Chỉ Là Vì Động Tâm

Chương 14




Triệu Linh nhìn thấy người đến là Lục Nhiên, cười tiếp đón cậu vào.

"Lục Nhiên đấy à, sao con lại tới đây, mau vào ngồi."

Sau khi gặp mặt Lục Nhiên ở nhà hàng lần trước, Triệu Linh đã có ấn tượng rất tốt về cậu.

Lục Nhiên lắc đầu, giọng nói nhàn nhạt, nhưng không cẩu thả giống lúc trước.

"Không cần đâu dì, cháu không vào được."

Lục Nhiên đặt đồ vật mang theo trên tay ở cửa ra vào: "Đây là đồ mẹ cháu bảo cháu đưa đến đây."

Giọng nói của Triệu Linh ôn nhu: "Con khách khí với dì làm gì, mau vào đi."

Bà tiếp tục nói: "Chưa ăn cơm đúng không, con vào phòng khách ngồi trước một lát, cơm sắp xong rồi."

Lục Nhiên gật đầu, ngữ khí thành khẩn: "Vậy xin làm phiền dì."

Triệu Linh càng nhìn Lục Nhiên, càng cảm thấy đứa nhỏ này hiểu chuyện.

Triệu Linh khẽ đẩy Dụ Hạ: "Dụ Hạ, con nói chuyện với Lục Nhiên đi."

Triệu Linh biết Dụ Hạ và Lục Nhiên ngồi cùng bàn, lúc trước hai người đã quen biết.

Huống hồ đây là lần đầu tiên Lục Nhiên tới nhà bọn họ, khẳng định sẽ có chút không thói quen.

Dụ Hạ lên tiếng, cùng Lục Nhiên ngồi trên sô pha ở phòng khách.

Triệu Linh nhìn thấy hai người bắt đầu nói chuyện, lại lần nữa về phòng bếp.

Dụ Hạ ngồi ở một bên sô pha, giữa Lục Nhiên và cô cách một ít khoảng cách.

Tuy nhiên, Dụ Hạ nhìn qua có chút co quắp, mà Lục Nhiên rõ ràng là lần đầu tiên làm khách, ngược lại có vẻ rất tự tại(*).

(*) Ung dung thảnh thơi, làm chủ bản thân và không bị ràng buộc.

Trong lén lút, Dụ Hạ không nói chuyện nhiều với Lục Nhiên.

Cô cũng không biết nên tìm đề tài gì.

Dụ Hạ đang trầm tư suy nghĩ, vừa ngẩng đầu lại phát hiện Lục Nhiên đã nhìn chằm chằm mình từ nãy đến giờ.

Tầm nhìn cũng không di chuyển.

Dụ Hạ có chút kỳ quái, ngây người vài giây, hỏi: "Cậu làm gì mà nhìn tớ chằm chằm vậy?"

Nghe thấy lời Dụ Hạ nói, Lục Nhiên thấp giọng cười: "Tôi đang nhìn một con mèo nhỏ."

Lục Nhiên lại khôi phục dáng vẻ lưu manh ban đầu.

Giống như mọi việc vừa xảy ra ở cửa, chỉ là Dụ Hạ nhìn nhầm.

Dụ Hạ ngây người một chút: "Cái gì?"

Cô không hiểu ý của Lục Nhiên.

Khóe miệng Lục Nhiên nở nụ cười, cũng không vội vã trả lời, giống như cố ý trêu chọc Dụ Hạ.

Cậu lười nhác dựa vào sô pha trước, lúc sau mới chậm rãi nói một tiếng.

"Vừa nãy cậu đang làm gì?"

Dụ Hạ đáp lại lời Lục Nhiên: "Đang vẽ......"

Lời nói còn chưa nói xong, Dụ Hạ liền hiểu. Cô theo bản năng che mặt.



Sau đó cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, chạy vào toilet.

Phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp của Lục Nhiên.

Dụ Hạ nhìn mình trong gương, quả nhiên cô đoán không sai.

Đèn trần trong toilet chói lọi, dấu vết trên mặt Dụ Hạ có thể nhìn thấy rõ ràng.

Là vừa nãy lúc vẽ tranh bị dính lên.

Dụ Hạ vội vàng mở vòi nước, nước ào ào chảy ra.

Dụ Hạ nhìn vào gương, rửa sạch màu trên mặt.

Chờ đến khi Dụ Hạ đi ra, Triệu Linh đã bưng đồ ăn ra.

Vốn dĩ Dụ Hạ và mẹ ngồi đối diện nhau ăn cơm, không nghĩ tới, Lục Nhiên trực tiếp ngồi bên cạnh Dụ Hạ.

