Chỉ Là Vì Động Tâm

Chương 16




Vài ngày sau, đã có thành tích.

Thẩm Ức Bình đi vào phòng học, trong tay cầm bảng điểm của bài kiểm tra hàng tháng lần này.

"Lần kiểm tra này có một vài bạn học có tiến bộ rất lớn, nhưng cũng có một số bạn học lại thụt lùi rất nhiều."

"Mọi người sau khi được nhận bài, cẩn thận phân tích kỹ xem kiến thức nào còn yếu, hỏi thêm các bạn cùng lớp một chút."

Thẩm Ức Bình nhìn về phía Dụ Hạ, trên mặt mang theo ý cười: "Đứng đầu lớp chúng ta là Dụ Hạ."

Mọi người cũng không kinh ngạc, Dụ Hạ cho tới nay đều luôn đứng đầu. Chẳng qua cuối kỳ thi lần trước bị bệnh nên không thi.

Vẻ mặt của Dụ Hạ rất bình tĩnh.

Thẩm Ức Bình lại đọc tên một số bạn đã tiến bộ, khen ngợi bọn họ.

Lúc này, Thẩm Ức Bình nhìn Lục Nhiên một cái: "Lục Nhiên, em ra đây một chút."

Cả lớp yên lặng một lúc.

Lục Nhiên không nhanh không chậm bước ra khỏi lớp. Cậu nghiêng người, tay đút túi quần, dựa vào tường.

Thẩm Ức Bình nhìn cậu, ngữ khí có chút bất lực: "Lần này thành tích của em giảm rất nhiều, sau này phải để ý việc học của mình."

Mặc dù Lục Nhiên thường trốn học đánh nhau, nhưng thành tích rất tốt, thường xuyên đạt điểm tuyệt đối mấy môn.

Lần này thành tích của cậu lại xếp hạng trung bình trong lớp, gần như cuối bảng.

Thẩm Ức Bình trước đây chưa từng lo lắng về điểm số của Lục Nhiên, không nghĩ tới lần này cậu làm bài kém như vậy.

Cô thở dài một hơi: "Em trở về suy ngẫm lại đi, rốt cuộc chỗ nào có vấn đề."

Lục Nhiên giật giật khóe miệng, vẻ mặt lãnh đạm.

Cậu trở lại phòng học, trên bàn để một tờ giấy bài kiểm tra vật lý. Có một con số được viết bằng bút đỏ nổi bật trên đó.

65 điểm.

Mạnh Tử Thành ngắm bài kiểm tra của Lục Nhiên một cái, hít hà một tiếng.

Nhiên ca luôn đạt điểm tuyệt đối môn vật lý, sao lần này điểm thấp như vậy.

Cậu lại mắt sắc nhìn đến một câu, càng thêm kỳ quái.

Trước khi kiểm tra cậu có hỏi qua Lục Nhiên câu này, Lục Nhiên cũng nói cho cậu đáp án chính xác, không lý nào Lục Nhiên lại làm sai.

Mạnh Tử Thành há to miệng, sao lại thế này.

Cậu thật sự tò mò, tiến đến gần Lục Nhiên: "Nhiên ca, có chuyện gì vậy, rõ ràng câu này anh đã nói qua với em, sao anh lại làm sai."

Mạnh Tử Thành lại chỉ bài tra: "Còn có câu này, anh cũng nói qua với em......"

Lục Nhiên tùy tay cầm một quyển sách, ném về phía Mạnh Tử Thành, giọng nói lười biếng vang lên: "Nói đủ chưa?"

Cậu xoay người, cười như không cười nhìn Mạnh Tử Thành: "Nói nhiều như vậy, gần đây cậu rất nhàn?"

Mạnh Tử Thành không hé răng.

Lục Nhiên cầm lấy bài kiểm tra, xem cũng không xem, tùy ý vo thành một cục, ném vào trong ngăn kéo.

Một thái độ dửng dưng.

Dụ Hạ ngẩng đầu, nhìn Lục Nhiên một cái, không nói gì.

Buổi chiều đến lúc đổi chỗ ngồi, Thẩm Ức Bình đi vào phòng học: "Các em ra ngoài đứng trước đi."

"Lát nữa cô đọc hai tên, hai người bị gọi tên một bàn."

Mọi người sôi nổi đứng lên, kéo ghế dựa ra, đi ra ngoài cửa.

