Chỉ Là Vì Động Tâm

Chương 5: Chương 5




Lưng Dụ Hạ cứng đờ, đầu cúi thấp xuống.

Lục Nhiên đi học chưa bao giờ nghe lời, vì sao lại chủ động yêu cầu ngồi bên cạnh cô.

Dụ Hạ nhíu mày, trong lòng lập tức trở nên cảnh giác.

Lúc này, giọng nói của giáo viên vang lên: "Vậy em lại đây đi."

Lục Nhiên đứng lên, bước chân dài, dưới ánh nhìn chăm chú của cả lớp, đi qua mấy hàng đầu tiên. Khi đến bàn Dụ Hạ, cậu ngừng bước chân.

Lục Nhiên kéo ghế dựa ra, ngồi xuống.

Dụ Hạ vẫn luôn cúi đầu, không có nhìn cậu. Lục Nhiên cũng tỏ vẻ không để ý.

Mạnh Tử Thành yên lặng nhìn, trong lòng nói thầm, Nhiên ca đây là làm sao vậy.

Lúc trước vào tiết thí nghiệm, Nhiên ca đều ngủ.

Nếu bên cạnh có người quấy rầy cậu, cậu nhất định sẽ không có sắc mặt tốt.

Hôm nay sao lại đổi tính, chủ động ngồi vào mấy hàng đầu, còn yêu cầu ngồi bên cạnh lớp trưởng.

Mắt Mạnh Tử Thành chợt lóe.

Có phải là gần đây lớp trưởng nhỏ quản Nhiên ca quá chặt, Nhiên ca không được tự do, muốn tìm một cơ hội làm lớp trưởng khó xử.

Mạnh Tử Thành nhìn Dụ Hạ một cái, trên mặt lộ ra vẻ đồng tình.

Không hiểu sao lại cảm thấy cô có chút đáng thương.

Sau khi Lục Nhiên ngồi xuống, giáo viên hóa học nói: "Hôm nay chúng ta sẽ làm phần thứ ba của chương hai."

Ông một bên giảng nguyên lý, một bên cầm lấy ống nghiệm, làm mẫu cho mọi người.

Sau khi giải thích xong các bước, giáo viên hóa học nói: "Bây giờ các em bắt đầu làm thí nghiệm, đừng quên viết lại quá trình thí nghiệm."

"Các em có thể bắt đầu rồi."

Giọng nói rơi xuống, phòng thí nghiệm vang lên tiếng mọi người nói chuyện với nhau, mọi người sôi nổi cầm lấy ống nghiệm, bắt đầu làm thí nghiệm.

Dụ Hạ cầm lấy một cái chai trên bàn, vặn cái nắp ra. Sau đó, cô cầm lấy ống nhỏ giọt, lấy một ít chất lỏng. Dụ Hạ nâng ống nghiệm lên, chậm rãi bơm chất lỏng vào.

Lúc này.

Bên cạnh bỗng nhiên vang lên giọng nói lười biếng của Lục Nhiên: "Không thích tôi ngồi chỗ này?"

Động tác Dụ Hạ dừng lại, trong lòng còn rất buồn bực.

Sao người này lại nói không ngừng nghỉ trong tiết thí nghiệm vậy chứ.

Cô phớt lờ cậu, tiếp tục làm thí nghiệm, lắc ống nghiệm để các chất bên trong trộn lẫn vào nhau.

Giọng nói Lục Nhiên lại truyền đến: "Nói."



Dụ Hạ không có cách, ngừng động tác trên tay, quay đầu nhìn Lục Nhiên.

Lúc này cô cuối cùng cũng mở miệng, nhưng lại là giáo dục cậu một phen: "Giáo viên nói, đi học không được phép làm việc riêng."

Lục Nhiên nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm túc của Dụ Hạ vài giây.

Cậu không nhịn được, xuỳ cười: "Cậu liền nghe lời như vậy."

Ống nghiệm còn cầm ở trong tay, Dụ Hạ biết không thể nói chuyện với người này.

Cô dứt khoát im lặng, không nói nữa.

Lục Nhiên ngồi ở bên cạnh cười, lại nói: "Lớp trưởng nhỏ, tôi không mang sách."

Dụ Hạ tạm dừng vài giây.

Dụ Hạ vẫn cúi đầu, cô vươn tay, cầm lấy sách thí nghiệm và bút của mình, để sang bên cạnh. Sau đó, cô một lần nữa nhìn về phía ống nghiệm.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt đều không có nhìn về phía Lục Nhiên.

Khuỷu tay Lục Nhiên gác trên bàn, chống cằm, cậu nhìn phản ứng của Dụ Hạ, nhướng mày.

Dụ Hạ nghiêm túc nhìn ống nghiệm. Một lát sau, ở đáy ống nghiệm xuất hiện kết tủa màu trắng.

Cô cúi đầu, chuẩn bị ghi lại kết quả thí nghiệm.

Dụ Hạ ngẩn người, trên bàn trống trơn.