Bát cơm đã dọn xong, Dụ Hạ chỉ có thể đi qua, ngồi xuống.

Dụ Hạ nhìn thoáng qua Lục Nhiên và mẹ, mẹ vẫn luôn nói chuyện, Lục Nhiên thì ở một bên đáp lời.

Trong lúc Dụ Hạ rửa mặt, Lục Nhiên dường như đã hàn huyên với mẹ cô một lúc.

Mẹ của cô đã có ấn tượng thật sự rất tốt về cậu.

"A Nhiên, con ăn nhiều một chút."

Triệu Linh đẩy món ăn bên cạnh vào gần chút, đặt trước mặt Lục Nhiên.

"Dì không biết khẩu vị của con, cũng không rõ con thích cái gì lắm."

Lục Nhiên ăn một miếng, rất nể tình mà nói: "Đồ ăn dì làm đều rất ngon."

Triệu Linh biết ba mẹ Lục Nhiên luôn làm việc ở nước ngoài, Lục Nhiên không có người chăm sóc.

Bà càng biết về Lục Nhiên, càng đau lòng đứa nhỏ này.

Khi Lục Nhiên rời đi, Triệu Linh nói: "Sau này con có rảnh cứ tới nhà dì ăn cơm."

"Nhà dì chỉ có một đứa con gái, hơn nữa hai người các con lại là bạn học cùng lớp, lui tới nhiều cũng không có hại gì."

Lục Nhiên cười cười, cố ý vô tình nhìn thoáng qua Dụ Hạ.

"Dì yên tâm, chúng cháu sẽ hoà thuận với nhau."

......

Ngày cuối tuần đã trôi qua, sắp tới kỳ kiểm tra hằng tháng.

Dụ Hạ vẫn luôn nghiêm túc ôn tập, nhưng Lục Nhiên mỗi ngày vẫn cứ theo lẽ thường chơi bóng rồi ngủ.

Sân bóng rổ.

Lục Nhiên híp mắt, đứng ở vạch ba điểm, đôi tay khống chế bóng, nhảy tại chỗ.

Bóng rổ bay ra, chuẩn xác lọt vào rổ.

Lục Nhiên nhặt bóng, quay trở lại vạch ba điểm một lần nữa, rồi lại ném bóng.

Một lần lại một lần.

Mỗi lần bóng rổ đều có thể chạm vào sọt.

Lúc này, có một người tới sân bóng rổ, người nọ là Cố Trạm. Lần này anh tới, là đặc biệt tới tìm Lục Nhiên.

Cố Trạm kêu một tiếng: "Lục Nhiên."

Lục Nhiên quay đầu, nhàn nhạt liếc Cố Trạm một cái, không để ý đến anh, nhanh chóng dời mắt.

Cố Trạm biết tính cách của Lục Nhiên, anh cũng không để ý, tiếp tục nói: "Lục Nhiên, tôi biết cậu chơi bóng rổ rất khá, cậu có hứng thú tham gia đội bóng rổ không?"

Lục Nhiên mặc kệ anh, giơ tay, khuỷu tay hơi cong, bóng rổ trong tay bay ra.

Bóng rổ vào lưới.

Vài giây sau, bóng rổ rơi xuống, đập xuống mặt đất, phát ra âm thanh bịch bịch nặng nề.

Tay phải Lục Nhiên lười nhác mà ôm lấy bóng rổ, tay trái đút trong túi quần.

Đi ngang qua Cố Trạm, cậu không kiên nhẫn mà nói một câu: "Không có hứng thú."

Bước chân của Lục Nhiên không ngừng, cứ thế đi đến phía trước.

Không hề quan tâm đến Cố Trạm.

Cố Trạm chưa từ bỏ ý định, anh tiến lên vài bước, đi theo sau: "Giải bóng rổ Đại học Quốc gia sắp bắt đầu rồi, chúng tôi đang tìm người thích hợp."

Cố Trạm là học sinh năm 3, gần như đã sẵn sàng cho việc chuẩn hoá, anh sẽ không tham gia thi đại học, mà sẽ đến nước Mỹ học đại học.

Nhưng Cố Trạm vẫn luôn có tâm nguyện, anh muốn trước khi tốt nghiệp cao trung, sẽ đưa Thanh Trung lọt vào trận chung kết của giải Giải bóng rổ Đại học Quốc gia, giành chức vô địch.

Lục Nhiên chơi bóng rổ rất tốt, cho nên Cố Trạm hy vọng cậu có thể gia nhập vào đội của trường.

Lục Nhiên dừng lại, nghiêng người sang một bên, nhìn cũng không nhìn Cố Trạm một cái.