Chờ đến khi toàn bộ người đều rời khỏi đây, Thẩm Ức Bình nhìn vài lần, mở miệng: "Tôn Vũ, Trương Tinh Mai."

"Hai người các em ngồi vào bàn đầu tiên hàng thứ nhất."

Hai người bọn họ đi vào phòng học, ngồi xuống.

Thẩm Ức Bình tiếp tục đọc: "Đổng Gia và......"

Lục Nhiên dựa vào tường, ngả người ra sau, một tay đút túi quần. Đồng phục lỏng lẻo mặc trên người, không kéo khóa kéo.

Chân dài chắn trên hành lang, tư thái lười biếng.

Mạnh Tử Thành cười hỏi: "Nhiên ca, phải đổi chỗ ngồi rồi, anh cảm thấy thế nào?"

Cậu và Đổng Gia đã cá cược, nếu lớp trưởng và Lục Nhiên không ngồi cùng bàn, vậy cậu phải mua đồ ăn sáng một tháng cho Đổng Gia.

Lục Nhiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu: "Nhàm chán."

Lục Nhiên không để ý Mạnh Tử Thành, nghiêng đầu nhìn thoáng qua hướng nữ sinh.

Dụ Hạ đứng ở phía trước cách đó không xa, cô nghiêng đầu, đang nói chuyện phiếm với tụi Lâm Chi Ngôn.

Mái tóc đen nhánh mềm mại rũ xuống, mơ hồ lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết.

Lục Nhiên nhìn Dụ Hạ, ánh mắt dừng một chút, khóe miệng hơi cong lên.

Nữ sinh lớp 6 đứng ở một đầu khác, tụ nhau tốp năm tốp ba nói chuyện.

Lâm Chi Ngôn: "Dụ Hạ, cậu nghĩ mình sẽ chung bàn với ai?"

Dụ Hạ tạm dừng vài giây: "Tớ không nghĩ tới vấn đề này."

Dụ Hạ bỗng nhiên nhớ tới lời chủ nhiệm lớp nói.

Lần này cách sắp xếp chỗ ngồi sẽ khác lúc trước, các bạn học có thành tích tốt sẽ ngồi tách ra, và chung bàn với người có thành tích hơi kém, để thúc đẩy mọi người học tập.

Dụ Hạ ngơ ngẩn nghĩ, thành tích của Lục Nhiên rất tốt, nói như vậy bọn họ sẽ không ngồi cùng bàn nữa.

Không biết vì sao, Dụ Hạ có chút xuất thần.

Lúc này, Trần Toàn đi tới: "Các cậu biết gì không? Mạnh Tử Thành và Đổng Gia đã cá cược với nhau."

Cô nhìn Dụ Hạ một cái: "Bọn họ cá cược lần này cậu và Lục Nhiên còn có thể ngồi cùng một bàn không."

"Bọn họ thật đúng là nhàm chán." Trần Toàn bĩu môi.

Lâm Chi Ngôn tới gần Dụ Hạ, tò mò hỏi: "Dụ Hạ, cậu cảm thấy cậu và Lục Nhiên sẽ còn ngồi cùng bàn chứ?"

Dụ Hạ không trả lời. Cô theo bản năng quay đầu, nhìn Lục Nhiên một cái.

Đúng lúc đụng phải đôi mắt đen nhánh của Lục Nhiên.

Hai mắt của Lục Nhiên vô cùng sáng, đáy mắt hiện lên cảm xúc khó có thể nhìn thấy.

Hai người nhìn nhau vài giây.

Dụ Hạ bối rối, vội vàng thu hồi tầm mắt.

Các bạn học lục tục đi vào, ngay sau đó trên hành lang chỉ còn lại bốn người.

Lục Nhiên, Dụ Hạ, Lâm Chi Ngôn và Mạnh Tử Thành.

Mạnh Tử Thành nhìn chung quanh, bỗng nhiên nhận thấy có điều gì đó không đúng.

Còn lại bốn người, nói cách khác, cậu có khả năng sẽ cùng một bàn với lớp trưởng.

Nghĩ đến đây, Mạnh Tử Thành co người lại.

Nếu đúng thật là như vậy, vậy Nhiên ca không phải sẽ muốn giết cậu chứ.

Lúc này, ánh mắt Thẩm Ức Bình đảo qua, gọi một tiếng: "Mạnh Tử Thành."