Lúc này cô mới nhớ ra, vừa rồi cô đã đưa sách thí nghiệm cho Lục Nhiên.

Dụ Hạ không còn cách nào khác, chỉ có thể quay đầu, nhìn về phía Lục Nhiên: "Sinh ra kết tủa màu trắng."

Lục Nhiên không nói chuyện, Dụ Hạ cho rằng cậu nghe không hiểu ý mình, nhẹ giọng nói: "Sách thí nghiệm ở bên cạnh cậu, cậu ghi vào đi."

Lục Nhiên nghiêng mình, tay tùy ý đặt trên lưng ghế.

Cậu nhướng mày, chậm rãi nói: "Lớp trưởng nhỏ, cậu để xa như vậy, làm sao tôi nhìn thấy?"

Ngữ khí thản nhiên, khóe môi nhếch lên.

Dụ Hạ đưa tay tới chỗ Lục Nhiên, ống nghiệm đưa tới trước mặt Lục Nhiên: "Cậu tự nhìn đi."

Đợi nửa ngày, Lục Nhiên vẫn không mở miệng.

Dụ Hạ kiên nhẫn hỏi, giọng nói nhẹ nhàng: "Bây giờ thấy rõ chưa?"

Lục Nhiên thản nhiên đáp lại, cũng không nhìn kỹ: "Hình như là có chuyện như vậy thật."

Dụ Hạ thu hồi tay, đặt ống nghiệm vào giá đỡ phía trước.

Sau đó, cô cầm lấy một cái ống nghiệm mới, chuẩn bị làm thí nghiệm tiếp theo.

Lục Nhiên xê dịch ghế dựa lại gần Dụ Hạ.

Dụ Hạ nghe được động tĩnh, cơ thể lập tức căng thẳng.

Cô theo bản năng di chuyển vài bước sang một bên.

Lục Nhiên rũ mắt, nhìn Dụ Hạ không dám ngẩng đầu.

Cậu cười nhẹ một tiếng: "Đừng trốn."

......

Chớp mắt một cái, mấy tiết đã trôi qua.

Chạng vạng.

Lục Nhiên tùy tay ném sách giáo khoa vào trong ngăn kéo, đi ra khỏi phòng học.

Điện thoại đột nhiên rung lên, là mẹ của Lục Nhiên Bùi Khanh gọi điện tới.

Lục Nhiên dựa vào lan can, chậm rãi ấn nút trả lời.

Điện thoại để ở bên tai, một tay khác đút vào túi quần.

"Alo." Lục Nhiên không nhanh không chậm mà mở miệng, mang theo khinh bỉ.

"A Châm." Bùi Khanh đã quen với dáng vẻ này của Lục Nhiên.

Lục Nhiên từ nhỏ đã thông minh hơn rất nhiều so với người khác, muốn làm chuyện gì đều có thể dễ như trở bàn tay mà làm được.



Cho dù là việc học hay là chuyện khác, đối với Lục Nhiên mà nói, đều không tồn tại tính khiêu chiến.

Bùi Khanh cũng có chút phát sầu, không biết chuyện gì có thể được cậu để ở trong lòng.

Huống chi, Lục Nhiên biến thành như vậy cũng có nguyên nhân của bọn họ.

Bà và ba của Lục Nhiên quanh năm đều ở nước ngoài trông coi việc kinh doanh, khó tránh khỏi bỏ sót cậu.

Bùi Khanh nói: "Mẹ có một người bạn, gần đây mới vừa gặp mặt, đã hẹn gặp lại lần nữa."

"Bọn mẹ hẹn vào cuối tuần này ăn một bữa cơm cùng nhau."

Bà dừng một chút, sau đó hỏi Lục Nhiên: "Con có rảnh hay không?"

Lục Nhiên không chút nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối: "Không rảnh."

Bùi Khanh: "Con không thể không tới, phải có thời gian cho mẹ."

Lục Nhiên chống khuỷu tay dựa vào lan can.

Cậu tỏ vẻ dửng dưng, cũng không nói gì.

Bùi Khanh trực tiếp hạ quyết định một mình: "Mẹ đã định trước với con như vậy rồi, con đừng đổi ý."

Lục Nhiên nhướng mày, vừa mới chuẩn bị mở miệng.

Bùi Khanh lại nói: "Mẹ còn muốn nhắc nhở con, đến lúc đó dì Triệu của con sẽ mang con gái của dì ấy tới, con bé và con học cùng trường, tên Dụ Hạ."

"Người ta rất ngoan ngoãn, đến lúc đó con đừng khi dễ con bé."

"Đúng rồi, khi còn nhỏ hai đứa từng gặp nhau."

Cách một cái hành lang, Dụ Hạ bước ra từ văn phòng giáo viên.

Tay cô ôm một chồng sách bài tập.

Dụ Hạ không hề phát hiện, cô không biết Lục Nhiên đang dựa vào lan can đối diện.

Mà ánh mắt cậu dừng trên người cô.

Lục Nhiên nhướng mày, câu nói nguyên bản vừa tới bên miệng, liền thay đổi.