Cậu không kiên nhẫn mà nhướng mày: "Thế thôi à, nói xong chưa?"

Cố Trạm thành khẩn nói: "Tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ lại lần nữa."



Vừa dứt lời, Lục Nhiên đã đi về phía trước.

Bộ dáng không để ý chút nào.

......

Vài ngày sau, kỳ thi hàng tháng đến.

Vào tiết tự học buổi sáng, mọi người đều tranh thủ đọc vài cuốn sách trước khi thi, lâm thời ôm chân Phật.

Mạnh Tử Thành mở một cuốn sách ra để trước mặt, nhìn mới tinh.

Cậu muốn tận dụng những giây phút cuối cùng để học thuộc văn.

Buổi tự học sáng nay yên lặng một cách đáng ngạc nhiên, không có nhiều người nói chuyện.

Dụ Hạ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lớp một cái, sau đó cúi đầu đọc sáng trên bàn.

Uỷ viên tuyên truyền đi đến trước bàn Dụ Hạ, gọi một tiếng: "Lớp trưởng, chủ nhiệm lớp bảo cậu đến văn phòng."

Dụ Hạ đứng dậy, đi đến văn phòng.

Dụ Hạ đẩy cửa ra, hô một tiếng: "Cô Thẩm."

Thẩm Ức Bình vừa thấy Dụ Hạ đến, khóe miệng liền mang theo ý cười.

Tính tình Dụ Hạ ngoan ngoãn, thành tích rất tốt, nhưng mà có chút sợ người lạ. Cô cho Dụ Hạ làm lớp trưởng, cũng là muốn rèn luyện Dụ Hạ.

Thẩm Ức Bình ban đầu cũng có chút lo lắng, nhưng mà sự thật chứng minh, Dụ Hạ không làm cô thất vọng.

Kể từ khi Dụ Hạ làm lớp trưởng, những học sinh đó trong lớp đều an phận không ít.

Đặc biệt là Lục Nhiên, cậu thường là người không tuân theo nội quy nhất. Không nghĩ tới lời nói của Dụ Hạ, cậu có thể nghe vào.

Thẩm Ức Bình: "Dụ Hạ, Lục Nhiên gần đây thế nào?"

Dụ Hạ suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Bài tập cậu ấy đều nghiêm túc làm, đi học cũng có nghe giảng."

Thẩm Ức Bình vừa lòng gật đầu: "Em làm rất tốt."

Cô nói mục đích hôm nay bảo Dụ Hạ đến đây: "Sắp vào thi rồi, cô muốn em để ý Lục Nhiên nhiều hơn."

Dụ Hạ yên lặng lắng nghe.

"Em cũng biết, lần trước khi thi cuối kỳ, Lục Nhiên bỏ thi đúng chứ."

Dụ Hạ gật đầu.

Thẩm Ức Bình: "Em là bạn ngồi cùng bàn với Lục Nhiên, trong khoảng thời gian này phải chú ý một chút, tốt nhất đừng để em ấy bỏ thi."

Cô lo lắng kỳ thi hằng tháng lần này Lục Nhiên sẽ bỏ thi, vì vậy mới muốn Dụ Hạ để ý đến cậu.

Dụ Hạ sửng sốt chớp mắt một cái.

Ngữ khí của Thẩm Ức Bình càng thêm ôn hòa: "Cô biết chuyện này là làm khó dễ em, nhưng hiện tại em ấy hình như rất nghe lời em."

Cô cũng không có cách, các giáo viên đều không có cách gì với Lục Nhiên, mà cô nói cái gì, Lục Nhiên cũng đều không nghe vào.

Ngay cả khi xử phạt Lục Nhiên, cậu cũng sẽ không để vào trong mắt.

Dụ Hạ nhẹ giọng đáp. Cô rời khỏi văn phòng, trở lại chỗ ngồi, tay chống cằm, biểu tình có chút ngốc.

Cô nhíu mày, có chút bất lực.

Làm sao để Lục Nhiên ngoan ngoãn đi thi đây?

Dụ Hạ suy nghĩ một hồi, trong lòng nảy ra một ý tưởng.

Tuy rằng biện pháp này có chút ngốc, nhưng cô cũng chỉ có thể làm như vậy.

Tiết tự học buổi sáng nhanh chóng kết thúc, bạn học sôi nổi đứng lên, chuẩn bị rời khỏi phòng học đến phòng thi.

Trong lớp vang lên tiếng kéo bàn ghế, số học sinh trên hành lang cũng tăng dần lên.

Lâm Chi Ngôn và Dụ Hạ tình cờ ở cùng một phòng thi, cô ấy cầm lấy hộp bút và sách, quay đầu tìm Dụ Hạ nói chuyện.

Lâm Chi Ngôn thúc giục: "Dụ Hạ, cậu còn chưa đi sao?"

Dụ Hạ lắc đầu: "Đợi lát nữa, cậu đi trước đi, tớ còn có chút việc cần phải hoàn thành."

Lâm Chi Ngôn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều.

"Vậy được, tớ đi trước đây, cậu nhớ canh giờ."

Chờ Lâm Chi Ngôn rời đi, Dụ Hạ đưa mắt nhìn Lục Nhiên.

Các bạn học khác trong lớp đều đã đi gần hết, Lục Nhiên một chút cũng không có ý đứng dậy.

Dụ Hạ thở dài trong lòng, quả nhiên giáo viên bảo cô giám sát Lục Nhiên là có lý do.

Lục Nhiên vốn dĩ muốn bỏ qua kỳ thi, đợi sau khi kỳ thi bắt đầu sẽ rời khỏi phòng học.

Không nghĩ tới, Dụ Hạ cũng không rời đi, còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào cậu.

Vừa rồi trong tiết tự học, Dụ Hạ bị giáo viên gọi vào văn phòng.

Lục Nhiên đã sớm đoán được nguyên nhân.



Lục Nhiên nhìn dáng vẻ này của Dụ Hạ, bị chọc cười: "Còn chưa đi."

Dụ Hạ nghiêm trang hỏi: "Vậy còn cậu?"

Tiếng cười của Lục Nhiên trầm thấp, sau khi cười, cậu đứng lên.

Lục Nhiên trực tiếp ném sách xuống đáy bàn, dù sao sách kia cũng chỉ là đồ trang trí.

Cậu cái gì cũng không mang, đôi tay đút trong túi quần, bước ra khỏi phòng học.

Một chút cũng không phải bộ dáng đi đến phòng thi.

Dụ Hạ không yên tâm, dứt khoát đi theo phía sau Lục Nhiên.

Cô định nhìn Lục Nhiên vào phòng thi rồi mới rời đi.

Trên hành lang có rất nhiều học sinh đi lại, không ngừng ồn ào.

Lục Nhiên đi phía trước, Dụ Hạ không nhanh không chậm mà đi theo.

Hai người xuyên qua hành lang, đi xuống cầu thang.

Lục Nhiên tùy ý khoác đồng phục, nút trên cùng của áo sơmi mở ra, tản mạn(*) mà đi.

(*) Ở tình trạng rời rạc, không có sự liên hệ với nhau, không tập trung

Dụ Hạ yên lặng, không nói lời nào.

Cảnh tượng này không thường thấy ở trong trường học, nhưng lại hài hoà đến không ngờ.

Khi Dụ Hạ và Lục Nhiên đi phía trước, bạn học hai bên đều nghiêng đầu nhìn.

Bọn họ đều tò mò, mối quan hệ giữa Lục Nhiên và nữ sinh kia là gì?

Ánh mắt của người khác dồn lại đây, Lục Nhiên vẫn tiếp tục đi như không có chuyện gì.

Tay cậu đút túi, ngửa đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.

Giây tiếp theo, cậu đột nhiên dừng bước, nhìn lại phía sau.

Dụ Hạ ở phía sau thiếu chút nữa đụng phải, cô lập tức lui ra phía sau một bước.

Lục Nhiên không đứng đắn, cũng không vội, ánh mắt dừng trên mặt Dụ Hạ.

"Còn đi theo tôi."

Dụ Hạ không trả lời, chỉ là Lục Nhiên xoay người đi về phía trước, cô liền lập tức đuổi theo.

Lục Nhiên mỗi lần quay đầu lại, đều có thể nhìn thấy Dụ Hạ đứng phía sau cậu.

Không xa không gần.

Lục Nhiên đi, Dụ Hạ cũng theo sau. Lục Nhiên dừng, Dụ Hạ cũng dừng.

Thẳng đến đi tới bên ngoài phòng thi, Dụ Hạ vẫn không đi.

Cô bướng bỉnh đứng ở cửa phòng học, nhất định phải nhìn Lục Nhiên đi vào.

Lục Nhiên ngừng bước chân, cười khẽ ra tiếng.

Cậu hơi cong lưng, rũ mắt nhìn Dụ Hạ, đáy mắt mang theo chút hứng thú.

Cậu không chút để ý mà nhướng mày, giọng nói khàn khàn.

"Lớp trưởng nhỏ, cậu thích đi theo tôi đến vậy sao?"