Cơ thể Mạnh Tử Thành cứng đờ.

Giây tiếp theo, cô tiếp tục nói: "Lâm Chi Ngôn, em và Mạnh Tử Thành một bàn."

Mạnh Tử Thành buông lỏng.

Mạnh Tử Thành và Lâm Chi Ngôn đi vào, Đổng Gia thấy, liền biết Lục Nhiên và lớp trưởng vẫn ngồi cùng bàn.

Cậu đắc ý nói một câu: "Mạnh Tử Thành, cậu thua."

Mạnh Tử Thành vẫy tay: "Thua thì thua, bắt đầu từ ngày mai, tớ sẽ mang bữa sáng cho cậu."

Lúc này, trên hành lang chỉ còn lại hai người Lục Nhiên và Dụ Hạ.

Bọn họ đứng ở đó, cách nhau một khoảng không xa.

Từ khoé mắt Lục Nhiên nhìn thấy ánh mắt Dụ Hạ liếc lại đây, cậu cong môi.

Dụ Hạ đứng dưới ánh mặt trời, dáng vẻ của cô rất an tĩnh.

Người con gái này nhìn qua tính tình rất mềm mại, mỗi một động tác thật nhỏ, đều như một viên kẹo ngọt nhỏ, gõ cửa trái tim cậu từng chút một.

Thẩm Ức Bình nhìn về phía bọn họ: "Lục Nhiên, Dụ Hạ, các em lại đây."

Lục Nhiên đứng dậy, không nhanh không chậm cất bước.

Dụ Hạ cũng đi về phía trước.

Thẩm Ức Bình mở miệng: "Các em ngồi vào bàn cuối cùng trong cùng."

Lục Nhiên đứng đó không nhúc nhích, Dụ Hạ đi vào phòng học trước.

Cô đi đến bàn cuối cùng, ngồi xuống.

Chờ đến khi Dụ Hạ đi vào, Lục Nhiên mới thản nhiên đi về hàng phía sau lớp học.

Phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói của Thẩm Ức Bình: "Lục Nhiên, điểm lần này của em không lý tưởng lắm, sau này phải chú ý nhiều một chút."

Lục Nhiên không quay đầu lại, ánh mắt cũng không nhìn Thẩm Ức Bình. Cậu hơi nghiêng đầu, tầm mắt rơi xuống người Dụ Hạ.

Cậu nhìn chằm chằm Dụ Hạ, khóe môi hơi cong, chậm rãi phun ra một câu: "Đã biết, sau này lớp trưởng nhỏ sẽ nhìn chằm chằm tôi."

Lục Nhiên kéo ghế dựa ra, nghiêng người, ngồi xuống.

Cậu nghiêng đầu, rũ mắt nhìn chằm chằm Dụ Hạ, cười nhẹ một tiếng: "Dụ Hạ, vừa rồi cậu nhìn lén tôi phải không?"

Dụ Hạ nhỏ giọng phản bác: "Tớ không có."

Lục Nhiên nhướng mày.

Dụ Hạ yên lặng suy nghĩ một hồi, giọng nói mềm nhẹ vang lên: "Lần này thành tích của cậu giảm sút, sau này phải chăm chỉ học tập."

Cô nhìn Lục Nhiên, nghiêm túc nói.

Giọng nói nhẹ nhàng, đôi mắt trong sạch.

Lục Nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Dụ Hạ vài giây. Sau một lúc lâu, cậu nhẹ giọng cười.

Đuôi mắt Lục Nhiên khẽ nhướng, ngữ điệu thong thả, âm cuối nhàn nhạt: "Lớp trưởng nhỏ nói, tôi đương nhiên sẽ nghe."

Chỗ ngồi đã được sắp xếp xong, các bạn học một lần nữa trở về vị trí ban đầu, dọn bàn mình qua.

Trong lớp vang lên tiếng kéo bàn ghế.

Bàn ghế dựa bị đẩy tứ tung, di chuyển thong thả.

Lục Nhiên khẽ nhướng mắt, lười biếng dựa vào bàn, ngay sau lưng Dụ Hạ.

Chờ đến khi Dụ Hạ muốn kéo bàn, Lục Nhiên liền ở phía sau phụ một chút.

Dụ Hạ tiến về phía trước một khoảng nhất định, sau khi dừng lại, Lục Nhiên lại tùy tay kéo cái bàn phía sau tới.