Cậu lười nhác ừ một tiếng: "Được."

Dụ Hạ ôm sách bài tập trở lại phòng học, sau khi cô phát bài tập xuống xong, liền ngồi vào chỗ của mình.

Lâm Chi Ngôn vừa nhìn thấy Dụ Hạ tới, lập tức quay đầu tìm cô nói chuyện.

"Sau giờ học, lớp chúng ta sẽ so bóng rổ với người của lớp 20." Lâm Chi Ngôn trông có vẻ rất hứng thú: "Rất nhiều người đi."

Anh họ Cố Trạm của Dụ Hạ ở trong đội bóng rổ, nhưng cô không hiểu bóng rổ, cũng không có ý muốn đi xem.

Nhưng cô nghe theo lời của Lâm Chi Ngôn nói, gật đầu: "Ừm."

Đã ở cùng với Dụ Hạ một thời gian, Lâm Chi Ngôn biết rõ Dụ Hạ không có hứng thú với những chuyện khác ngoại trừ việc học.

Nhưng cô vẫn hỏi một chút: "Cậu không đi sao?"

Dụ Hạ rũ mắt xuống, lắc đầu.

"Tớ không đi, hôm nay muốn về nhà sớm một chút."

Lâm Chi Ngôn đã lường trước đáp án, cũng không kinh ngạc nhiều lắm. Cô lại cùng Dụ Hạ hàn huyên một hồi, sau đó xoay người, cúi đầu làm bài tập.

Lục Nhiên ngồi trong đám nam sinh, nói chuyện với bọn Mạnh Tử Thành.

Cậu cách Dụ Hạ một cái lối đi.

Mặc dù Dụ Hạ nói nhỏ, nhưng Lục Nhiên vẫn nghe thấy.

Lục Nhiên bỗng nhiên cảm thấy có chút bực bội, cậu nghiêng đầu, nhíu mày.

Dụ Hạ sắp xếp lại sách bài tập rải rác trên bàn, nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân.

Cô nhìn thấy ghế dựa bên cạnh bị kéo lê trên mặt đất, thanh âm chói tai.

Dụ Hạ không quan tâm.

Lục Nhiên trở lại chỗ ngồi, hai chân mở rộng, một tay đút vào túi quần, cổ ngửa ra sau, dáng vẻ lơ đễnh.

Chuông vào lớp vang lên.



Khi giáo viên đi vào phòng học, tiếng nói chuyện của các bạn trong lớp dần nhỏ lại.

Không bao lâu, tiếng giảng bài rõ ràng vang lên.

Buổi chiều oi bức ban đầu, lại thêm vài phần hương vị chùng chình(*).

(*) Kéo dài, chậm chạp.

Bầu trời bên ngoài vẫn rất sáng.

Tiếng ve vang trong khuôn viên trường.

Dụ Hạ lật đến nội dung tiết này, nghiêm túc nghe giảng.

Lâm Chi Ngôn một chút cũng không nghe vào, đầu óc đều nghĩ về trận bóng rổ sau giờ học.

Bây giờ là tiết cuối cùng, kết thúc tiết này sẽ được tan học.

Vài phút trước khi tan học, các bạn học đều có chút đứng ngồi không yên, giọng nói cũng không khỏi lớn hơn một chút.

Giáo viên đứng trên bục giảng, gõ mạnh vài cái vào bảng đen: "Yên lặng đi! Còn chưa có tan học đâu."

Lớp học mới một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.

Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, một số học sinh di chuyển nhanh chóng, ném sách giáo khoa lên trên bàn xong liền chạy ra khỏi phòng học.

Dụ Hạ cũng không sốt ruột, cô ngồi tại chỗ, không nhanh không chậm thu dọn đồ đạc.

Lục Nhiên luôn luôn tản mạn(*) thế nhưng cũng không đi.

(*) Ở tình trạng rời rạc, không có sự liên hệ với nhau, không tập trung.

Một lát sau, Dụ Hạ sửa sang lại cặp sách, kéo khóa kéo lên, chuẩn bị đứng dậy.

Cô nghiêng đầu nhìn lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Lục Nhiên.

Lục Nhiên nhìn chằm chằm cô vài giây, đột nhiên đứng lên.

Giây tiếp theo, Lục Nhiên cầm lấy áo khoác đồng phục trên bàn, ném vào trong lòng ngực Dụ Hạ.

Dụ Hạ theo bản năng duỗi tay bắt lấy.

Cô sửng sốt một lúc, có chút không phản ứng kịp.

Trong tay Dụ Hạ ôm đồng phục của Lục Nhiên, vẻ mặt sững sờ.

Lục Nhiên cong môi nhìn động tác của Dụ Hạ.

Cậu hạ giọng, kêu cô một tiếng: "Này, giúp một chút?"

Đuôi mắt Lục Nhiên hếch lên, khóe miệng nở một nụ cười lười biếng.

"Đem áo khoác tôi đến sân bóng rổ."