vậy, không được lòng em, sao em lại lấy anh?”
“Là anh hỏi em trước mà.”
“Sao mình lại tự đào hố cho mình vậy không biết?” Tôn Cánh Thành tự mắng mình: “Tức đến đau cả trứng!” Nói xong, cả người anh đều đè lên người cô.
Chu Ngư đẩy anh, anh ôm cô giả chết.
Một lúc sau, Chu Ngư mới nói: “Anh nặng muốn chết em rồi.”
Tôn Cánh Thành không nói gì, anh nghe được sự dung túng trong giọng nói của cô. Anh lặng lẽ ôm cô, dùng trái tim cảm nhận cô, chưa bao giờ cảm thấy trái tim họ gần gũi đến vậy. Dù là mấy phút trước họ còn đang cãi nhau.
Anh cảm động, nhỏ giọng gọi cô: “Vợ.”
“Ừ.” Chu Ngư đáp lại.
Anh ngước lên nhìn cô nói: “Em đang cố tình quyến rũ anh.”
“Ai quyến rũ anh?” Chu Ngư vặn lại.
“Vậy em cởi áo lót làm gì?”
“Anh đã nói nó không tốt cho ngực của em mà.”
“Nhảm nhí! Em cố tình dụ dỗ anh thì có.” Tôn Cánh Thành cực kỳ chắc chắn.
Chu Ngư không nhìn anh, nhắm mắt ngủ.
“Vợ.” Tôn Cánh Thành lại gào lên.
“Nói.” Chu Ngư mở mắt ra.
Lần này Tôn Cánh Thành không nói gì, anh tự nhiên thò tay vào trong mền, đầu tiên là xoa nắn ngực cô, sau đó di chuyển xuống dưới, chạm vào băng vệ sinh thì lớn tiếng chửi rủa.
Chu Ngư cười như đạt được ý đồ.
Tôn Cánh Thành nghiến răng nhìn cô, giả bộ hung dữ cắn cô, mắng cô là đồ xấu xa.
Chu Ngư cười như điên, quấn chặt mình trong mền muốn ngủ. Tôn Cánh Thành không chịu thuận theo, anh vén mền của cô lên, trực tiếp đè lên người cô, xoa qua xoa lại một lúc rồi lại nằm xuống, nắm lấy tay cô cầu cứu.
Chu Ngư mắng anh tục tĩu.
Tôn Cánh Thành thẳng thắn thừa nhận, anh chính là đồ tục tĩu. Sau đó nắm lấy tay kia của cô đặt lên ngực mình, kêu cô kiểm tra kỹ xem có khối u nào không, nói nam giới cũng có nguy cơ mắc ung thư vú.
Ngày giao thừa, tên khốn Tôn Cánh Thành chơi ác lừa gạt cô, nói nhà họ ba năm mới chụp ảnh gia đình một lần, mỗi lần là một chủ đề khác nhau, năm nay là chủ đề Dân Quốc.
Sáng đó, Chu Ngư mất cả tiếng để trang điểm và tìm chiếc sườn xám từ hồi cưới, mặc áo khoác dài đến đầu gối, sau đó đến phòng khám với Tôn Cánh Thành, người tự nhận là thiếu soái quân phiệt.
Khi đến nơi, cô thấy anh cả mặc đồng phục cảnh sát, còn chị dâu cả mặc áo khoác cashmere; anh hai mặc vest và đi giày da, chị dâu hai thì mặc áo khoác lông chồn; Tôn Cánh Phi là xuất sắc nhất, khoác chiếc áo khoác màu đỏ thẫm của mẹ Tôn, nói rằng chụp ảnh chỉ cần tượng trưng là được. Thực ra, khi chụp ảnh chị cũng thay bộ trang phục đẹp nhất.
Chỉ có ba mẹ Tôn là trang trọng nhất, mặc áo khoác lông chồn sáng bóng do con trai thứ hai mua cho, ngồi trên ghế thái sư ở hàng đầu. Bốn đứa cháu đứng hai bên, theo thứ tự là chị em Tôn Dục Nhất và Tôn Dục Ngôn; anh em Tôn Gia Hưng và Tôn Gia Duệ.
Hàng kế là con dâu và con gái: Hứa Vĩ Hoa, Lâm Tĩnh, Chu Ngư và Tôn Cánh Phi; hàng cuối cùng là các con trai: Tôn Cánh Việt, Tôn Cánh Huy và Tôn Cánh Thành.
Bối cảnh là “Phòng khám Tôn Hữu Bình” và cây lớn trước cửa, số nhà được dán trên tường của phòng khám: Số 159, đường Hạnh Phúc, phố Nam.
Đây là bức ảnh tập thể đông đủ nhất mà nhà họ Tôn từng chụp.
Tổng cộng – mười ba người.