Bởi vậy, Dụ Hạ kéo nhưng thật ra cũng chỉ dùng rất ít sức.

Bởi vì bây giờ là giữa tiết, các bạn học cũng không sợ ảnh hưởng đến lớp khác, vừa tán gẫu vừa dựa vào bàn, chờ người phía trước đi.

Dụ Hạ và Lục Nhiên liền bị kẹt ở giữa.

Chung quanh đều là bàn, vòng hai người trong không gian nhỏ hẹp.

Lục Nhiên chống lên trên bàn, ngồi bên cạnh bàn.

Cậu chống hai tay bên hông, ánh mắt dừng trên người Dụ Hạ.

Dụ Hạ đưa lưng về phía Lục Nhiên, mái tóc đuôi ngựa an tĩnh rũ sau đầu. Tay cô vẫn luôn giữ góc bàn không nhúch nhích.

Lúc này, người phía trước kéo bàn lui về phía sau một bước.

Rầm một tiếng, đụng vào cái bàn của Dụ Hạ.

Nếu Dụ Hạ không lùi lại, góc bàn sẽ trực tiếp đâm vào eo Dụ Hạ.

Lục Nhiên phản ứng ngay lập tức, từ trên bàn nhảy xuống.

Cậu một tay đỡ cạnh bàn của Dụ Hạ, lướt qua người cô, thay cô cản lại.

Tóc Dụ Hạ xẹt qua, hương thơm nhàn nhạt thổi tới, làm Lục Nhiên hơi sững sờ.

Bạn học phía trước nghe thấy động tĩnh phía sau, lập tức phản ứng lại, xoay người.

Cậu vừa thấy đụng vào bàn của lớp trưởng, Lục Nhiên đứng bên cạnh Dụ Hạ, trên mặt không có chút biểu cảm.

"Thật xin lỗi, lớp trưởng." Người nọ có chút xin lỗi.

Dụ Hạ lắc đầu, cười: "Không sao đâu."

Qua một hồi lâu, các bạn học trong lớp mới đổi xong vị trí.

Ban đầu Lâm Chi Ngôn ngồi ở phía trước Dụ Hạ nhưng đã đổi đi rồi, Trần Toàn đổi đến đây.

Dụ Hạ còn chưa kịp ngồi xuống, Trần Toàn đã xoay người, ngữ khí có chút hưng phấn: "Thật tốt quá, tớ cư nhiên ngồi trước cậu."

Vốn dĩ vị trí của Trần Toàn và Dụ Hạ cách xa nhau, bây giờ tiện hơn nhiều so với lúc trước.

Trần Toàn và Dụ Hạ tán gẫu một hồi, sau đó quay người lại.

Ban ngày lãng phí nhiều thời gian như vậy, bài tập buổi tối cô thậm chí còn chưa động bút, thời gian không còn kịp nữa rồi.

Vẫn còn một ít thời gian trước khi vào lớp, Dụ Hạ sắp xếp đống sách lộn xộn trên bàn.

Cô mới vừa chồng sách lại lên nhau, khuỷu tay đụng phải cây bút, cây bút rớt từ trên bàn xuống.

Dụ Hạ nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt.

Bút lăn có chút xa, Dụ Hạ không còn cách nào khác đành phải cúi nửa người xuống phía dưới bàn.

Sau khi Dụ Hạ với tới cây bút, cô nhanh chóng ngẩng đầu, chuẩn bị đứng dậy.

Động tác của cô gấp, thân mình lập tức hướng lên trên.

Suýt nữa đụng phải góc bàn.

Một bàn tay ngăn lại, che giúp cô.

Dụ Hạ dừng lại.

Cô giật mình, ngẩng đầu lên, phát hiện một tay Lục Nhiên đỡ mép bàn, một tay khác đặt trên đầu cô.

Lục Nhiên cong người xuống, đôi mắt đẹp đen nhánh đột nhiên nhướng lên.

Giây tiếp theo, Lục Nhiên lười nhác cười một tiếng.

Ý cười của cậu lan ra, cong khóe môi: "Lớp trưởng nhỏ, sao lại không cẩn thận như vậy chứ?"

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Dụ Hạ, Lục Nhiên đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút ngứa.

Giống như chải lông cho một con mèo nhỏ.

Lục Nhiên duỗi tay, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô.